Trên đường lớn, rất ít người qua lại, Tần Lâu thấy bên đường có một quán mì, liền chạy tới ăn một bát. Dạ dày có chút ấm áp, tâm tình cũng ổn hơn một chút. Thế nên, khi y thấy được sắc mặt hơi trầm xuống của Vinh Vương, cũng không quá sợ hãi, chỉ là tiếu ý bên môi biến mất vô tung vô ảnh. Vinh Vương mặc một kiện áo choàng trắng thuần, tuấn lãng phi phàm, bung dù đứng dưới trời tuyết, càng khiến cho người ta chú ý. Chỉ là ánh mắt của hắn, chỉ nhìn người đang ngồi trước bếp lò, ăn đến không biết trời trăng. Chạng vạng trở về phủ, nghe nha hoàn nói y đã ra ngoài từ sáng sớm, vẫn chưa trở về. Hắn vốn cho rằng y chỉ ra ngoài chơi một chút, thế nên trong lòng lo lắng mà bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, đợi y về, lơ đãng nghe Thanh Tuyền nói. Đợi một lúc lâu, đến khi thấy tuyết bắt đầu rơi, rốt cục không nhịn được nữa mà chạy đi tìm. Hắn rất lo, lo có phải y đã xảy ra chuyện gì không. Dù sao Tần Lâu nhìn vào trông rất đơn thuần nhẹ dạ. Đến lúc thấy được thân ảnh của y, hắn mới thở phào một hơi, thế nhưng không có đi tới, chỉ đứng đó nhìn y ăn. Vẫn là biểu tình cực kì thỏa mãn, tựa hồ trong miệng y đang ăn chính là món ngon đệ nhất trong thiên hạ. Nhìn y, trong lòng Vinh Vương có một cỗ ấm áp không nói nên lời, hình như gọi là quyến luyến. Tần Lâu tới gần chỗ hắn đang bung dù đứng, trái tim vẫn đập rất nhanh. Y tận lực làm ra vẻ bình thường, thậm chí còn ra vẻ thờ ơ lãnh đạm hơn thường ngày một chút. Thế nhưng khi Vinh Vương ôn nhu phủi đi hoa tuyết trên người y, mũi Tần Lâu có chút cay cay. “Ngày hôm nay người đi đâu a?” Vinh Vương rất muốn nói nghiêm khắc một chút, thế nhưng lời nói ra, vẫn rất ân cần. Tần Lâu chớp mắt mấy cái, đem nước mắt ép trở lại, nói nhỏ: “Về nhà.” Vinh Vương nhíu mày. “Là chỗ trước đây ở cùng Liễu Mộng Túy.” Tâm tình Vinh Vương không biết vì sao đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn y không rời mắt, một lúc lâu sau, mới nói: “Thì ra ngươi vẫn xem chỗ đó là nhà?” Tần Lâu không phủ nhận. Ngữ khí của Vinh Vương có chút lạnh lẽo: “Vậy còn Vinh Vương phủ, ngươi coi nó là gì?” Đương nhiên cũng là nhà. Trái tim Tần Lâu có chút ê ẩm, nói không nên lời, chỉ đơn thuần mấp máy nói: “Chúng ta về đi.” Y muốn đi, thế nhưng Vinh Vương nắm chặt tay y, kéo lại. “Ngươi nói cho ta, ngươi xem Vinh Vương phủ là gì?” Ngữ khí của hắn rất lạnh lùng, Tần Lâu cảm nhận rất rõ. Y ngẩng đầu, mỉm cười với hắn: “Ngươi quan tâm sao?” “Đương nhiên.” Hai chữ này, hắn nói rất nặng, gần như là nghiến răng mà thốt ra. Tần Lâu tránh đi đường nhìn sắc bén của hắn, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay ngươi đi đâu?” Vinh Vương ngẩn người, sau đó nói: “…Đi xử lý công vụ.” “Thật không?” Tần Lâu mỉm cười, nhìn từng bông hoa tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống, bỗng nhiên thấy có chút nặng nề: “Ngày hôm nay, ta trông thấy ngươi ở Khang vương phủ, còn có…Thanh Tuyền.” Trái tim đập nhanh một nhịp. “Mừng năm mới, phải chút tết người thân và bằng hữu, đúng không?” Y tiếp tục cười, nụ cười cực đạm. “Trong cung, cũng có yến hội đúng không? Thế nhưng ta cái gì cũng không biết, mà Vinh Vương phủ lại yên tĩnh đến kì cụ. Ta nhớ trước đây, nơi đó cực kì náo nhiệt.” Vinh Vương cắn chặt môi. “Ta là gánh nặng của ngươi, đúng không?” Y ngẩng đầu nhìn hắn. “Ta không đủ tư cách để ra vào mấy chỗ đó, đúng không? Ngươi lúc đó, muốn ta làm nam phi của ngươi, thứ nhất bởi vì rượu sau loạn tính, ngươi muốn chịu trách nhiệm, thứ hai là bởi vì Thanh Tuyền rời bỏ ngươi, ngươi cũng đang rất cô đơn, đúng không?” Nụ cười của Tần Lâu, cực nhẹ, cũng cực đạm, lại có một loại đau đớn không nói nên lời. Vinh Vương nhìn y, nhãn thần phức tạp. Tần Lâu vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ khóc, thế nhưng mới biết thì ra không phải, nội tâm là từng đợt, từng đợt đau đớn đến xé lòng, thế nhưng nửa giọt nước mắt cũng không chảy ra được. “Diễn kịch, mệt chết người, đúng không?” Y phiền phức như thế, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, không có một chút gì đáng để người ta yêu cả… Thế mà lại phải diễn kịch đối xử ân cần với mình, giả bộ thích mình, thực sự mệt chết người, a? Xiết chặt chiếc lược trong tay, Tần Lâu cúi đầu, cười ra tiếng: “Sau đó không cần nữa, phiền phức ta đem đến cho ngươi đã quá nhiều rồi. Sau đó ngươi cùng với Thanh Tuyền, có thể ở cùng một chỗ.” Vinh Vương vẫn nắm lấy tay y, bốn phía, tuyết vẫn rơi, chỉ có không gian dưới tán dù là ưu thương tràn ngập. “Ngày ấy…ta không có uống say.” Vinh Vương đột nhiên mở lời. Tần Lâu ngẩn người, lập tức biết đêm đó là đêm nào. Mỉm cười, y nói: “Ta không phải là nữ nhân, không cần ngươi chịu trách nhiệm.” “Nếu như ta thấy cô đơn, có thể tùy tiện tìm một người nào đó bên ngoài…” Tần Lâu nhàn nhạt nói: “Ngươi khi đó, chỉ là thương hại ta mà thôi.” Vinh Vương không rời mắt khỏi mái tóc đang buông xuống của y: “Ta không dẫn ngươi đi mấy chỗ đó, chỉ là vì ta nghĩ ngươi sẽ không thích, sẽ không thích mấy chỗ náo nhiệt, ồn ào như thế. Tuyệt đối không phải vì ngươi không xứng.” Trái tim khẽ run lên một chút, thân thể Tần Lâu có chút run rẩy. Y không ngờ hắn sẽ giải thích. Thế nhưng, giải thích thì đã sao? Tần Lâu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vinh Vương: “Kì thực, lý do chính là, ta không quên được Liễu Mộng Túy.” Y mỉm cười, giơ lên cây lược vỗ đang nắm chặt bên tay trái: “Đây là thứ hắn đã từng dùng, ta hôm nay thấy nó, mới biết được, ta căn bản không thể quên được hắn, thế nên ta nghĩ, ở cùng một chỗ với ngươi rất thống khổ. Thế nên, ta muốn rời đi.” Y nói, từng chữ từng chữ một, đều cố gắng nói cho thật vô tình, thật tàn nhẫn, thế nhưng trái tim tựa như đang xé ra từng mảnh. Tần Lâu nhìn, con mắt của Vinh Vương, dần dần, dần dần tối lại, rất phức tạp, cũng rất đau đớn. Thì ra, hắn cũng sẽ đau sao? Vậy hắn, sẽ buông tay ra, đúng không? Nhiệt độ ấm áp trên tay tựa hồ lập tức sẽ biến mất, Tần Lâu tựa hồ không hít thở nổi, chỉ còn chờ. Chờ hắn buông tay.