Lương trần mỹ cẩm

Chương 74 : Qua đời

Beta – Oa Lạc, Đặng Trà MyCẩm Triêu nhìn thấy Cố Đức Chiêu đi ra, liền đứng dậy nghênh đón. Thần sắc của ông rất bình tĩnh: “Đêm qua con mang theo hộ viện bắt Ngọc Bình tại cửa thuỳ hoa đúng không?” Cẩm Triêu hành lễ: “Con gái chỉ muốn hỏi rõ, đề phòng Tống di nương giở trò, con gái cũng muốn phòng bị chút ít. Ngọc Bình hiện đang ở gian nhà đông, phụ thân đến xem sao?” Cố Đức Chiêu khoát tay áo, nói với nàng một câu: “Thôi, con dù sao cũng là nữ tử khuê các, không nên làm những chuyện như vậy mới đúng.” Cố Cẩm Triêu chỉ cười cười, những lời phụ thân nói đối với nàng cũng chẳng có tác dụng gì. Nàng làm những chuyện này, Cố Đức Chiêu sao có thể hiểu được. Nàng đích thân tiễn phụ thân rời đi. Từ ma ma bưng một tô canh gà hầm nhân sâm từ hành lang đi đến, nói với Cẩm Triêu: “Đại tiểu thư, phu nhân giữa trưa mất ngủ. Nô tài liền hầm canh gà cách thủy, hay là tiểu thư mang vào cho phu nhân đi…” Cẩm Triêu gật đầu, nhận canh trong tay Từ ma ma, bước vào trong phòng tây. Kỷ thị dựa vào tấm bình phong, nhìn bên ngoài cỏ cây sum suê, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh nắng màu da cam rơi trên khung cửa sổ. Khuôn mặt bà gầy gò, tựa lên trên nghênh gối đỏ thẫm, vàng vọt như nến. Cẩm Triêu bưng bát sứ đi đến, cười kéo tay mẫu thân, hỏi bà: “Mẹ và phụ thân nói chuyện với nhau rõ ràng chưa? Nói rõ ràng là tốt rồi, cũng không có chuyện gì đâu.” Kỷ thị cười cười, bà nhìn Cẩm Triêu, ánh mắt ánh lên tia sáng khó hiểu. Bà nhẹ gật đầu, miệng ngập ngừng, không nói một lời, yết hầu như nghẹn cứng. Cẩm Triêu cũng không để ý, nàng múc canh vào chén, muốn đút cho Kỷ thị. Kỷ thị mỉm cười uống từng ngụm canh vào trong miệng, chẳng có lấy chút mùi vị. Nhưng bà không ngừng miệng, nhanh chóng uống hết chén canh. Lúc này lòng Cẩm Triêu mới thoải mái, mẫu thân có thể uống hết canh, chắc là đã nói rõ ràng với phụ thân rồi, nhìn dáng vẻ của mẫu thân cũng không có gì tức giận. Kỷ thị nắm chặt góc áo của Cẩm Triêu, lúc Cẩm Triêu muốn đứng dậy mới phát hiện mẫu thân kéo mép váy của mình, không khỏi cười cười: “Mẹ muốn con ở lại đây với mẹ hay sao?” Kỷ thị lại lắc đầu, sau đó bà nghe chính mình nói chuyện: “Hôm qua cả đêm con không chợp mắt, hôm nay lại ở với mẹ một ngày… Về trước đi nghỉ ngơi đi.” Giọng nói của bà bay bổng. Cẩm Triêu quả thực cũng mệt mỏi, nàng bận rộn một ngày một đêm chưa chợp mắt. Đầu đau như bị ai đánh, cực kì buồn ngủ. Nếu không phải nghĩ đến phụ thân và mẫu thân chưa nói chuyện xong, nàng đã sớm chống đỡ không nổi rồi. Nàng liếc nhìn mẫu thân, phát hiện bà còn đang cười với mình: “Con về trước đây, sáng mai sẽ đến thỉnh an mẹ.” Kỷ thị nhẹ gật đầu, nhìn Cẩm Triêu quay người ra cửa. Nếu Cẩm Triêu bước ra khỏi cánh cửa kia, mình không thể thấy nó được nữa rồi! Kỷ thị đột nhiên khẩn trương lên, gọi một tiếng: “Triêu Tỷ Nhi!” Cẩm Triêu quay đầu lại cười cười: “Mẫu thân còn có chuyện gì sao?” Kỷ thị cũng không biết vì sao mình muốn gọi nàng lại, chăm chú nhìn nàng mấy lần, cuối cùng lắc đầu cười với nàng: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Cẩm Triêu gật đầu, bước ra cửa phòng. Kỷ thị cứ nhìn Cẩm Triêu mãi, cho đến khi không thấy bóng nàng nữa, vẫn nhìn, nhìn đến mức hai mắt đều đau. Từ ma ma từ ngoài cửa đi vào, thử thăm dò hỏi bà: “Hôm nay phu nhân cũng mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi sớm đi. Về phần Ngọc Bình và hai nha đầu kia… Nô tài đi xử lý là được.” Nói xong bà bảo Mặc Ngọc đến hầu hạ Kỷ thị rửa mặt, rồi đỡ bà ấy lên giường. Mặc Ngọc dịch góc chăn cho Kỷ thị. Kỷ thị vẫn im lặng không nói câu nào, đợi đến lúc Từ ma ma đến thổi tắt nến, bà mới nhẹ giọng nói với Từ ma ma: “Đợi Vinh Nhi trở về rồi, bà bảo nó… bảo nó nhất định phải nghe lời trưởng tỷ nhé…” Từ ma ma cười cười, nắm tay lấy bà: “Lời này mà phu nhân cũng nói được, có phải người lại suy nghĩ lung tung rồi không? Một tháng nữa đại thiếu gia về rồi, người tự mình nói với cậu ấy còn có tác dụng hơn là nô tài nói.” Kỷ thị lắc đầu, giọng có chút thì thào: “Triêu Tỷ Nhi đã lớn khôn như thế rồi… Ta… còn phiền nó phải chăm sóc, chuyện này làm nó lo lắng lâu như vậy… Nhưng ta vẫn không thể cãi lại được… Thật sự là…” Từ ma ma nghe xong, cảm thấy có hơi nghi hoặc: “Phu nhân, rốt cuộc là làm sao vậy? Lão gia nói gì với người hay sao?” Kỷ Thị nhắm mắt lại, nói: “Ta mệt rồi, các ngươi ra ngoài trước đi…” Từ ma ma thấy hai mắt bà nhắm nghiền. Nói tiếp cũng không được, bà đành để lại trong phòng một chiếc đèn, dẫn theo Mặc Ngọc lui ra ngoài. Bên ngoài còn chưa tối hẳn, Kỷ thị mở mắt ra, bà nhìn trần nhà nơi nóc giường khắc Lộc Thọ Hỉ, chậm rãi thở dài. Yết hầu lại bắt đầu ngứa, bà nhịn không được ho khan dữ dội. Không muốn gây tiếng động để người bên ngoài nghe được, bà dùng chăn mền gắt gao che miệng, người khó chịu cuộn lại. Đợi bà thuận khí rồi, lại bắt đầu cười rộ lên, bà tự cười nhạo mình. Mẫu thân năm đó không đồng ý gả bà cho Cố Đức Chiêu, bà không nghe theo, lần đầu tiên trong đời nhất quyết cứng rắn đòi gả đến đây. Thời gian dần qua dường như bà đã chết dần trong viện rồi, đã tiêu hao hết tất cả bà có. Vậy mà ông ấy đang ở đâu chứ? Đêm nay đang ở chỗ nào rồi? Tống di nương hay là La di nương? Thật ra Kỷ thị cảm thấy những chuyện này cũng không sao cả, đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, không phải bà không nhịn được. Nhưng tình cảm hai người đã đạm bạc đến nước này, Cố Đức Chiêu nhiều năm như vậy vẫn nghi ngờ bà hại vân Tương, lại dùng nhiều thời gian như vậy nghi ngờ bà hại Tống di nương, đi tranh thủ tình cảm. Thật sự là quá đủ rồi. Bà như đèn dầu đã cạn rồi, không còn gì để mất nữa, cũng không cần so đo nữa. Bà không muốn liên lụy Cẩm Triêu chịu khổ cùng bà, bà cũng không muốn để cho Cẩm Vinh luôn tin tưởng Cố Lan và Tống Diệu Hoa. Bà càng không muốn còn sống mà phải chịu sự lạnh lùng và nghi ngờ vô căn cứ của Cố Đức Chiêu. Cuối cùng Kỷ thị hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay lau khô vệt nước mắt trên mặt, sau đó lục lọi đến góc giường. Ban đêm gió thổi mạnh, nửa đêm lại mưa to, đến bình minh mới bắt đầu dừng lại. Cẩm Triêu ngủ rất sâu, không bị tiếng mưa đánh thức chút nào. Nàng bị Thanh Bồ đánh thức. Lúc mở mắt còn rất mơ hồ, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, bên ngoài bình phong đen kịt, trời cũng chưa sáng. Rất lâu Cẩm Triêu mới tỉnh lại, buồn ngủ mông lung hỏi Thanh Bồ: “… Giờ nào rồi?” Thanh Bồ gấp phát khóc: “Đại tiểu thư, người nhanh một chút…, chuyện này gấp gáp, người dậy trước rồi nói sau!” Bên ngoài Thải Phù bưng một chậu nước xanh như làn váy tiến đến, Bạch Vân lại bưng lấy chậu đồng. Sau lưng là Mặc Ngọc với vẻ mặt tái nhợt. Cẩm Triêu thấy Mặc Ngọc cũng đến, có vẻ nghi hoặc: “… Vì sao Mặc Ngọc cô nương lại đến đây, mẫu thân muốn tìm ta sao?” Mặc Ngọc lắc đầu, thần sắc ngưng trọng: “Đại tiểu thư, người nhanh đến Tà Tiêu viện… Phu nhân… Phu nhân đã qua đời rồi!” Sắc trời vừa sáng, còn đang mơ hồ không rõ. Cẩm Triêu mang theo mấy nha đầu đến Tà Tiêu viện, mặt không còn chút cảm xúc gì. Ở hành lang Tà Tiêu viện, Từ ma ma đang chờ Cố Cẩm Triêu tới. Vành mắt bà sưng đỏ, giọng nói cất lên toàn giọng mũi cùng tiếng nức nở: “… Đại tiểu thư, người đã tới rồi!” Cẩm Triêu nhìn bà, nàng nghe giọng chính mình cực kì tỉnh táo hỏi: “Từ ma ma, mẫu thân đang ở đâu? Tối qua người phát bệnh mà mất hay sao?” Từ ma ma hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói “… Người sang xem trước đi.” Bà quay người đi vào trong phòng. Cẩm Triêu đi theo vào phòng, lúc nàng nhìn thấy thi thể của Kỷ thị thì ngây ngẩn cả người, mắt trợn trừng. Thi thể của Kỷ thị ở đầu giường, bị một cái đai lưng ghìm cổ ở trên cột giường khắc hoa sơn hồng, đầu nghiêng về một bên, thân thể vặn vẹo, toàn thân trắng bệch. Mẫu thân không phải bệnh chết, là treo cổ tự tử mà chết! Bà lại tự tử như vậy! Cẩm Triêu cảm giác như mình thở không nổi nữa, ngực bị cái gì đó đè nén, khó chịu đến nỗi toàn thân phát run! Nàng há miệng ra như muốn nói gì đó, rồi lại mờ mịt, nàng đưa tay ra, một phát bắt được ống tay áo của Từ ma ma: “Từ ma ma, mẫu thân mất rồi… Bà ấy đã mất thật rồi…” Nàng thì thào. Cho tới bây giờ Từ ma ma chưa từng thấy Cố Cẩm Triêu trở nên như thế này, hốc mắt đỏ lên, nắm chặt tay nàng: “Đại tiểu thư, người… Phu nhân bà ấy…” Vừa rồi trên đường đến, trong lòng nàng có một loại cảm giác không chân thực, sao mẫu thân có thể mất được? Nàng thậm chí còn cảm thấy đây chính là ác mộng, mơ thấy Mặc Ngọc nói với nàng mẫu thân mất rồi. Bà thật sự đã mất rồi, mẫu thân bỏ mặc nàng, cũng bỏ mặc Cẩm Vinh rồi! Bà sống mệt mỏi quá! Cứ như vậy mà đi rồi! Rốt cuộc Cẩm Triêu nhịn không được gào khóc lên, nàng giống như đứa nhỏ níu chặt tay áo Từ ma ma, thân thể như không chống đỡ được nữa ngồi sụp xuống, khóc đến không thở nổi. Mẫu thân tại sao phải chết như vậy? Nàng muốn mẫu thân sống, nàng còn cầu khẩn Tiêu tiên sinh vì mẫu thân mà, vì sao mẫu thân không đợi Tiêu tiên sinh đến. Vì cớ gì mà nàng đối với mẫu thân tốt như vậy, bà vẫn tuyệt vọng đến mức phải treo cổ tự tử! Mẫu thân mất rồi, ai sẽ giúp nàng kết túi lưới thật đẹp đây? Ai sẽ làm đồ trang sức búi tóc tơ vàng cho nàng đây? Ai sẽ đến ôm nàng, đầy yêu thương mà gọi Triêu Tỷ Nhi của ta đây? Còn có ai trên đời này mà bất luận nàng làm sai chuyện gì cũng không nỡ mắng nàng một câu đây? Hôm qua bà kéo mép váy của mình, vẫn luôn nhìn mình, mình đi rồi còn muốn gọi mình quay đầu lại, cho bà nhìn thêm một lần nữa. Bà lúc đó, chắc chắn là không muốn sống nữa rồi! Lúc đó bà chính là muốn nhìn mình lần cuối! Vì sao lúc đó mình lại không phát hiện ra? Vì sao mình không nắm chặt tay mẫu thân, ở cùng bà cả đêm? Từ ma ma vội vàng kéo nàng lên. Thân thể nàng mềm nhuyễn, dường như không có gì có thể chống đỡ nổi nàng nữa. Bà thấy Cẩm Triêu đau lòng như vậy, nhịn không được khóc: “Sao mà phu nhân nghĩ không thông như vậy chứ… Việc này… Bà đi rồi, tiểu thư làm sao bây giờ, đại thiếu gia làm sao bây giờ! Mặc dù bà nản lòng với lão gia… Cũng không nên… không nên cứ như thế mà ra đi!” Cố Cẩm Triêu mờ mịt nhìn Từ ma ma, dường như qua rất lâu mới hiểu những gì Từ ma ma nói. Nàng bắt lấy Từ ma ma tay, hỏi bà: “Từ ma ma, tối hôm qua mẫu thân có nói gì với bà không?” Từ ma ma khóc đến không thành tiếng: “Đêm qua… Đêm qua phu nhân nói với nô tài, bà cãi không lại lão gia, nô tài còn tưởng là mình nghe lầm. Hiện giờ ngẫm lại, đúng là hôm qua lão gia đã nói gì đó với phu nhân, mới làm phu nhân trở nên như vậy…” “Đại tiểu thư, người không biết đâu. Mấy năm nay lão gia luôn bất hòa với phu nhân, hiểu lầm bà ngày càng sâu. Chuyện đại hoàng lần trước, rõ ràng là phu nhân bị Tống di nương hại, vậy mà lão gia lại cảm thấy chính là phu nhân tự ồn ào, nói bà ấy làm ầm ĩ theo thói quen, còn muốn kéo ông ấy ầm ĩ theo. Lão gia vẫn nghi nhờ là phu nhân đã hại Vân Tương, cộng thêm lời của Ngọc Bình, nhất định là phải vì Vân Tương mà vạch mặt phu nhân… Phu nhân bị vũ nhục như thế, nhất định là cảm thấy đau lòng không thiết sống nữa.”