Lưu Công Kỳ Án
Chương 4 : Trần đại dũng dò la ra tin tức thật
Hảo hán Trần Đại Dũng đứng trước cửa ngôi tiểu lâu nhòm vào trong, thấy cửa đã đóng kín. Đưa tay ra khẽ đẩy, thấy không hề lay động. Trần Đại Dũng lần theo hướng đông, đi tới đầu nhà, nhìn về phía bắc, thấy đầu tường phía đông thấp hơn đầu tường phía nam một chút. Trần Đại Dũng lắng nghe động tĩnh chung quanh một hồi, chợt thấy ở góc thấp nhất của bờ tường phía bắc có một đống gạch vỡ. Hảo hán thấy vậy, không chút chậm trễ, vội leo lên đống gạch vỡ. Vậy là anh ta có thể bám được lên đầu tường. Thân hình khẽ nhún, vụt một cái đã lên tới đầu tường. Anh ta ngồi tựa trên đó, dõi mắt quan sát chung quanh, lại nhòm cả vào bên trong. Thấy bên trong có ba gian chính phòng, phía đông có hai gian, phía tây là một gian nhà kho ở sát cổng. Cổng được xây bằng đá vôi trắng. Nhòm về phía gian phòng chính, thấy vẫn còn ánh đèn le lói qua khe cửa sổ. Cũng may nhà này không nuôi chó. Trần Đại Dũng quan sát xong, đứng thẳng người lên, đi lần về phía bắc theo bờ tường. Tới đầu phía bắc liền nhảy lên nóc nhà, đi dò xét khắp một lượt rồi lại nhảy xuống. Chân vừa chạm đất, thân hình đã lách tới sát cửa sổ. Trần Đại Dũng ghé mắt nhìn sát vào trong, tuy vẫn còn ánh đèn, nhưng lại không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Nghe ngóng một hồi, bỗng trong phòng vang lên một tiếng thở dài rồi im ắng như cũ. Hảo hán tiến sát cửa sổ, dùng đầu lưỡi dao đâm thủng một lỗ trên giấy dán, nhòm vào bên trong.
Hảo hán ghé mắt nhìn vào, thấy một cô gái có đôi mắt buồn thăm thẳm, trông dáng vẻ, hình như cô ta đang có tâm sự gì đó ghê gớm lắm. Cô ta đang ngồi một mình trước ánh đèn, đôi mắt long lanh. Khuôn mặt đẹp như đóa phù dung nõn nà, sống mũi thẳng, cao, cái miệng anh đào xinh xinh, đỏ mọng.
Tuy không nhìn thấy nhưng chắc hẳn, bên trong cái miệng ấy phải là hai hàm răng trắng như ngà ngọc. Đôi tai như hai vầng trăng khuyết, mái tóc đen óng ả. Cho dù có viết hết vạn cuốn sách cũng không thể tả hết được vẻ đẹp của nàng. Trên mình mặc một chiếc áo màu lam, không nhìn rõ chân nên không biết đôi gót sen của nàng to nhỏ ra sao. Nàng có mười ngón tay như mười ngó hành, trên cổ tay có đôi vòng vàng lấp lánh. Nhìn nàng, người ta không hề có chút cảm giác suồng sã, chỉ thấy một vẻ đẹp u nhã, thuần khiết, rúng động lòng người. Thừa sai còn đang quan sát, bỗng thấy nàng mở lời, gọi:
- Thanh Nhi, hãy mang chậu đồng ra đây. Ta muốn rửa ráy sạnh sẽ để còn lễ thần.
Lời của giai nhân còn chưa dứt, Thanh Nhi ở căn phòng phía đông đã ứng tiếng, nói:
- Chị à, chậu đồng ở dưới bàn. Chị tự đi lấy nước, em còn đang ngủ.
Giai nhân nghe vậy, không chút chậm trễ, vội lấy chậu nước ra, rửa đôi tay ngà ngọc của mình trong chiếc chậu đồng. Lại cầm lấy cây đèn trên bàn, khẽ rời gót sen, bước ra bên ngoài. Thì ra căn phòng bên ngoài thờ Hán Thọ Đình Hầu Quan Vân Trường cuối thời Hán. Giai nhân đặt đèn lên bàn, với tay lấy hương, châm hương đưa cao lên đầu. Nàng không cắm hương ngay, miệng còn lẩm bẩm khấn cầu. Chỉ thấy từ chiếc miệng anh đào nho nhỏ kia vọng ra:
- Cầu xin thần thánh phù hộ cho chồng con ở bên ngoài được bình an, khỏe mạnh. Lại còn chuyện này nữa, chắc thánh thần cũng đã biết, con đây đâu phải loại người lả lơi, dâm đãng, tại sao lại gặp phải chuyện như thế này? Con thờ thần thánh trong nhà, vốn mong thánh thần bảo vệ, nhưng lại bị kẻ ác thi hành gian kế. Chẳng nhẽ trên đời này, Thần Phật đã hết linh nghiệm rồi hay sao? Nếu chuyện thần thánh chỉ là bịa đặt, thì từ nay trở đi, còn ai tới thắp hương, hành lễ trước thánh thần nữa?
Cô ta càng khấn càng giận, đứng trước bàn thờ, cắm hương vào bát. Với tay cầm lấy cây đèn, đi trở lại phòng, đặt lên bàn, còn nàng lại ngồi trước đèn đấm ngực than vãn. Thừa sai nghe ngóng hồi lâu vẫn không đoán ra được những lời nàng nói có ý gì trong lòng thầm nghĩ. "Sao ta không làm thế này, có được sự thực rồi sẽ dễ bề hành sử". Trần Đại Dũng nghĩ xong, không chút chậm trễ, tìm lấy một miếng ngói vỡ cầm trên tay, vận sức khẽ ném. Chỉ thấy "lách cách" mấy tiếng vang lên khiến cô gái sợ hãi giật mình, lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe ngóng một hồi, lại thấy nàng cao giọng, gọi:
- Thanh Nhi, mau tỉnh dậy. Hình như có tiếng người đi lại trong sân.
Ả nha đầu Thanh Nhi đang ngủ say, chợt nghe tiếng gọi bèn mở tung cửa phòng phía đông chạy ùa ra, nói:
- Chị à, người ở đâu? Đợi em lấy cây gậy ta vẫn chống cửa ra, đánh cho phường trộm đạo một trận mới được. Dám mò mẫm tới nhà chúng ta giở trò!
Giai nhân nói:
- Thanh Nhi, chớ nên lỗ mãng, đợi ta nghe xem đã.
Họ Bạch nói xong lại nghiêng tai lắng nghe, dường như nàng nghe thấy ngoài sân có tiếng chân bước nhè nhẹ. Bạch Thúy Liên gằn giọng, hướng ra phía cửa sổ, nói:
- Lũ cuồng đồ nghe cho kỹ đây! Chắc hẳn các ngươi nghe tin chồng ta không có nhà nên nửa đêm hôm mò vào giở trò hả? Cuồng đồ, ngươi nhầm rồi, nô gia đâu phải phường dâm đãng. Ngươi hãy mau quên ý niệm xấu xa ấy đi.
Nói xong lại nghiêng tai lắng nghe, vẫn thấy bước chân vang lên loẹt xoẹt. Giai nhân nói:
- Đúng rồi, chắc hẳn là phường trộm cắp, hãy nghe ta nói đây. Ngươi mau mau bỏ ý ấy đi, chớ có tốn thời gian ở đây, ta hàng ngày lăn lộn làm còn chưa đủ ăn, đâu có tiền nong gì mà cất giấu?
Nói xong lại nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân ngoài sân càng vang lên rõ hơn, nhanh hơn. Cô gái nói:
- À, thì ra là ngươi. Ta biết rồi. Ngươi nói ngươi chết không minh bạch nên tìm tới đây quấy rối ta. Tên giặc đáng căm, đáng hận kia, ngươi thử nghĩ xem ai đúng, ai sai? Ngươi đã tới đây rồi nô gia cũng đâu sợ gì cái chết? Đợi chồng ta về, gặp mặt chồng rồi, ta sẽ cùng xuống điện Diêm La, đứng trước mặt Diêm Vương đối chất với ngươi cho rõ ràng mọi chuyện.
Chỉ thấy giai nhân nổi giận đùng đùng nói vọng ra ngoài. Giai nhân hất tung cánh cửa, cất giọng chửi mắng:
- Tên cuồng đồ đáng chết hãy nghe đây: Con người ngươi ngụy kế đa đoan, gian ngoan khó lường. Gian tặc à, ngươi có dám tới đây hay không? Nghĩ lại, ta chỉ hận không thể ăn hết xương thịt trên mình ngươi, lột da, lóc thịt ngươi ra mà hầm, mà rán! Đợi chồng ta về gặp mặt lần cuối rồi ta sẽ cùng ngươi xuống điện Diêm La tranh cãi cho rõ ràng. Nghĩ đi nghĩ lại, nô gia đâu có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hại ta.
Cô gái ở trong phòng chửi mắng, thừa sai ở ngoài sân nghe rõ mồn một. Trần Đại Dũng ở bên ngoài giả làm quỷ, khóc u u mãi không dứt. Thanh Nhi sợ đến run cầm cập, người mềm nhũn ra, lắp ba lắp bắp mãi mới nói thành câu:
- Xin chị hãy nghe em nói. Chẳng trách nào sáng nay lão đạo sĩ ấy lại nói ở đây có quỷ. Quả nhiên tài xem bói của lão đạo sĩ gù ấy rất linh nghiệm. Nếu ngày mai lão qua đây, ta chớ nên để lão ấy đi. Bảo lão bắt con quỷ này trước đã.
Hai người trong phòng nói chuyện với nhau, thừa sai ở bên ngoài nghe rõ mồn một, thầm nghĩ:
- Ta đã nắm được tin. Bây giờ, ta cứ về nghỉ ngơi đã, sáng mai khi thăng đường ta sẽ bẩm lên, xem ông ta còn nghĩ ra trò quái quỷ gì nữa?
Trần Đại Dũng lại lắng nghe tiếng trống canh, chỉ thấy trong phủ Giang Ninh, tiếng trống canh vọng tới báo đã canh tư. Trong lòng thầm nghĩ:
- Thời gian có hạn, ta phải về thôi.
Rồi vội vã vượt tường ra, trở về nhà. Chuyện của viên thừa sai ra sao, đợi sáng mai khi anh ta bẩm lại với quan thanh liêm sẽ rõ.
Lại nói chuyện của Lưu đại nhân, từ sau khi Trần Đại Dũng đi ra, Trương Lộc bày bữa tối lên. Đại nhân dùng bữa xong, dọn dẹp. Trương Lộc lại dâng trà lên, thắp sáng đèn. Chỉ một lúc sau, trống báo canh hai. Hai thầy trò trải giường đi nghỉ. Chuyện đêm ấy không cần nhắc tới nữa.
Vừa chợp mắt trời đã sáng tỏ. Trương Lộc trở dậy mời đại nhân rửa mặt, súc miệng, thay quần áo, lại dâng trà lên. Vừa uống xong chén trà, đã thấy Trần Đại Dũng vén rèm bước vào.
Anh ta chắp tay vái chào xong xuôi mới nói:
- Tiểu nhân phụng mệnh đại nhân tới nhà phía đông miếu thổ địa trên đường Đông, làm theo lời dặn của ngài...
Rồi kể lại một lượt những gì mình đã nghe thấy cô gái nói đêm qua. Lưu đại nhân gật đầu, nói:
- Ghi cho người công đầu. Đợi sau khi xét xong việc ngày mai sẽ ban thưởng.
Trần Đại Dũng lạy tạ xong đi ra. Lưu đại nhân nhìn Trương Lộc nói:
- Những lời Trần Đại Dũng nói khi nãy, ngươi đều nghe rõ cả chứ? Cô gái ấy còn muốn bản phủ tới giúp bắt quỷ trừ tà.
Thôi thôi, cũng chỉ vì dân, ta lại đi thêm chuyến nữa. Phải moi được sự thật từ cô ta mới có thể tra ra vụ án này.
Đại nhân nói xong, cởi ngay bộ quần áo đang mặc trên mình ra, thay bộ đồ đạo sĩ vào, vẫn đi ra theo lối cửa sau, vượt qua ngỏ nhỏ, đi lên đường Đông.
Ra khỏi nha môn, Lưu đại nhân không chút chậm trễ, không ngại gian khổ chỉ vì mục đích thấu hiểu dân tình. Hôm nay ông lại vi hành, chỉ muốn nhanh phá cho xong vụ án. Ông chỉ sợ hung thủ thực sự lại lọt lưới, để dân lành vô tội chịu oan uổng. Lưu mỗ đã tới nơi này làm tri phủ, tất phải khiến dân chúng hết đau khổ. Lưu đại nhân vừa đi vừa nghĩ, chợt ngẩng đầu lên, đã thấy tòa cổ miếu hiện ra ngay trước mắt. Trên tấm hoành phi treo dưới sơn môn có mấy chữ. Đại nhân chăm chú nhìn lên. Mấy chữ ấy là: "Phục ma tinh quân thánh vương miếu". Tòa miếu này trước sau có năm, sáu lớp. Chợt nghe thấy tiếng chuông "bong, bong" vang lên nhức tai. Nghe thấy tiếng chuông, đại nhân dừng bước, thầm nghĩ: Sao ta không vào xem cho rõ. Nghĩ xong, không dám nấn ná lâu, bước qua sân môn, ngước mắt nhìn lên. Thấy hai lầu chuông, trống được dựng hai bên tả, hữu, đại điện ở chính giữa, trong miếu không hề có bóng dáng một vị sư tăng nào. Nhìn mãi không thấy ai, Lưu đại nhân thầm nghĩ bụng:
- Kỳ quái thực. Khi nãy bản phủ đi ngang qua bên ngoài miếu, rõ ràng nghe thấy có tiếng chuông vọng ra. Ta còn nghĩ trong này đang có hội tụng kinh, tại sao lại không thấy bóng dáng một ai vậy? Vụ này chắc hẳn có gì bí mật đây? Đợi đó, bản phủ về tới nha môn tự sẽ có cách.
Nghĩ xong, xoay mình đi ra ngoài, lại tiếp tục theo đường lớn đi về phía Đông.
Lưu đại nhân không ngại gian khó đi vi hành cũng bởi mạng người lớn bằng trời. Lưu đại nhân đi nhanh như tên bắn, đã thấy miếu thổ địa ngay ở trước mặt. Lại rẽ về phía cửa nhà họ Phú. Đôi phách tre cầm trên tay, tiếng phánh gõ lách cách vang lên, miệng lại ê a rao câu "tử bình". Lưu đại nhân lại đi coi bói. Lúc này ả a đầu tên Thanh Nhi đang cùng chị ngồi ở trong phòng, bỗng nghe thấy tiếng phách váng tai, nhìn giai nhân họ Bạch, nói:
- Xin chị hãy nghe em nói: Chắc hẳn lão đạo sĩ hôm qua lại tới đây tài bói của lão quả linh nghiệm như thần. Chị hãy xem lão, người dị tướng tất có dị tài, pháp thuật huyền môn quả không tệ. Sao ta không mời lão vào bắt quỷ, tránh cho đêm tối khỏi rầy rà.
_________
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
39 chương
56 chương
11 chương
98 chương
123 chương