Lưu Hương Tử Lệnh
Chương 2 : Hai gã họ Hàn
Cơm tối xong xuôi, Thanh Phong đạo trưởng giắt thanh trường kiếm vào mình, nhẹ bước ra khỏi phòng, men theo bóng tối vòng ra phía ngoài mấy gian khách xá.
Khách Xá chia làm ba gian, bên trái là chỗ nghỉ của Giang Hàn Thanh, bên phải là gian của Quách Diên Thọ, gian chính giữa bỏ trống.
Bên sau của gian giữa này có một cái sân rộng, trong sân tàng cây sầm uất có một cây quế thật lớn, tàng lá sum xuê y như một cây lộng, cao vút khỏi nóc lầu.
Thanh Phong đạo trưởng nhún chân nhảy tót lên tàng cây quế, ngồi ở đây vừa kín vừa thấy suốt cả hai gian lầu của Giang Hàn Thanh và Quách Diên Thọ, thấy luôn một phần hậu viện của Vệ phủ, đúng là một chỗ mai phục lý tưởng.
Trời tuy đã tối, nhưng đêm hãy còn mới bắt đầu canh.
Vì lo ngại Giang Hàn Thanh đối phó không xuể với địch nhân nên Thanh Phong đạo trưởng cố đến sớm để dễ bề quan sát.
Có mặt ông ta tại chỗ thuận lợi như thế này thì nếu có xảy ra chuyện động tịnh gì, chẳng những có thể tiếp ứng dễ dàng mà còn có khả năng chận đường rút lui của đối phương.
Qua gần hết canh một, Thanh Phong đạo trưởng chợt thấy phía bên trái vòng tường Vệ phủ có một bóng vút lên, ban đầu ông ta không chú ý lắm vì trời còn sớm nên cho đó là bóng người của Đơn Hiểu Thiên cắt đặt tuần hành.
Nhưng khi bóng ấy bay lên bờ tường, với thân pháp “Lăng Không Hư Bộ” của đối phương làm cho ông ngồi bật dậy.
Nhất định không phải là thuộc hạ của Đơn Hiểu Thiên, vì với thân pháp này, luôn cả Đơn Hiểu Thiên cũng chưa chắc có được.
Thân ảnh bóng đen y như một con chim én, vừa thấy thoáng lên ở đầu tường bên trái thì đã lên khỏi nóc mấy gian nhà bên phải và chỉ trong nháy mắt đã mất hút ở phía sau.
Không thể để vuột mất. Thanh Phong đạo trưởng vừa bắt gặp bóng đen phía trước, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi cũng lại mất luôn.
Thanh Phong đạo trưởng dừng lại ngần ngừ.
Chỗ quan trọng hơn hết là nơi khách xá, nơi đây sự nguy hiểm có thể xảy ra cho Giang Hàn Thanh và Quách Diên Thọ, những nơi khác đã có Cung Quan Võ và Đơn Hiểu Thiên lo lắng, vả lại mục tiêu của kẻ địch đêm nay nhất định phải là phía trước nơi khách xá chứ không chắc ở phía sau.
Suy nghĩ chín chắn rồi, Thanh Phong đạo trưởng quyết định quay trở lại, nhưng ông ta chưa kịp quay mình thì chợt nghe hơi lạnh của mũi kiếm sau lưng, và một giọng lạnh băng tiếp liền theo :
- Bằng hữu muốn sống thì hãy đứng yên.
Thanh Phong đạo trưởng rung động.
Thân pháp của người này quả là đáng sợ, bằng vào kinh nghiệm và thính giác của ông ta, thế mà hắn đến sát lưng mà ông lại không hề hay biết.
Nhưng cho dầu thế nào đi nữa, cho dù thân pháp và thủ pháp con người ấy nhanh đến đâu, đối với một người như Thanh Phong đạo trưởng, muốn chế phục cũng không phải là điều dễ dàng.
Ông ta điềm đạm hỏi :
- Chẳng hay thí chủ có điều chi dạy bảo?
Cùng một lúc với câu hỏi, tiếng sau cùng chưa dứt thì cánh tay to rộng của Thanh Phong đạo trưởng vung lên, kèm theo đó là một luồng nội gia chân lực.
Bất cứ một món binh khí nào, bất cứ với một người nào, kể cả những đương kim cao thủ võ lâm, trừ trường hợp đương trường đối địch, còn trong trường hợp bất thình lình như thế nhất định không làm sao tránh được sức cuốn của cánh tay áo rộng của ông ta.
Nhưng một việc đã xảy ra ngoài ý nghĩ, một tiếng rít lên trong gió cánh tay áo rộng của Thanh Phong đạo trưởng bị rạch một đường và xém bị thương trong đường tơ kẽ tóc, đối phương sau đó nhảy ra ngoài gần một trượng.
Không phải giật mình vì đối phương phá được thế mình, nhưng Thanh Phong đạo trưởng giật mình vì cái thế đánh vừa phản công vừa tránh né mà có thể nói trong đời ông mới gặp lần thứ nhất.
Và bây giờ thì Thanh Phong đạo trưởng đã nhìn rõ người đối diện; hắn là một gã thiếu niên da phấn môi hồng, vóc mình mảnh khảnh, mình vận áo xanh.
Xem vào gương mặt. gã thiếu niên áo xanh chỉ khoảng hai mươi, có kém chứ không hơn, và chính điều đó càng làm cho Thanh Phong đạo trưởng giật mình.
Với bằng mấy mươi năm lên luyện, nội công có thể nói là đã đạt mức thượng thừa, thế mà lại có thể bị một gã thiếu niên phá được tay áo rộng, Thanh Phong đạo trưởng bất giác...
Tia mắt như sao của gã thiếu niên áo xanh chiếu thẳng vào mặt người đạo nhân tóc bạc phơ, mặt hắn có phần dịu lại, hắn tra kiếm vào vỏ và lên tiếng :
- Đạo trưởng có lẽ là “Bắc Hiệp sơn” Bạch Vân quan chủ?
Càng kinh ngạc hơn nữa khi nghe đối phương hài rõ danh hiệu của mình, Thanh Phong khẽ gật đầu :
- Đúng, bần đạo là Thanh Phong Tử. Chẳng hay thí chủ danh hiệu là chi?
Gã thiếu niên áo xanh giữ giọng lạnh lùng :
- Tại hạ tên Hàn Thiếu Sơn.
Tự nhiên, đối với Thanh Phong đạo trưởng, cái tên Hàn Thiếu Sơn vốn xa lạ vì ông ta chưa từng nghe Giang Hàn Thanh kể về chuyện ấy.
Ông ấy hỏi lại :
- Hàn thí chủ đang đêm xâm nhập Vệ phủ, chẳng hay có chuyện chi chăng?
Gã thiếu niên áo xanh đáp?
- Tại hạ đi tìm người.
Thanh Phong đạo trưởng hỏi :
- Hàn thí chủ đi tìm ai?
Thiếu niên áo xanh đáp :
- Giang Hàn Thanh.
Thanh Phong đạo trưởng hỏi :
- Chẳng hay thí chủ tìm hắn có chuyện chi?
Hình như bị hỏi riết làm cho khó chịu, gã thiếu niên áo xanh đáp hơi xẵng giọng :
- Tại hạ tìm hắn có chuyện, nhưng đạo trưởng hỏi mãi như thế không thấy chán à?
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Giang nhị công tử bị trọng thương.
Thiếu niên áo xanh cau mày :
- Thương thế nặng lắm hay không?
Thanh Phong đạo trưởng đáp :
- Vì kiệt sức nên thoát lực.
Gã thiếu niên áo xanh thảng thốt :
- Thoát lực?
Hắn mím miệng một lúc và hỏi tiếp có vẻ nôn nóng :
- Đạo trưởng, chẳng hay bây giờ hắn nằm đâu, xin cho tôi đến xem một chút.
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Thương thế của Giang nhị công tử trầm trọng, bần đạo đã gia công chữa trị, bây giờ người đang yên nghỉ, không ai được làm kinh động.
Thiếu niên áo xanh tỏ vẻ van lơn :
- Tại hạ nhìn qua thôi mà, đạo trưởng.
Thanh Phong đạo trưởng nói :
- Chẳng những giữa Hàn thí chủ và bần đạo mới vừa gặp gỡ đêm nay, mà cho dầu Đơn đường chủ mà nếu chưa được bần đạo đồng ý thì cũng không thể vào nơi đó.
Thiếu niên áo xanh càng nôn nóng :
- Đạo trưởng cần phải như thế nào mới có thể tin tại hạ?
Thanh Phong đạo trưởng lắc đầu :
- Không phải vấn đề tin hay không tin, nhưng vì thương thế của Giang nhị công tử quá trầm trọng, nên trong vòng ba ngày không dám làm kinh động.
Thiếu niên áo xanh trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu :
- Được rồi, ba ngày sau tại hạ sẽ tới thăm.
Hắn cho tay vào lưng lấy ra một hoàn thuốc khá lớn, hắn dùng hai ngón tay kẹp trao cho Thanh Phong đạo trưởng và nói :
- Hoàn thuốc này có hiệu năng làm phục hồi nguyên khí cho những người bị thoát lực, xin đạo trưởng hãy cho Nhị công tử uống ngay, bệnh tình bình phục ngay.
Thanh Phong đạo trưởng tiếp lấy hoàn thuốc và hỏi lại :
- Chẳng hay hoàn thuốc này có tên không nhỉ?
Thiếu niên áo xanh lại trở về lạnh lùng :
- Đạo trưởng không xem thấy à?
Thanh Phong đạo trưởng cúi xuống nhìn thấy trên hoàn thuốc có mấy chữ vàng nho nhỏ “Thiên Cơ Vân Công đan”.
Ông ta rúng động.
Vì ông ta không lạ gì “Thiên Cơ đan” của Ngư Mụ.
Thế nhưng Thanh Phong đạo trưởng vẫn cố làm vẻ trầm ngâm :
- Thiên cơ vân công đơn này hình như bần đạo có nghe qua, hình như nó có lai lịch gì đó thì phải.
Thiếu niên áo xanh đáp :
- Tự nhiên là có lai lịch, nếu nó là thứ thuốc tầm thường thì tại hạ đâu phải lặn lội đến đây.
Thanh Phong đạo trưởng ngạc nhiên :
- Hàn thí chủ đã biết Giang nhị công tử thọ thương à?
Sỡ dĩ ông ta hỏi như thế là vì hành tung của Giang Hàn Thanh trong đêm rồi, ngoài những người của Ngũ Phượng môn, ngoài những người thân thiết của họ ra thì đâu có ai được biết?
Nhưng nếu bảo đây là người trong Ngũ Phượng môn thì làm sao giải thích?
Ngũ Phượng môn đã quyết thu hồi ba thức kiếm mà Giang Hàn Thanh đã giả trang học lấy của họ, nghĩa là phải nhất quyết thu lấy sinh mạng Giang Hàn Thanh, thì làm gì họ lại đem cho thuốc?
Hình như gã thiếu niên áo xanh không thích nói chuyện nhiều, trao hoàn thuốc xong là hắn quay mình :
- Tại hạ xin kiếu từ, ba hôm sau sẽ đến đây thăm hắn.
Câu nói chưa đứt, thân ảnh hắn đã vút ngoài xa.
Hoàn thuốc có tên “Thiên Cơ Vận Công đan” đã làm cho Thanh Phong đạo trưởng có nhiều nghi vấn, vì ông biết ngoài Ngư Mụ ra, không ai có thứ thuốc này.
Chính vì nghi vấn ấy nên ông quyết lòng theo dõi.
Nhưng Thanh Phong đạo trưởng lại thêm một phen kinh ngạc khi ông ta vượt tới đầu tường, vì bằng vào khinh công trác tuyệt của ông, thế mà chỉ trong nháy mắt, gã thiếu niên áo xanh đã bước xa gần hai mươi trượng.
Khi từ giã Thanh Phong đạo trưởng, gã thiếu niên áo xanh không có vẻ gì gấp rút, hắn phi thân trong tốc độ bình thường của kẻ dạ hành nhưng khi qua khỏi đầu tường Vệ phủ thì hắn bỗng vút đi như tên bắn.
Thanh Phong đạo trưởng định tận dụng thân pháp để theo bén gót nhưng ngay khi đó gã thiếu niên áo xanh vùng ngừng lại.
Không, hình như hắn bị người chận lại.
Thanh Phong đạo trưởng chú ý dòm theo, quả nhiên trước mặt gã thiếu niên áo xanh bây giờ có thêm người nữa...
Đã có nhiều kinh nghiệm, Thanh Phong đạo trưởng không tiến về hướng đó, ông ta vòng theo bóng khuất đầu tường, đến một tàng cây cách chỗ hai người khoảng trên dưới ba trượng, ẩn mình quan sát.
Nói đi vòng chứ thật ra bằng thân pháp của Thanh Phong đạo trưởng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Đứng yên một chỗ khuất vào bóng cây, Thanh Phong đạo trưởng nhìn rõ người chận đường gã thiếu niên áo xanh và ông lại một phen kinh ngạc, vì người chận đường cũng là một gã trẻ tuổi áo xanh, tên này ăn vận theo lối thư sinh.
Nếu bảo gã thiếu niên áo xanh khi nãy là một gã con trai khôi ngô thì phải nói tên thư sinh áo xanh bây giờ là tuấn tú. Với cặp mày lưỡi kiếm, với cái miệng như cánh đào hồng, với gương mặt như vừng trăng sáng, hắn đã trội hắn hơn gã thiếu niên áo xanh khi nãy.
Hai người trông thật không khác gì nhau trong bóng đêm chập choạng, tuổi tác cũng xấp xỉ mà cách ăn vận cũng gần như một cách một màu, có khác chăng là gã thiếu niên áo xanh bây giờ không có món binh khí nào cả.
Bị chận thình lình, gã thiếu niên áo xanh gằn giọng hỏi :
- Các hạ là người của Nam Bình Vệ phủ?
Tên thư sinh áo xanh lắc đầu :
- Không.
Gã thiếu niên áo xanh hỏi :
- Các hạ là người của Lưu Hương cốc?
Tên thư sinh áo xanh lại lắc đầu :
- Không.
Gã thiếu niên áo xanh có vẻ bực :
- Thế thì các hạ chận ta lại làm gì?
Tên thư sinh áo xanh đáp :
- Muốn cùng các hạ nói vài ba câu chuyện.
Gã thiếu niên áo xanh gằn giọng :
- Ta với các hạ vốn chưa từng quen biết thì có chuyện gì mà nói?
Tên thư sinh áo xanh cười nhẹ :
- Trước lạ sau quen, đã gặp mặt nhau thì lo gì không quen biết
Gã thiếu niên áo xanh đùng đùng :
- Nhưng ta không thích.
Tên thư sinh áo xanh cười :
- Các hạ không thích thế mà ta lại thích.
Thanh Phong đạo trưởng lấy làm lạ, ông ta không hiểu tên thư sinh áo xanh là ai, hình như cố tình gây sự với tên thiếu niên mang kiếm.
Gã thiếu niên áo xanh gặn lại :
- Các hạ nghĩ rằng có thể ngăn chận được ta à?
Tên thư sinh áo xanh lơ đãng :
- Thì cũng phải thử rồi mới biết chứ.
Tuy không có cảm tình với một tên nào, nhưng Thanh Phong đạo trưởng chợt đâm lo...
Ông ta đã biết qua kiếm pháp của gã thiếu niên áo xanh khi nãy, cho nên không biết tên thư sinh áo xanh này có thể cản hắn được chăng?
Gã thiếu niên áo xanh cười nhạt, hắn nhích mình lên và tràn sang bên phải...
Thân pháp của hắn thật nhanh, chính Thanh Phong đạo trưởng chú ý mà khi hắn lướt lên, ông ta nhìn không muốn kịp.
Nhưng điều làm cho ông ta kinh ngạc hơn nữa là không thấy tên thư sinh áo xanh nhích bước, thế nhưng khi gã áo xanh vừa dùng lại thì hắn đã có mặt trước rồi.
Hắn cười nói tự nhiên :
- Ta biết các hạ sẽ đi sang hướng này.
Gã thiếu niên áo xanh không nói, hắn khẽ động thân mình, khi tên thư sinh áo xanh chưa nói hết câu thì thân ảnh hắn vượt ra ngoài gần hai trượng.
Nhưng khi hắn vừa chạm chân xuống đất thì tên thư sinh áo xanh cũng đã có trước mặt hắn rồi.
Hắn vẫn cười nói như không :
- Các hạ vẫn chậm mất một giây.
Luôn hai phen bị chặn, hình như gã thiếu niên áo xanh nổi nóng, hắn rên hừ hừ trong miệng :
- Tốt!
Hắn nhấc mình lên và chỉ thấy hắn nhấc mình lên thôi, bóng hắn vụt như tẽ ra làm năm sáu bóng, mỗi bóng hướng về một hướng khác nhau...
Tự nhiên, hắn đâu phải là Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký?
Đâu phải khi cần thì bứt một “nắm lông” để biến hóa nhiều hình?
Đó chỉ là một thứ khinh thân, một phép phi thân thật nhanh, nhanh đến mức tạo thành ảo giác, người đối diện có thể thấy nhiều chiếc bóng xuyên qua vút lại, khó lòng phân biệt đâu là hình thật, đâu là hư ảnh?
Thanh Phong đạo trưởng trố mắt, nói lầm bầm trong miệng :
- “Ngư Long Bá Biến”... Đúng là môn hạ của Ngư Mụ chứ không còn gì nữa.
Giống y như những luồng khói rẻ ra vì gió xé, chỉ thoáng một cái, thân ảnh của gã thiếu niên áo xanh lên đến sáu bảy bóng và mỗi bóng theo một phương hướng khác nhau.
Đã hiểu biết đó là thân pháp “Ngư Long Bá Biến” và nhãn quang của Thanh Phong đạo trưởng không phải dễ bị hoa, thế nhưng ông ta vẫn không làm sao phân biệt.
Nói thì chậm, nhưng sự việc xảy ra thật nhanh, sáu bảy cái bóng vừa nhoáng lên là mất hút hẳn, gã thiếu niên áo xanh còn lại một mình và tên thư sinh áo xanh lại đứng chặn ngay trước mặt hắn cười chúm chím.
Đôi mắt của Thanh Phong đạo trưởng gần như không nháy và bây giờ ông ta buộc miệng kêu lên nho nhỏ :
- “Dĩ bất biến, ứng vạn biến”... cứ như thế này thì tên thư sinh áo xanh thân pháp cao hơn gã thiếu niên áo xanh nhiều lắm.
Nhưng rồi ông ta thắc mắc. Ông ta đã biết “Ngư Long Bá Biến” của Ngư Mụ nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt, trừ “Đông Hải song tiên” ra, có thể nói trên đời này không ai phá nổi, thế mà tên thư sinh áo xanh này lại đối phó như chơi.
Ông ta vốn biết phương pháp “Dĩ bất biến, ứng vạn biến” nhưng trong trường hợp này mang ra sử dụng thì thật không tài nào làm nổi vì muốn đối phó, không phải mắt nhìn chân bước mà phải là có mắt dưới chân.
Chỉ riêng gã thiếu niên áo xanh thì biết rõ.
Thân pháp cuối cùng của hắn là “Ngư Chất Long Văn”, một cái nháy mắt, thân ảnh có thể chia làm tam hướng, nhưng hắn thấy mỗi hướng cũng đều có bóng của tên thư sinh áo xanh cuối cùng, khi hắn trụ lại thì đối phương cũng trụ lại bộ vị không sai một mảy.
Cơn giận của gã thiếu niên áo xanh không còn dằn được nữa. Hắn rít lên một tiếng và cho tay lên đốc kiếm...
Y như chiếc mống bạc, thanh kiếm thoát ra khỏi vỏ vút thẳng vào yết hầu tên thư sinh áo xanh, sức nhanh của nó lăm cho Thanh Phong đạo trưởng hơi chóa mắt.
Tên thư sinh áo xanh cười nhẹ :
- Giận chi mà dữ thế...
Thanh Phong đạo trưởng tập trung nhãn lực, ông ta biết đây là giây phút quyết liệt và cuối cùng của trận đấu nữa chơi nửa thật, ông ta cố theo dõi những động lác của hai bên.
Tên thư sinh áo xanh thong dong nói chuyện như không và cùng một lúc cánh tay phải của hắn kéo lên thật lẹ, ngón tay trỏ và ngón tay giữa rẽ ra như mũi kéo xáp đúng vào mũi kiếm của đối phương.
Cách đối phó thật là khủng khiếp vì mũi kiếm phóng tới quá nhanh và tự nhiên thật mạnh, cho dù cầm chiếc kềm sắt cũng chưa chắc đã nhận được, huống chi đó là hai ngón tay bằng thịt bằng xương.
Thể nhưng khi hai ngón tay của tên thư sinh áo xanh đưa lên thì ánh thép vùng tắt ngấm, mũi kiếm của gã thiếu niên áo xanh bị hai ngón tay kẹp cứng y như hắn phóng kiếm vào kẽ đá.
Đẩy tới không nổi, rút ra cũng không được, gã thiếu niên áo xanh nghiến răng hất mạnh cánh tay trái ngang trước mặt.
Rít!
Tiếng thép khua lên khô khốc, thanh kiếm bị cái phạt của bàn tay gãy đoạn...
Tên thư sinh áo xanh buông cho mũi kiếm rơi xuống đất, hắn cau mày :
- Giao hảo với nhau chứ đâu phải tử chiến mà lại làm như thế!
Gã thiếu niên quăng mạnh thân kiếm gãy xuống đất, mặt hắn đỏ gay, tức tối :
- Đúng là thứ đàn ông đốn mạt!
Cơn tức làm cho hắn buông ra tiếng chưởi ầm ĩ và chính tiếng chưởi vô lý ấy làm cho tên thư sinh áo xanh phải bật cười :
- Đúng, tại hạ là thứ đàn ông đốn mạt, còn các hạ không phải..., các hạ là... con gái?
Gã thiếu niên áo xanh đỏ mặt :
- Câm miệng lại, hãy báo danh tính đi Tên thư sinh áo xanh cười :
- Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ tên là Hàn Thiếu Sơn.
Thanh Phong đạo trưởng giật mình :
- Sao lại... Hàn Thiếu Sơn?
Gã thiếu niên áo xanh hồi nãy cũng đã xưng như thế?
Gã thiếu niên áo xanh quắc mắt :
- À, quả là ngươi...
Thanh Phong đạo trưởng cau mặt.
Như vậy là họ có quen nhau?
Tên thư sinh áo xanh cười :
- Thì là tại hạ chứ còn ai.
Gã thiếu niên áo xanh bỗng hầm hầm :
- Ngươi không phải là Hàn Thiếu Sơn.
Thanh Phong đạo trưởng thiếu điều bật ngửa.
Như vậy không ai là Hàn Thiếu Sơn cả.
Nhưng Hàn Thiếu Sơn là ai? Tại sao cả hai lại cùng cố tình mạo nhận?
Tên thư sinh áo xanh gặn lại :
- Tại hạ có chỗ nào không phải là Hàn Thiếu Sơn?
Gã thiếu niên áo xanh gắt :
- Ta biết Hàn Thiếu Sơn, chính ngươi là người giả mạo.
Cả hai đều giả mạo rồi cả hai lại lột mặt của nhau, đúng là chuyện tức cười, Thanh Phong đạo trưởng không ngờ đêm nay lại gặp chuyện lạ lùng như thế.
Giá như cả hai đều có bộ mặt lão hồ ly thì chẳng nói chi, vì bọn ma giáo giang hồ thường hay mạo danh nghĩa của người khác để làm càn làm bậy, đằng này mặt của hai tên này búng còn ra... sữa, thế sao họ lại làm chuyện kỳ cục như thế ấy?
Xem dáng cách của tên thư sinh áo xanh thì y như là hắn muốn giỡn chơi.
Chỉ có gã thiếu niên áo xanh là giận dữ.
Thư sinh áo xanh cười :
- Hổng phải thì thôi... Nhưng các hạ vừa rồi đã chẳng giả mạo đấy à? Đừng quên rằng tại hạ cũng là người quen của hắn đây nghe.
Bây giờ Thanh Phong đạo trưởng mới thật là giật mình.
Bằng vào lời lẽ của tên thư sinh áo xanh thì vừa rồi chuyện xảy ra giữa ông ta và gã thiếu niên áo xanh, hắn đã nghe thấy cả.
Gã thiếu niên áo xanh chừng như cũng kinh ngạc, hắn hỏi :
- Ngươi... ngươi là ai?
Tên thư sinh áo xanh cười :
- Các hạ không biết ta, nhưng ta rất biết các hạ.
Gã thiếu niên áo xanh cười nhạt :
- Biết ta? Ngươi biết ta là ai?
Tên thư sinh áo xanh cười :
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì các hạ là Tam cung chủ.
Gã thiếu niên áo xanh quát lớn :
- Cuồng đồ, câm họng lại.
Hai tay hắn tung một lượt, cả một vùng ánh sáng bừng lên như pháo bông.
Thanh Phong đạo trưởng buột miệng kêu lên khe khẽ :
- Phượng Vũ Long Lân!
Thứ ám khí mà mười mấy năm về trước từng làm rúng động giang hồ, thứ ám khí nổi danh bá đạo của Ngư Mụ, một mụ già nổi tiếng ác ma.
Tên thư sinh áo xanh hất tay lên :
- Thù oán chi mà độc thế!
Từ trong ống tay hắn bắn ra một vừng ánh chớp xanh xanh trong y như một giải lụa án ngữ toàn thân hắn...
Nhiều tiếng khua nhỏ vang lên, bao nhiêu ám khí của gã thiếu niên bắn ra đều tắt phụt.
Vừa tung ám khí, gã thiếu niên áo xanh vừa nhún mình lao ra khỏi vòng chiến thật nhanh.
Tên thư sinh áo xanh thu kiếm lại, nhìn theo nói với :
- Tam cung chủ cứ thong thả, xin miễn cho tại hạ chuyện tiễn hành.
Ba tiếng Tam cung chủ vừa thoát ra cửa miệng của tên thư sinh áo xanh, Thanh Phong đạo trưởng đưa mắt nhìn theo hướng đi của gã thiếu niên áo xanh, tia mắt ông ta có vẻ sửng sốt.
Gã thiếu niên áo xanh là người của Ngũ Phượng môn?
Ông ta còn đang ngơ ngác thì tên thư sinh áo xanh đã vòng tay chào về phía ông ta :
- Xin phiền đạo trưởng chuyển lời đùm cho Giang hiền đệ mọi sự phải cẩn thận.
Nói xong, hắn quay mình thong thả bước đi.
Không ngờ chỗ ẩn của mình mà đối phương lại thấy quá rõ ràng như thế.
Thanh Phong đạo trưởng vội kêu lên :
- Tiểu thí chử, xin dừng lại!
Thư sinh áo xanh dáng đi xem thật chậm, thân ảnh hắn y như giòng nước chảy, im và thật lẹ.
Thanh Phong đạo trưởng ngẩn ngơ.
Bóng tên thư sinh nhỏ dần và mất hút.
Thanh Phong đạo trưởng lầm thầm trong miệng :
- “Xúc Địa Thành Thốn”... thứ khinh công tuyệt học đã thất truyền... bằng vào tuổi ấy làm sao hắn lại có trình độ võ học siêu phàm như thế...
Tuy không cao ngạo, nhưng với mấy mươi năm từng trải giang hồ. Thanh Phong đạo trưởng vẫn tự cho mình biết nhiều hiểu rộng, thế nhưng bây giờ đứng trước sự việc lạ lùng làm cho ông ta thấy mình chợt cảm thấy y như một kẻ mới đặt bước vào giang ho lần thứ nhất.
Tại làm sao cả hai gã thiếu niên đều tự nhận là Hàn Thiếu Sơn? Và Hàn Thiếu Sơn là nhân vật như thế nào?
Giang Hàn Thanh xâm nhập Ngũ Phượng môn, mạo học của họ ba đường tuyệt kiếm, tự nhiên họ phải thu hồi... Hai bên đã trở thành sinh tử. Nếu gã thiếu niên áo xanh quả là Tam cung chủ thì đáng lo lắng cho thương thế của Giang Hàn Thanh? Tại sao lại mang “Thiên Cơ đan” cứu hắn?
Ngoài “Thiên Cơ đan” ra, hắn còn biết “Ngư Long Bá Biến” và môn ám khí đoạt mạng “Phượng Vũ Long Lân” của Ngư Mụ ngày xưa, như vậy giữa Ngũ Phượng môn và Ngư Mụ có liên hệ gì?
Tên thư sinh áo xanh với một trình độ quá cao như thế làm sao ông ta lại không thể nhìn ra vấn đề?
Vấn đề xảy ra y như cuốn tơ rối trong đêm, không làm sao có thể mò được mối đầu.
Có thể là người đã mệnh danh là “Chu Điểu Ngũ Sứ”, người đã dẫn đường cho hắn đến gặp Nhị cung chủ hôm rồi.
Sau khi cho Hương Lan lui xuống, Giang Hàn Thanh tắt đèn dùng gối mền phủ ngay ngắn trên giường cho giống một người nằm và hắn nhảy lên cây xà ngang núp kín chờ kẻ địch...
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
17 chương
1894 chương
85 chương
3 chương
31 chương
24 chương
184 chương