Lương trần mỹ cẩm

Chương 54 : Lời đồn

Lại nói về Văn phu nhân, sau khi hồi phủ, bà liền lập tức hẹn mấy vị phu nhân thường xuyên làm bạn với bà tới vừa dùng trà vừa nhàn thoại. Uống trà mấy canh giờ, trò chuyện đến là vui vẻ, lại còn sai người đi gọi gánh hát Đức Âm tới hát hí khúc. Trong bữa tiệc, Tống Nhị phu nhân có trượng phu làm việc ở Hàn Lâm viện hỏi: “… Trước đó không lâu bà có nói muốn tới phủ Cố thị lang giúp Nhị tiểu thư nhà bọn họ sáp kê, nghe nói Nhị tiểu thư nhà họ tuy mẹ đẻ là di nương nhưng cũng là quý thiếp, không biết lễ này thế nào? Có thế huân quý tộc nào đến hay chăng?” Cố Gia bây giờ một phân thành hai, bình thường mọi người đều dùng chức quan để phân chia. Cố Gia tổ gia và Trường Hưng hậu có quan hệ thông gia, ông ngoại thế tử gia Trường Hưng Hậu là chưởng viện Hàn Lâm viện học sĩ kiêm nhiệm Lễ bộ Thượng thư, tổng lĩnh Hàn Lâm, đứng đầu tất cả quan viên, Tống Nhị phu nhân đương nhiên là quan tâm việc này hơn mấy phần. Văn phu nhân nói đến đây liền thở dài: “Ta còn chưa tham gia lễ cập kê đã hồi phủ rồi, nào gặp được thế huân quý tộc gì đâu!” Mấy vị phu nhân đều khó tránh khỏi tò mò, vừa nãy trong bữa tiệc có một vị Tào Tam phu nhân, trường tỷ của bà ta chính là phu nhân thiếu chiêm sự Mục đại nhân, là mẹ cả của Mục Đại công tử, bà ta sớm nghe trường tỷ mình nói chuyện Mục đại nhân muốn giúp thứ trưởng tử cầu hôn Cố nhị tiểu thư, nhất thời tò mò hỏi: “… Sao thế, chẳng lẽ Cố Gia kia lạnh nhạt với bà ư?” Văn phu nhân cười lạnh nói: “… Các bà không biết đó thôi, thật không ngờ trên đời này lại có người hai mặt như vậy!” Sau đó liền kể hết lại những chuyện bà thấy ở Cố Gia, còn thêm mắm thêm muối vào. Cuối cùng lại nói: “… Ngày thường ta nghe rằng đại tiểu thư Cố Gia kiêu căng ương ngạnh. Ta thấy ấy à, nếu là không có thứ muội tâm cơ thâm trầm, thích nói huyên thuyên tính toán người khác, thanh danh đại tiểu thư Cố Gia cũng không kém đến vậy đâu! Ta tận mắt nhìn thấy Cố Gia đại tiểu thư tiến thoái chừng mực, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chịu hết thiệt thòi…” Tào Tam phu nhân khó tránh khỏi kinh ngạc, nghĩ thế nào lại nói: “Việc này cũng thật đúng là đúng dịp! Trường tỷ của ta nói với ta rằng Mục đại nhân đang chuẩn bị giúp Mục Đại công tử cầu hôn Cố nhị tiểu thư, Cố Gia vốn đang không đồng ý. Nếu Cố nhị tiểu thư thật sự mang tâm địa ác độc, thích bàn chuyện thị phi như thế thì tại sao Cố thị lang lại từ chối Mục đại nhân…” Không ngờ kẻ đần Mục Đại công tử kia lại muốn cầu thân với Cố nhị tiểu thư! Chúng phu nhân đều hết sức kinh ngạc. Văn phu nhân mất một lúc mới kịp phản ứng, vốn đang cho rằng mình phải tung chuyện này ra. Hôm nay lại gặp mối quan hệ thế này, Tào Tam phu nhân chắc sẽ giúp được khối việc đây rồi! “Cố nhị tiểu thư trước giờ đều được cho là dịu dàng cung kính lương thiện, ta thấy Cố đại nhân không muốn kết thân với cửa này, muốn tìm tấm chồng tốt cho cô ta… Không biết tại sao Mục phu nhân muốn Cố nhị tiểu thư làm con dâu của mình nhỉ?” Tào Tam phu nhân phất tay nói: “Mẹ đẻ của Mục Tri Địch chết sớm. Cậu ta được bà vú nuôi lớn. Trường tỷ ta lại muốn giải quyết việc này sớm một chút, tìm nữ tử phù hợp gả cho cậu ta coi như xong, dù sao cậu ta cũng đã mười tám rồi, bên người hầu hạ không phải gã sai vặt thì cũng chỉ là là bà tử, ngay cả thông phòng cũng không có! Mục đại nhân cũng vì chuyện này mà đã thúc giục tỷ ấy lâu rồi… Nhưng toàn bộ Yên kinh này làm gì có người nào muốn gả con gái cho Mục Tri Địch chứ!” Văn phu nhân gật đầu nói: “Cũng trách khó Mục phu nhân làm như vậy… Nếu thanh danh Cố nhị tiểu thư xấu thêm chút nữa thì những người khác cũng không dám đến cửa cầu hôn, nói không chừng Mục Đại công tử còn có thể!” Tào Tam phu nhân nghe xong những lời này thì liền suy nghĩ. Nói chuyện thêm một lúc, mấy vị phu nhân cũng liền tản đi. Văn phu nhân ngáp một cái. Bà lười biếng nâng chung trà lên nói với nha đầu bên cạnh: “Đi, tìm mấy bà tử truyền chuyện đức hạnh Cố nhị tiểu thư không tốt ra, chúng ta giúp Tào Tam phu nhân và Mục phu nhân một tay…” Nghĩ một chút, bà lại thêm một câu, “Nhớ kĩ phải nói thêm rằng Cố đại tiểu thư là bị Cố Lan hãm hại nên mới phải chịu thanh danh xấu…” Nha đầu vâng lời, lại cảm thấy kỳ lạ: “Phu nhân, nô tỳ cứ cảm thấy việc này không đúng lắm, ngài và Cố đại tiểu thư vô tình ý nghe được lời Cố nhị tiểu thư nói, việc này cũng thật trùng hợp, Cố đại tiểu thư mời ngài đi uống trà nhưng lại dẫn ngài đến sương phòng đi qua đằng sau rừng trúc, việc này…” Văn phu nhân cười rộ lên: “Đương nhiên là ta biết rõ! Cố đại tiểu thư cũng rất tâm cơ!” Bà ta lại chau lông mày nói, “Có điều tuy nàng ta lợi dụng ta nhưng cũng không hãm hại lừa gạt ta, ta hận nhất bị người khác đùa nghịch như kẻ đần! Cho nên nhất định phải cho Cố Lan một bài học, cũng để dạy dỗ nàng ta. Như vậy chúng ta sẽ giúp Cố đại tiểu thư một chút, chẳng phải tốt hơn sao… Huống chi ta thấy Cố đại tiểu thư cũng sống chẳng dễ dàng gì, mẫu thân bệnh như vậy, nhà ngoại cũng không thể giúp đỡ, thêm một bào đệ còn nhỏ không hiểu chuyện. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu nàng ta không biết tính toán một chút thì chắc chắn sẽ bị Tống Diệu Hoa và Cố Lan gặm đến mòn cả xương…” Nha đầu vội đáp đã hiểu, Văn phu nhân đứng lên, định đi xem con trai trưởng của mình học bài. … Hai ngày sau, khách nhân tới dự lễ cập kê mới trở về hết. Cố Cẩm Vinh cũng sớm thu dọn xong rương hòm trở về phố Thất phương đọc sách. Ngược lại Cẩm Triêu thì cáo ốm, mấy di nương và hai muội muội đều đến thăm nàng. Thấy nàng thoải mái thêu Bác Cổ đồ, cười cười nói nói, ngày ngày còn có La di nương mang trà bánh tới nói chuyện với nàng. Đông ma ma vén rèm bước vào, đứng bên cạnh Cẩm Triêu từ tốn thêu từng đường kim mũi chỉ, trời dần dần nóng lên, nàng chỉ mặc một bộ áo gấm tố đuôi ngắn, trên cổ tay đeo một đôi vòng ngọc xanh biếc, làm nổi bật lên cổ tay trắng như sương. Khung cửa sổ mở một nửa, gió mát thổi vào để toàn thân nàng được mát mẻ. Đợi đến lúc Cẩm Triêu thu kim lại, Đông ma ma mới khẽ nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ nghe nói bên ngoài có vài tin đồn về Nhị tiểu thư nhà chúng ta.” Cẩm Triêu ngẩng đầu hỏi: “Bên ngoài nói cái gì?” Đông ma ma trả lời: “Là tin tức từ phố Hòe Hoa truyền đến, nô tỳ cẩn thận tìm hiểu nhưng cũng nói không rõ rốt cuộc là do Văn gia hay là Tào gia truyền trước, nói Nhị tiểu thư chúng ta châm ngòi thị phi ở sau lưng mà lại vừa hay bị người phát hiện, phạm vào Thất chi tội. Còn nâng tiểu thư lên, nói trước kia Nhị tiểu thư thường ở sau lưng vu oan người, chửi bới người, chẳng qua là người vốn ít nói nên mới chịu hết thiệt thòi, bên ngoài nghe đồn đủ loại về người, mười phần đều là bị người vu oan. Người truyền tin cũng rất thú vị, giống như tự mình thấy vậy, bây giờ chỉ sợ chung quanh phố Hòe Hoa đều đã truyền hết rồi…” Văn gia ở phố Hòe Hoa nên chắc hẳn là do Văn phu nhân. Chắc là sau khi Văn phu nhân trở về không nuốt nổi cục tức ở Cố Gia nên mới truyền tin tức này ra muốn làm bại hoại thanh danh của Cố Lan. Có điều cũng chỉ là nhỏ việc chốn khuê các cũng có thể truyền được nhanh như vậy, Cẩm Triêu cảm thấy có hơi dị thường. Hơn nữa những lời đồn đãi này chính là đang giúp nàng, thật là lạ, chẳng lẽ Văn phu nhân đồng tình thấy nàng đáng thương nên mới thuận tiện cũng giúp đỡ nàng ư? Đã giúp nàng nên cũng gián tiếp chèn ép Cố Lan sao? Cẩm Triêu cười lắc đầu: “Những lời đồn bên ngoài về ta lại khá thật. Cố Lan chẳng qua chỉ là trợ giúp mà thôi, lần này bọn họ thực sự oan uổng nàng ta rồi.” Đông ma ma cũng cười cười: “Tiểu thư của chúng ta hiểu chuyện, chuyện ngày xưa đều là ngày xưa rồi, cần gì phải để ý thêm nữa. Lại không biết chuyện đồn đãi phải xử lý như thế nào, chúng ta có giúp không ạ? Dù sao phu nhân cũng là mẫu thân của Nhị tiểu thư.” Cẩm Triêu nghĩ lại một lát rồi lại hỏi: “Tại sao bà lại nói có thể là Tào gia truyền ra?” Đông ma ma tiếp tục trả lời: “Sau khi nô tỳ nghe nói chuyện này, liền đi tìm La chưởng quỹ nhờ nghe ngóng tin tức, dưới tay y có một tiên sinh kế toán tên là Tào Tử, là bà con xa của Tào gia, trước kia khảo thi hơn mười lần thi hương đều không đỗ, sau đó mới lĩnh số trời tìm việc để làm. Hắn nói cho nô tỳ rằng Tào gia Tam phu nhân và Mục phu nhân là tỷ muội ruột thịt. Nô tỳ lại vừa tìm chất nhi của gã làm việc ở Tào gia hỏi thì mới biết được việc này là Tào Tam phu nhân cho truyền đi …” Tào gia và Cố Gia gần đây không có kết giao gì, cừu oán thì càng không thể có rồi, nếu đã giúp đỡ Văn phu nhân truyền những chuyện này thì chắc chắn là có nguyên nhân. Tào Tam phu nhân và Mục phu nhân là tỷ muội … Nói cách khác thì việc tin tức này truyền ra chắc hẳn có liên quan tới Mục phu nhân! Phụ thân không đồng ý việc hôn nhân với Mục gia là vì chướng mắt mục Đại công tử, nhưng nếu thanh danh Cố Lan hỏng rồi thì việc hôn nhân này có thể khó mà nói được! Mục Đại công tử đã mười tám cũng chưa lấy vợ, Mục gia nhất định là sốt ruột lắm rồi. Việc này nói không chừng Mục gia cũng có phần! Bọn họ muốn cho phụ thân bị trấn áp vì lời đồn đãi, sau đó đồng ý mối hôn nhân này! Cẩm Triêu cười to, ngược lại khiến cho Đông ma ma và Thanh Bồ ngơ ngác, tiểu thư rất ít khi cười thoải mái đến như vậy… Nàng khoát tay nói: “Mục gia này quả thật là sốt ruột rồi! Hận không thể có thể làm to chuyện này lên, Cố Lan mà bị gả tới nhà chồng như vậy thì cũng thật là thú vị.” Ngược lại cũng không cần nàng nghĩ cách thúc đẩy mối hôn nhân này rồi! Nếu Cố Lan gả cho Mục Đại công tử thì cũng là một chuyện tốt. Ít nhất thì tính tình Mục Đại công tử không tệ, lại luôn bình thản, khó mà đoán được tiền đồ sau này. Hơn nữa nàng cũng miễn cho Cố Lan thỉnh thoảng chơi chiêu hiểm gì sau lưng, Tống di nương cũng có thể an phận một chút, mẫu thân cũng có thể tĩnh tâm dưỡng bệnh rồi. Tính ra cũng tầm một tháng rồi, từ Quý Châu đến Yên kinh, cho dù là ra roi thúc ngựa cũng mất một tháng, nếu là đường núi khó đi thì nhanh nhất là nửa tháng nữa Tiêu tiên sinh mới có thể tới nơi, chậm nữa thì hai ba tháng cũng nên, Nhưng dù vậy thì bệnh của mẫu thân cuối cùng cũng có hi vọng rồi. Cẩm Triêu dặn dò Đông ma ma: “Thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, đồn đãi không phải chúng ta truyền đi, cũng đừng có quản đến làm gì.” Đông ma ma hành lễ lui ra. Thế nhưng ba ngày sau Tống di nương mới biết được tin tức này, lúc nghe Xảo Vi nói chuyện này đã tràn lan đến nỗi không cách nào ức chế nổi, bà ta nhắm mắt lại thuận khí. Sau đó lại bảo Xảo Vi tìm Cố Lan tới. Xảo Vi nhỏ giọng nói: “Di nương, tiểu thư bị lão gia bắt ở trong thư phòng luyện chữ.” Tống di nương lạnh lùng nói: “Vậy nói là nó đi vấn an tỷ tỷ “bệnh nặng được không thể động” kia đi! Ta không tin còn có người dám ngăn cản nó.” Tay của bà ta nắm chặt, đều là vì Cố Cẩm Triêu! Đều là vì cô ta! Nếu không phải do cô ta thì thanh danh Lan tỷ nhi sao lại xấu như vậy, bây giờ thì hay rồi. Lan tỷ nhi chưa định than, lại đã qua lễ cập kê, vốn là thời điểm thúc gả, nhưng một khi việc này truyền đi rồi còn có người đứng đắn nào dám đến cửa cầu hôn nữa. Lời đồn đãi lan nhanh như vậy, quả thực có hơi quái lạ, đánh chết bà ta cũng không tin Cố Cẩm Triêu không thổi gió sau lưng! Cố Cẩm Triêu, đây là ngươi bất nhân… Vậy thì cũng đừng có trách ta bất nghĩa!