Lương trần mỹ cẩm
Chương 77 : Tỉnh táo
Chuyển ngữ – Song NhiBeta – Oa Lạc, Đặng Trà MyCố Lan ngẩng đầu quay lại nhìn, Cố Cẩm Vinh đã mặc tang phục trở về. Cậu gạt tay nha đầu, đi nhanh về hướng chính đường, Cố Lan vội vàng tiến lên đón, giữ chặt Cố Cẩm Vinh khóc nức nở: “A Vinh … Đệ đã về rồi! Đêm qua mẫu thân… Đêm qua đột nhiên…”
Toàn thân Cẩm Vinh lạnh buốt, ngữ khí tràn đầy kinh ngạc không tin nổi: “Nhị tỷ, mẫu thân chết như thế nào? Làm sao có thể đột nhiên như vậy… Đệ, đệ còn chưa kịp gặp bà lần cuối…”
Cố Lan nói khẽ: “Là do bệnh, đệ cũng biết bệnh của mẫu thân…”
Cố Cẩm Triêu thản nhiên: “Cố Lan, ngươi câm miệng cho ta!”
Cố Lan ôm mặt khóc như hoa lê dưới mưa: “Trưởng tỷ, muội biết tỷ không thích muội, nhưng lúc này tỷ cũng phải biết thương lấy mẫu thân chết còn chưa lạnh xác chứ…”
Cẩm Vinh cũng không biết vì sao Cố Cẩm Triêu đột nhiên mở miệng quát Cố Lan, chỉ thấy Cố Lan khóc lóc thảm thương, không nhịn được trong lòng thương xót: “Trưởng tỷ, đã đến nước này rồi, tỷ cũng đừng…”
Cẩm Triêu nhắm mắt lại cười lạnh, mẫu thân, mẹ nên nhìn kĩ xem, đây chính đệ đệ ruột thịt của con đấy!
Nàng đứng lên, lạnh lùng nhìn Cố Cẩm Vinh: “Ta bảo muội ta ngưng lại bởi vì muội ta nói lung tung. Mẫu thân vốn không phải bệnh chết, mà là treo cổ tự tử chết!” Nàng níu lấy cổ áo Cố Cẩm Vinh kéo cậu đi thẳng đến trước di thể của mẫu thân, nói: “Đệ nhìn thật kĩ cho ta! Nhìn cho kĩ!”
Cố Lan nghe xong lời Cố Cẩm Triêu nói sắc mặt trắng nhợt. Ở đây không có người của nàng ta, vốn không có ai nói cho nàng ta biết Kỷ thị chết như thế nào, chính bản thân nàng ta cũng chỉ suy đoán là Kỷ thị bệnh chết, bèn vội vàng chạy tới khóc nức nở, nhưng nàng ta còn chưa nhìn qua dung nhan người chết!
Mọi chuyện xảy ra ở đây thật kì lạ, vì sao lại không thấy mẫu thân đâu? Tại sao Kỷ thị lại treo cổ tự tử chứ?
Đột nhiên nàng ta cảm thấy cực kì bất an!
Cố Cẩm Vinh trải qua sự việc lần trước nên không dám phản kháng Cẩm Triêu. Cậu nhào tới bên giường liệm, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Kỷ thị lúc chết liền sợ run một hồi, nhịn không được bi thương la lên, kêu to một tiếng mẫu thân rồi ôm lấy thi thể Kỷ thị gào khóc.
Cẩm Triêu bảo một bà tử kéo cậu ta ra. Di thể không được để dính nước mắt người sống.
Cố Cẩm Vinh bị bà tử kéo ra mới tỉnh táo lại được một chút, giơ tay áo lên lau nước mắt, lập tức kéo tay áo Cẩm Triêu nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Trưởng tỷ, là ai, là ai đã hại mẫu thân? Tỷ nói cho đệ… Đệ phải báo thù cho mẫu thân!”
Cẩm Triêu không biết mình nên khóc hay cười. Nàng lẩm bẩm: “Báo thù? Là do đệ đáng chết.”
Cố Cẩm Vinh ngây ngẩn cả người.
Cẩm Triêu nhìn cậu, lạnh lùng nói ra từng lời: “Đệ cứ luôn tin tưởng Cố Lan, cho dù tỷ đã khuyên đệ bụng dạ muội ta khó lường, đệ vẫn tin tưởng muội ta! Chính sự tin tưởng của đệ đã hại chết mẫu thân! Đệ viết thư cho Cố Lan nói chuyện Ngọc Bình, để Tống di nương tìm Ngọc Bình tới, vu hãm mẫu thân giết Vân di nương! Mẫu thân là chịu nhục tự vẫn! Đệ nói xem, cái này không trách đệ còn có thể trách ai?”
Cố Cẩm Vinh sửng sốt, không thể tin nổi thốt lên: “Việc này… Đệ cũng không biết Ngọc Bình ở đâu, làm sao bọn họ tìm được?”
Cẩm Triêu chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Lý Ký Hạt Dẻ Rang Đường, đệ còn nhớ rõ chứ?”
Cố Cẩm Vinh lập tức tái mặt, không ngờ cậu nói đến hạt dẻ lại là cho Cố Lan thông tin!
Ánh mắt cậu cứng ngắc nhìn về phía Cố Lan, tay nắm chặt run rẩy.
Cẩm Triêu nhìn dáng vẻ cậu đã có vài phần tin tưởng, vẫn chưa hết, nàng tiếp tục thấp giọng: “Mẫu thân đã bệnh thành như vậy, không thể treo cổ tự tử. Bà đem đai lưng buộc lên đầu giường, rồi quấn đầu kia ở trên cổ, thuận thế lăn một vòng xuống… Trước khi bà ấy chết không lâu, còn nhắc ta phải chăm sóc đệ… Đệ làm ra những chuyện như vậy, ta thấy mẫu thân trên trời có linh thiêng nhìn thấy trái tim cũng nguội lạnh rồi!”
Cố Cẩm Vinh nghe từng lời Cẩm Triêu nói, trong đầu ầm ầm.
Vân di nương chết lúc cậu bốn, năm tuổi, lúc đó cậu đã có thể nhớ được sự việc rồi. Cậu biết rõ Vân di nương chết có vẻ kỳ quặc, bọn hạ nhân đều ấp úng khi kể với cậu. Nhưng cậu chưa từng hoài nghi mẫu thân giết Vân di nương. Ngọc Bình hầu hạ cậu trước kia cũng từng hầu hạ Vân di nương… Cố Lan tìm Ngọc Bình là để vu hãm mẫu thân hại Vân di nương sao?
Thì ra là như vậy! Thì ra là mẫu thân vì cậu mà chết!
Bởi vì cậu nói ra tin tức của Ngọc Bình, để cho Cố Lan tìm Ngọc Bình đến vu hãm mẫu thân!
“Trưởng tỷ, thật sự là như thế sao?” Cố Cẩm Vinh kéo tay áo Cẩm Triêu, trong mắt chứa đầy lệ.
Cẩm Triêu chẳng muốn chạm vào cậu nữa. Nàng đẩy tay cậu ra, trầm giọng nói: “Đệ không tin sao? Nhanh nói tỷ vu hãm Cố Lan đi, phụ thân gây ồn ào phía trước kìa, nhìn Nhị tỷ của đệ khóc rất đau lòng kìa, đệ không tới giúp nàng ta à?”
Trong lòng Cố Cẩm Vinh tràn ngập bi thương lẫn hối hận. Nhìn thấy trưởng tỷ gạt tay của mình ra, cậu quả thực đau khổ.
Tỷ ấy không có ý định tha thứ cho mình ư?
Là do cậu hại chết mẫu thân, đều là lỗi của cậu. Nếu như cậu nghe lời trưởng tỷ… Nếu như cậu không tin tưởng Cố Lan, phải chăng là mẫu thân sẽ không phải chết? Bà ấy bị vũ nhục đến mức phải treo cổ tự tử… Còn chết thảm như vậy!
Cố Lan kinh hoảng vô cùng. Vì sao Cố Cẩm Triêu biết rõ ràng chuyện này đến vậy? Làm sao tỷ ta biết việc mình viết thư với Cố Cẩm Vinh?
Cố Lan tâm loạn như ma, thấy Cố Cẩm Vinh nhìn cũng không chịu nhìn nàng ta một cái, nàng ta luống cuống, tiến lên giữ chặt tay Cố Cẩm Vinh: “A Vinh, đệ phải tin ta! Gần đây tỷ đối xử với mẫu thân rất tốt… Làm thế nào có thể… sao tỷ phải hại bà ấy chứ?”
Cố Cẩm Vinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Lan, gằn giọng: “Chính ngươi hại mẫu thân của ta!”
Nàng ta chưa từng thấy Cố Cẩm Vinh như vậy, ánh mắt tràn ngập thù hận như muốn ăn thịt uống máu nàng. Cố Lan khóc lóc kể lể: “Tỷ cũng không rõ mẫu thân chết như thế nào… Chuyện gì tỷ cũng không biết! A Vinh, chúng ta còn tình cảm tỷ đệ nhiều năm cơ mà…”
Cố Cẩm Vinh cắn răng, không nghe lọt tai một chữ nào Cố Lan nói.
“Ngươi hại mẫu thân của ta.” Cậu lập lại từng chữ một. Một loại cảm xúc tự trách và phẫn nộ chiếm lấy cậu, cậu tức đến phát run, ngữ khí lại vô cùng tỉnh táo: “Cố Lan, ngươi lợi dụng ta hại mẫu thân ta. Bà ấy bị bệnh nặng như vậy, rõ ràng ngươi lợi dụng ta hại bà.”
Cố Lan lùi về phía sau một bước, nàng ta cảm thấy Cố Cẩm Vinh giống như muốn lập tức nhào lên giết chết nàng ta, nhưng Cố Cẩm Vinh không làm gì cả, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào nàng ta, không nhúc nhích một chút nào, cực kì đáng sợ. Nàng ta mấp máy đôi môi tái nhợt: “A Vinh, đệ nghe tỷ tỷ nói đã…”
Cậu đột nhiên rống lên: “Ngươi là tỷ tỷ cái gì chứ? Câm miệng cho ta! Ta chỉ có một trưởng tỷ!”
Cố Cẩm Vinh từ trước đến nay chưa từng tức giận đến thế, Cẩm Triêu quỳ gối ở linh tiền đốt vàng mã, nhìn thấy mấy bà tử sau lưng Cố Cẩm Vinh đều bị dọa đến co rúm lại. Nàng thở dài trong lòng, nghiêng đầu lại, nhìn thấy Cố Cẩm Vinh giàn giụa nước mắt.
Rốt cuộc là phẫn nộ đến cực hạn hay là bi thương đến tột cùng?
Cố Lan đã rời khỏi Tà Tiêu viện.
Trong lòng nàng ta tràn đầy sợ hãi, chạy về phía chỗ Tống di nương ở Lâm Yên tạ.
Tống di nương và nha đầu của bà ta đều bị bà tử trông coi, không ai được đi ra… Cố Lan càng nhìn càng thấy hãi hùng, mấy bà tử này đều ở ngoại viện, vì sao sang đây giám sát mẫu thân? Khó trách không có ai tới nói chuyện Kỷ thị cho nàng ta.
Bà tử cũng không làm khó nàng ta, hành lễ rồi cho nàng ta đi vào.
Tống Diệu Hoa dựa vào đầu giường, ánh mắt mờ mịt nhìn qua lư hương để trước mặt.
Tàn hương bay lên, bà ta nhìn chăm chú, mặt không chút biểu tình.
Cố Lan bước vào gian nhà tây, Tống Diệu Hoa ở Tà Tiêu viện trở về vừa rửa mặt xong, tóc tai đã chải chỉnh tề, nhưng khuôn mặt sưng đỏ lên, Cố Lan liếc mắt liền nhận ra ngay. Nàng ta vội vàng đi qua: “Di nương, mặt người làm sao vậy? Xảo Vi đâu rồi, vì sao không ở đây hầu hạ người?”
Tống di nương ngẩng đầu lên nhìn, ban đầu còn mờ mịt không nhận ra Cố Lan, đột nhiên trong lòng dấy lên bi thương, bà ta thành ra như vậy, Lan Tỷ Nhi phải làm sao bây giờ?
Bà ta lẩm bẩm: “Xảo Vi, Ngọc Hương… bọn họ đều bị đưa đến phòng bếp ngoại viện rồi, bây giờ hầu hạ ta là hai nha đầu vừa ở lại, tất cả tan tác hết cả rồi.”
Cố Lan không thể tin: “Sao có thể? Xảo Vi là tâm phúc của người, ai dám phạt nàng ta chứ?”
Tống di nương nhìn cỏ cây bên ngoài khung cửa sổ, nói khẽ: “Từ nay về sau ta không còn quyền quản lý công việc trong phủ nữa, thậm chí còn không bằng Đỗ di nương và Quách di nương. Ta phải ở đây ngày ngày chép kinh sách, cũng không thể có quá nhiều người hầu hạ… Lan Tỷ Nhi, con phải tự chăm sóc mình. Từ nay về sau con phải dựa vào chính mình rồi.”
Cố Lan nghe xong cũng không hiểu, nàng ta tiến lên ngồi phía trước Tống di nương, kéo tay bà ta hỏi: “Người có ý gì? Vì sao phụ thân tước quyền quản lý của người… Chẳng lẽ là vì Kỷ thị? Con còn muốn hỏi mẹ, sao mẹ không đến trông coi linh tiền…” Nói đến đây nàng ta lại nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Cẩm Vinh, nghĩ đến lại thấy sợ: “Cố Cẩm Triêu biết hết cả rồi, phải chăng là tỷ ta nói với phụ thân, cho nên mới…”
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Cố Lan đại biến!
Khó trách, nàng ta thấy mọi chuyện cực kì quỷ dị! Kỷ thị treo cổ tự tử là vì bị bọn họ vu hãm. Nếu phụ thân biết rõ chuyện này có mẫu thân góp một tay chắc chắn sẽ không tha thứ cho bọn họ. Huống chi mẫu thân còn cho đại hoàng vào dược thiện của Kỷ thị… Nếu phụ thân đã biết, mẫu thân làm sao có thể yên ổn đây!
Tống Diệu Hoa nhìn con gái của mình, há to miệng muốn nói cái gì, rồi lại khóc òa lên, ôm chặt lấy Cố Lan, không nói nổi một câu.
Cố Lan thấy mẫu thân như thế, tâm cũng lạnh thấu. Mẫu thân tuyệt vọng như thế, đoán chắc tình hình đã rất xấu rồi.
Tống Diệu Hoa khóc một lát mới dừng, kéo tay Cố Lan cắn chặt răng nói: “Cho dù như thế, Lan Tỷ Nhi của ta cũng không thể bị Cố Cẩm Triêu ức hiếp. Con nhớ rõ, về sau nhất định phải gả làm chính thê cho một gia đình giàu có, xem về sau có ai có thể ở trước mặt con mà giễu võ giương oai, nói này nói nọ!”
Cố Lan cũng òa lên khóc, mẫu thân không thể giúp nàng ta được nữa, hôm nay Cố Cẩm Vinh lại nhất định đòi trở mặt với nàng ta. Con đường về sau của nàng ta sẽ khó khăn rồi!
Ngồi ở chỗ Tống di nương một lát, Cố Lan vực lại tinh thần, càng lúc này nàng ta càng không thể rời khỏi linh tiền Kỷ thị. Đến lúc đó nếu Cố Cẩm Triêu chụp cho nàng ta cái mũ bất hiếu, như vậy mới thực sự là nàng ta phải chịu uất ức rồi!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
102 chương
10 chương
28 chương
19 chương
20 chương
109 chương