Lương trần mỹ cẩm

Chương 81 : Nhập liệm

Lễ cúng thất* đầu tiên đi qua là đến lễ nhập liệm*. Lễ khâm liệm* trước của Kỷ thị, hai người cậu từ Thông Châu cũng đến thắp hương, mộ của bà nằm ở phía tây của Thúy Sơn, lại mời Trần đạo sĩ gieo quẻ chọn ngày chôn cất, định là ngày mười bảy tháng năm đưa tang. Trước khi lạy đáp lễ để đưa tang, phải thiết đãi tiệc rượu mấy vị bằng hữu đến phúng điếu. (*) Theo phong tục trong đám tang của Trung Quốc và cả Việt Nam, đầu tiên là lễ khâm liệm sau khi người mất được một khoảng thời gian, dùng vải để quấn người chết, sau đó nâng người chết bằng vải tạ quan vào trong quan tài, gọi là nhập quan. Sau một vài hình thức kế tiếp, là lễ cúng thất, bày tiệc, cơm trong 7 ngày đầu.Tiếp đếnlà nhập liệm, đậy nắp quan tài lại. Chuyện này nhị phu nhân không thể đứng ra lo liệu, Từ ma ma dùng danh nghĩa của Cẩm Triêu để làm. Cố Cẩm Vinh mặc áo dài màu xanh nhạt, trông vô cùng tiều tụy nhưng vẫn ra cảm tạ khách đến. Cẩm Triêu nhìn đệ đệ một lúc, thấy Cố Cẩm Vinh tuy nhợt nhạt không chịu nổi nhưng thực ra tinh thần vẫn chưa suy sụp. Điều này cũng coi như là một việc tốt. Cẩm Triêu nhìn về phía phụ thân đứng giữa bữa tiệc, sau đó xoay người một mình đi về phía tà tiêu viện. Linh đường đã được mang đi, đồ vật trong phòng mẫu thân đều bị lấy đi đốt. Áo ngủ bằng gấm, gối, màn che, toàn bộ đều chẳng còn gì. Căn phòng bỗng chốc trở nên thật trống vắng, Cẩm Triêu ngồi trên giường gạch gần cửa sổ, nhìn đồ dùng trong nhà được sơn đen, ngắm ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong. Có phải, mỗi ngày mẫu thân luôn ngồi như vậy để chờ đợi, thật giống với thời gian kiếp trước nàng ở Thiên Điện. Cẩm Triêu nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm thấy vô cùng thất vọng. Nàng vẫn cho là mình trọng sinh thì mẫu thân sẽ không phải chết, nhưng mẫu thân vẫn đã ra đi, mấy ngày nay nàng bận rộn nhiều chuyện, thậm chí còn có cảm giác mình quên mất chuyện mẫu thân đã mất tự lúc nào. Cẩm Triêu thở dài, đứng dậy đi vào trong nội viện, thường thì bên trong có một bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc bình men sứ trắng mà mẫu thân thuở còn sống thích nhất. Đầu giường chẳng còn gì cả, chỉ có duy nhất một túi thơm vẫn được treo. Cẩm Triêu lấy túi thơm xuống, nắm chặt trong tay, túi thơm này là vào ngày giao thừa, nàng tự mình nhặt hai hạt kim đậu khấu cho vào đó để cầu phúc cho mẫu thân. Nhìn thoáng qua nội viện của mẫu thân, đột nhiên cảm thấy buồn bã vô cùng. Mẫu thân mất, thực ra chính nàng là người phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ việc này. Biết rõ bụng dạ của Tống di nương nham hiểm khó lường, lại để cho bọn họ có cơ hội hãm hại mẫu thân như vậy. Tận mắt chứng kiến cái chết của bà, oán hận Cố Cẩm Vinh và phụ thân bao nhiêu thì lại càng tự trách bản thân mình vô dụng bấy nhiêu. Cẩm Triêu hít một hơi thật sâu, nhẹ khép cửa vào nội viện lại. Mối thù hôm nay của mẫu thân, nàng sẽ trả cho đủ từng chút một. Lúc mẫu thân còn sống đã không thể bảo vệ bà chu toàn, thì sẽ khiến cho những kẻ đã hại chết người phải bị trừng trị thích đáng vì cái chết của mẫu thân. Cẩm Triêu bước ra khỏi Tà Tiêu viện, đúng lúc nhìn thấy hoa ngọc trâm mà mẫu thân thích bên hồ tạ. Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Bước đến phía trước, nàng nhớ lúc nhỏ, khi còn ở Kỷ gia, mẫu thân luôn đến thăm nàng, lần nào cũng lấy hoa ngọc trâm xâu lại thành chuỗi, đặt trong phòng nàng để tạo hương thơm. Khóe miệng Cẩm Triêu nở nụ cười nhẹ. Chỉ cần nàng còn sống, mẫu thân sẽ không phải chết oan uổng. Nàng sẽ luôn nhớ đến bà, để luôn khắc trong tim tất cả những việc xấu xa mà bọn họ làm. Mẫu thân không thể sống lại, nhưng nàng thì vẫn còn sống, không chỉ sống mà còn phải sống thật tốt, phải để cho tất cả bọn họ nhìn thấy được. Khi nàng ngắm hoa có hơi thờ thẫn, cho nên không để ý phía sau có người. Cẩm Triêu đột nhiên ngửi thấy có mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Trên người mẫu thân cùng có mùi hương này, thứ mùi hương thật là dễ chịu. Nàng lập tức quay đầu lại, thấy sau lưng nàng, Diệp Hạn đã đứng đó từ bao giờ, tay hắn đang nắm lấy tay áo nàng, cho nên hắn ở rất gần, mùi thuốc trên người cũng dễ ngửi thấy. Nàng lập tức lui về phía sau, nét mặt khó hiểu nhìn Diệp Hạn. Ở đây là nội viện của Cố gia, hắn chỉ là bà con xa, lại là nam, làm sao có thể đi vào tùy tiện như thế. Hơn nữa còn lôi lôi kéo kéo nàng. Diệp Hạn buông ống tay áo của nàng ra, cau mày nói: “Cô đến sát bên bờ hồ để làm gì, nghĩ rằng chỉ cần nhảy xuống là có thể kết thúc mọi chuyện sao?” Cẩm triêu mấp máy môi, dở khóc dở cười, hành lễ nói với Diệp Hạn: “Biểu cửu tới đây có việc gì chỉ dạy?” Lén nhìn thoáng qua phía sau của Diệp Hạn, thấy hắn có mang theo thư đồng của mình, Cẩm Triêu mới nhẹ nhàng thở phào. Nếu như mọi người bên ngoài trông thấy bọn họ gặp nhau trong nội viện thì sẽ có điều tiếng không hay. Trên tiệc rượu nhàm chán, Diệp Hạn quyết định đi tìm Cẩm Triêu, chuyện của Tiêu tiên sinh cũng nên nói rõ với nàng. Không thấy nàng ở tiệc rượu, hắn liền dẫn thư đồng theo đi về phía nội viện, lúc tới Tiền viện ở cửa thùy hoa không thấy có người. Vốn không định vào nhưng lại thấy Cố Cẩm Triêu đang đứng bên hồ, làm hắn lầm tưởng nàng nghĩ không thông… … dù sao mẫu thân của nàng ấy cũng vừa mới mất. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của nàng, có lẽ chính mình thật sự đã hiểu lầm. Nàng nói với Diệp Hạn: “Làm phiền Tiêu tiên sinh đường lặn lội đường xá xa xôi đến đây, hôm nay lại không có chuyện cần… Nhưng mà vẫn đa tạ biểu cửu.” Diệp Hạn miễn cưỡng nói: “Ân sư vốn luôn muốn đến Yên kinh thăm thú một lần, còn muốn thỉnh giáo tổ phụ của ta một số chuyện, cũng không tính là phiền”. Đột nhiên xoay người lại tò mò hỏi nàng: “Không muốn đâm đầu xuống hồ, thế vừa rồi cô ở đằng kia làm cái gì?” Cẩm Triêu hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Diệp Hạn. Dung nhan như ngọc, mặt mũi sáng sủa. Hắn luôn mặc bộ trường bào nguyệt sắc, loại người này luôn có tính bướng bỉnh. Nàng nhớ tới những gì kiếp trước hắn làm, cảm thấy tốt nhất là nên tránh xa hắn một chút… Năm đó nhắc đến Diệp Hạn, ai nấy đều sợ mất mật, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, người nào không cẩn thận đắc tội hắn, đi đời nhà ma coi như là nhẹ nhàng. Chỉ là Diệp Hạn có tài văn chương, phụ thân hắn không còn, ngoại tổ phụ lại qua đời. Một mình hắn có thể gánh vác toàn bộ Trường Hưng hầu phủ, khiến Trường Hưng Hầu phủ phong quang vô hạn. Người như vậy, tốt nhất là đừng nên đắc tội. Huống chi lúc mẫu thân bị bệnh, Diệp Hạn quả thực đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Cẩm Triêu cười nói: “Chỉ thưởng hoa thôi. Tuổi trẻ quả thực trôi rất nhanh, có thề ngắm được bao nhiêu thì ngắm, đừng nên lãng phí.” Cẩm Triêu hành lễ rồi đi, Diệp Hạn vẫn còn đứng đó, lông mày chau lại, nói với thư đồng phía sau: “Lúc về ngươi mang một chậu xương rồng cảnh tặng Cố gia đại tiểu thư, nàng sợ hoa nở không được lâu, cây đó dễ nuôi, lại sống rất lâu.” Thư đồng sửng sốt, xương rồng cảnh này được mang từ Tây Vực về đó, Trường Hưng Hầu phủ cũng chỉ trồng có vài cây thôi, vô cùng quý hiếm. Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Diệp Hạn đã nhấc chân đi ra ngoài viện. Thư đồng ngoan ngoãn đi theo sau, tặng thì tặng, dù sao chỉ cần đại thiếu gia vui thì dù có lật cả Trường Hưng hầu phủ lên, cậu ta cũng tự nguyện mà làm. Cẩm Triêu cũng không để ý mấy những chuyện như vậy. Hạ táng mẫu thân xong, nàng còn phải xử lý chuyện của Tà Tiêu Viện, ngoài chuyện quản lý trong ngoài viện phải xử lý tốt, còn chuyện hai nha đầu thiếp thân của mẫu thân là Mặc Ngọc và Mặc Tuyết cũng đã đến tuổi phải lập gia đình, muốn cho các nàng rời phủ. Cẩm Triêu sai Đông ma ma đi tìm cho các nàng mối hôn sự tốt, Mặc Ngọc thì gả cho con trai của Quý quản sự của Điền trang dưới tên mẫu thân, Mặc Tuyết thì gả cho cháu trai La Vĩnh Bình, năm trước vừa đỗ tú tài, trong nhà cũng có vài mẫu ruộng đất. Cẩm Triêu cho mỗi người một tòa phủ đệ nhỏ cùng một trăm lượng bạc làm quà cưới. Mặc Ngọc, Mặc Tuyết phải rời Cố gia cũng khóc đỏ mắt, các nàng là do Kỷ thị nâng đỡ. Nhưng mà gả cho thủ hạ của Kỷ thị, các nàng lại là thiếp thân nha đầu bên cạnh, những người đó chắc chắn không dám bạc đãi các nàng. Từ ma ma là người cũ, đương nhiên sẽ đến Thanh Đồng Viện. Đông ma ma quản lý chuyện trong viện, Từ ma ma xử lý mấy việc vặt vãnh, hai người cũng không có tranh chấp gì. Mấy nha hoàn bà tử khác thì chia đến mấy viện khác. Lúc này, Kỷ Ngô thị đã dẫn theo đại biểu cữu mẫu quay về Thông Châu, dù sao chuyện ở Thích An đã làm chậm trễ lâu như vậy, chuyện ở Thông Châu có lẽ sẽ chất lên như núi còn chờ ngoại tổ mẫu trở về giải quyết. Trước khi đi, ngoại tổ mẫu còn muốn nàng đến Thông Châu ở cùng. “Thủy tiên trong sân nhỏ nở rồi, nhiều việc phải làm, thứ cho Cẩm Triêu không thể đến.” Cẩm Triêu cười đáp lại, đưa ngoại tổ mẫu lên xe ngựa, ngoại tổ mẫu trông rất mệt mỏi như đã già thêm mấy tuổi. Cẩm Triêu hiểu rất rõ ngoại tổ mẫu, dù sao cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bà không nói ra, cũng không biểu hiện rõ ràng ngoài mặt, nhưng bà yêu thương mẫu thân như vậy, trong lòng làm sao không có cảm giác đau xót được cơ chứ? Bên kia Cố Lan nghe nói Tống di nương đã mang thai thì vô cùng vui vẻ, ba ngày thì hết hai bữa lại đến Lâm Yên Tạ, mang theo rất nhiều thuốc bổ. Tống di nương thường là do hai nha hoàn thiếp thân hầu hạ, chỉ cần trong người có hơi không khỏe, Cố Lan liền sai một nửa người của mình sang hầu hạ Tống Diệu Hoa. Cố Lan sờ bụng Tống di nương, cười nói với bà ta: “Mẫu thân phải sinh cho con một đệ đệ đó.” Tống Diệu Hoa nghe xong liền cảm thấy phiền lòng, mặc dù bà ta có thai nhưng Cố Đức Chiêu lại không hề ghé đến thăm nàng. Bà ta nói với Cố Lan: “ Sau này không có chuyện gì thì con đừng đến chỗ của ta, không lại khiến phụ thân con không vui. Hôm nay có nói chuyện gì với Cố Cẩm Vinh không ?” Cố Lan lắc đầu, nói với Tống Diệu Hoa: “Mẫu thân không cần lo lắng. Dù sao phụ thân cũng không thích con, con đến thăm người cũng không sao. Cố Cẩm Vinh hôm nay ngồi lì ở thư phòng chép Kinh Kim Cương cả ngày, cũng không tới Thất Phương Hồ Đồng đọc sách nữa. Bây giờ nó đang không vui, con đi tìm nó chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao…” Hôm nay Kỷ thị vừa chết, trên dưới Cố gia đều vô cùng bận rộn, Cố Đức Chiêu lại tìm cho Cố Lan một tiên sinh dạy lễ giáo, cho nên mấy ngày nay Cố Lan cũng không thể tự tiện đến tiểu viện. Nàng ta biết vì chuyện của mẫu thân nên phụ thân càng không muốn gặp nàng ta. Cố Lan cũng không thấy hoảng sợ, dù sao mẫu thân cũng đã mang thai, Kỷ thị lại vừa chết, nàng ta không cần phải gả cho Mục Tri Địch nữa rồi. Chuyện đã qua thì cố cách mấy cũng không thể cứu vãn, chi bằng đợi đến khi mẫu thân sinh con xong, lúc đó sẽ tự khắc có cách. Cố Cẩm vinh vẫn cần phải đến dỗ dành. Chờ nó nguôi nguôi mình lại đến, khóc lóc một chút là có thể khiến nó hết giận. Tống Diệu Hoa nhìn vẻ mặt của con gái, nghĩ ngợi một lúc liền quyết định không nói chuyện Cố Đức Chiêu không đến thăm bà ta cho nữ nhi nghe. Một lát sau, đông trùng hạ thảo hầm với chim bồ câu được người mang lên, Tống Diệu Hoa nhìn hồi lâu mới hỏi Cố Lan: “Đông trùng hạ thảo là do con mang đến à?” Cố Lan gật đầu nói: “Mẫu thân đang mang thai, cơ thể suy yếu rất nhiều, vẫn nên bồi bổ cho tốt!” Lại nói: “Hôm nay người không chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không cần quá lo lắng. Người đã có thai, lại phải lo liệu chuyện nội viện thời gian dài như vậy, mấy vị quản sự kia cũng không dám không mang đến. Đây là con lấy từ chỗ quản sự, phụ thân vẫn chưa đồng ý, có lẽ cũng không muốn mang đến cho người. Nhưng lúc Kỷ thị còn sống, Kỷ gia đưa sang rất nhiều thuốc bổ quý hiếm, đều cất ở khố phòng ngoại viện không dùng đến, không ghi vào sổ sách của phủ cho nên hắn lấy ra đưa cho người.” Tống di nương gật đầu, mấy quản sự kia luôn luôn nghe lời bà ta. Nhìn thoáng qua chén canh, Tống di nương nói với Cố Lan: “Con đi nghe ngóng tin tức của Xảo Vi đi, vẫn là nàng hầu hạ ta tốt nhất.” Cố Lan cười nói: “Mẫu thân yên tâm, ngày mai con sẽ mang người đến chỗ quản sự đó hỏi một tiếng.”