Lương trần mỹ cẩm
Chương 52 : E ngại
“Bộ mặt lúc tỷ ức hiếp ta đi đâu rồi, cả lúc tỷ sai bảo ta như nha hoàn nữa? Kể cả lúc tỷ đưa trâm cài tóc mà tỷ không thích cho ta như đang bố thí cho ăn mày nữa! Bởi vì tỷ là đích nữ, thứ gì tốt đều là của tỷ, tất cả mọi người phải chịu đựng tỷ, nhường nhịn tỷ, yêu chiều tỷ, dựa vào đâu!”
Cố Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Cẩm Triêu, “Luận thân phận, mẹ của ngươi là tiểu thư Kỷ gia, vẫn còn kém xa mẫu thân của ta là tiểu thư thường tự Thiếu Khanh. Bởi vì mẹ của tỷ là chính thất, ta mới trở thành thứ xuất. Luận phẩm đức tài năng, mọi thứ tỷ đều không bằng ta, còn một lòng si mê lưu luyến một người đàn ông, đòi gả cho hắn, đúng là đồ không biết xấu hổ, tỷ quả thực đã làm mất hết mặt mũi Cố Gia!”
“Những chuyện ta nói có gì sai ư? Chính vì tỷ nên Lưu Hương phát điên, chính vì tỷ nên phụ thân nạp thiếp, vì La di nương nên mẫu thân của ta hay cả mọi người đều phải nhẫn nhịn thêm mấy phần. Những chuyện này chẳng lẽ là ta oan uổng tỷ sao? Tỷ nói ta châm ngòi li gián tỷ và Cố Cẩm Vinh, ta cho tỷ biết, mặc dù ta thật sự châm ngòi các người, hôm nay đệ ấy giận ta thì giữa chúng ta cũng có hơn mười năm tình cảm, đệ ấy vẫn sẽ không nhẫn tâm hận ta! Tỷ hẳn nên hiểu rõ đệ ấy là loại người gì!”
Cẩm Triêu yên lặng nhìn Cố Lan, kiếp trước, mãi cho đến chết nàng cũng không hiểu rõ tại sao Cố Lan lại hận mình như vậy. Vì sao nàng ta hại chết mình, còn phải khiến cho Cố Cẩm Vinh chán nản thất vọng, bị đuổi ra khỏi Cố Gia. Xem ra bây giờ nàng đã hiểu được.
Tất cả là vì Cố Lan không cam lòng.
Cẩm Triêu thản nhiên nói: “Cô sợ ta hại muội, vậy đừng để cho ta có cơ hội hại cô là được. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, không thể trách ta được. Về phần những chuyện ta làm kia, trong lòng cô hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết… Cô muốn nịnh nọt Cố Cẩm Vinh, cứ việc nịnh nọt đệ ấy là được, mặc dù đệ ấy thật sự sẽ không hận cô, nhưng cô có chắc về sau các người còn có thể tiếp tục thân mật khăng khít như cũ hay không?”
“Nhị muội lo lắng chuyện của ta, không bằng nghĩ xem lễ cập kê của muội ngày mai phải làm sao bây giờ, không bằng mời Lý phu nhân sáp kê giúp muội thay Văn phu nhân đi? Chỉ là về phần tán giả, thứ cho trường tỷ không thể đảm nhiệm, muội có giá như vậy, tỷ thật muốn xem người như thế nào mới xứng làm tán giả của muội…” Cẩm Triêu mỉm cười, lại nói, “Trường tỷ có việc đi trước, Nhị muội phải thương nghị thật cẩn thận với Lý phu nhân đấy.”
Lý phu nhân đứng ở bên cạnh nghe hai tỷ muội tranh cãi từng câu từng chữ nên đã hiểu hết được toàn bộ vở kịch hôm nay. Bà vốn tưởng rằng Cố Lan là tiểu thư tuân thủ lễ nghĩa hiểu biết. Ai ngờ nàng ta lại là kẻ gian dối thị phi, đanh đá hiếu thắng như vậy. Còn muốn ly gián bà và Văn phu nhân ư? Nếu bà còn muốn giúp Cố Lan sáp kê thì bà quả là kẻ đầu óc không bình thường mất.
Cố Lan biết Lý phu nhân là sẽ không sáp kê giúp nàng ta. Thấy Lý phu nhân không nói câu gì đã xoay người rời đi, nàng ta cũng không mở miệng giữ bà ta lại.
Cố Lan hít một hơi thật sâu, vừa rồi phát tiết hết tức giận của mình ra ngoài, lúc này lo sợ và e ngại liền dâng lên như thủy triều trong lòng nàng ta.
Chuyện ầm ỹ như vậy, Văn phu nhân đã tức giận bỏ đi, Cố Cẩm Triêu nói không làm tán giả cho nàng ta nữa, chắc chắn không quá một canh giờ chuyện này sẽ truyền khắp Cố Gia, phụ thân sẽ lập tức biết… Phụ thân luôn rất yêu thương nàng ta, chắc phụ thân sẽ không trách mắng nàng ta đâu nhỉ?
Vậy lễ cập kê ngày mai nên làm sao bây giờ?
Cố Lan cảm thấy bất an thấp thỏm không yên. Nàng ta dẫn Tử Lăng đang canh giữ ở cửa sương phòng đi tới chỗ của Tống di nương.
…
Tống di nương tức giận đập vỡ chén trà men hoa văn màu xanh trắng!
“Việc này nhất định là do Cố Cẩm Triêu xếp đặt hại con!” Bà ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Nàng ta thật sự sẽ làm ầm ĩ chuyện này, còn có ý nhắm vào lễ cập kê của con! Ngày mai nếu không có người thích hợp sáp kê cho con thì con nhất định sẽ bị người ta chê cười!
Cố Lan kéo tay Tống di nương, thấp thỏm không yên: “Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Xảo Vi ở bên cạnh nói nhỏ: “Việc này xảy ra quá mức trùng hợp. Nhất định là không bình thường, nô tỳ chắc chắn trong nội viện của chúng ta có kẻ đã mật báo…”
Tống di nương nhắm mắt lại thở sâu, “Trước tiên dàn xếp chuyện bên sương phòng đi, phái người đi xem, không thể để cho hai vị phu nhân bỏ đi được. Nha hoàn, bà tử bên sương phòng đều gọi hết đến để ta dặn dò một lượt, chuyện sương phòng bên đó xảy ra nhất định không thể truyền ra bên ngoài! Nếu ai dám nói lung tung thì đuổi ra khỏi phủ cho ta! Những thứ khác không nói. Trước tiên phải ổn định thế cục đã, ta sẽ tự mình đi nói chuyện với Văn phu nhân.”
Xảo Vi đáp vâng, dẫn theo mấy bà tử đi xử lý.
Sắc mặt Cố Lan thay đổi: “Mẫu thân, vừa rồi Văn phu nhân tuyên bố sẽ đi, con không ngăn bà ta lại. Bây giờ nói không chừng bà ta đã ra khỏi cửa rồi!”
Tống di nương cả kinh trong lòng, trách cứ Cố Lan: “Thật ngu dốt! Đáng nhẽ con phải nói với mẹ ngay từ đầu để mẹ phái người đi ngăn bà ta lại mới phải!”
Cố Lan ngơ ngác: “Mẫu thân, giữ Văn phu nhân lại thì bà ta cũng không giúp chúng ta, tại sao lại không thể để bà ta đi?”
Tống di nương cười lạnh: “Bà ta ở đây chịu thiệt thòi lớn như vậy, bị chúng ta đùa nghịch như kẻ ngu, trong lòng bà ta nhất định sẽ ghi hận! Bà ta trở về sẽ nói hết chuyện này cho nội quyến vương công đại thần, thanh danh của con sẽ hỏng hết! Đến lúc đó con sẽ phải chịu tai tiếng như Cẩm Triêu, nói không chừng phụ thân con sẽ đồng ý hôn sự với Mục gia kia, lúc đó con sẽ thấy hối hận!”
Cố Lan ngẩng đầu nhìn Tống di nương, nàng ta không ngờ việc này sẽ nghiêm trọng như vậy.
Nửa khắc ồng hồ sau, Xảo Vi trở về bẩm báo: “Di nương, Văn phu nhân đã rời khỏi Cố Gia, chỉ e có đuổi theo cũng không kịp!”
Tống di nương đứng lên, đi vòng vo trong phòng.
Bà ta nghĩ thật lâu mới quyết định được, gọi Xảo Vi hầu bà ta thay xiêm y đi gặp Cố Đức Chiêu.
“Việc này nhất định không thể dấu diếm nổi… Mẹ đi nói trước cho lão gia một tiếng, để ông ấy đi mời Nhị phu nhân Cố Gia đến làm sáp kê cho con. Nếu áy náy với phụ thân con, Nhị phu nhân sẽ phải đồng ý. Về phần tán giả… con thân thiết với Cố Liên, lập tức tới Tây Khóa Viện tìm nàng ta thương nghị.”
Cố Lan vâng lời, nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Vậy về phía Văn phu nhân thì phải làm sao bây giờ? Lý phu nhân còn chưa bỏ đi, chúng ta có nên tìm bà ta nói chuyện một chút không?”
Tống di nương lắc đầu nói: “Tống Diệu Anh thì không cần lo lắng, bà ta tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, sẽ không nói lung tung những chuyện này. Về phần Văn phu nhân…” Bà ta hít một hơi thật sâu, “Mẹ cũng không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đợi xem bà ta định làm gì.”
Phía Tống di nương bận rộn như thế, phía Cẩm Triêu thì sau khi trở về liền đóng cửa từ chối tiếp khách, an tâm ở trong phòng thêu một bức bình phong Bác Cổ đồ.
Mấy tiểu nha hoàn vây quanh hỏi chuyện xảy ra bên sương phòng, cười nói náo nhiệt.
“Bình thường luôn là nàng ta hãm hại tiểu thư chúng ta, hôm nay cũng nhận phải báo ứng rồi…” Vũ Trúc cười nói, lại không hề khiêm tốn, “Vẫn là ta nghe được tin tức!”
“Vâng vâng, không phải đại tiểu thư đã thưởng cô rất nhiều kẹo đường đó ư? Cô lại giấu dưới gối đúng không!” Vũ Đồng trêu ghẹo nàng ấy.
Thanh Bồ nhìn các nàng đều hết sức vui vẻ, khóe miệng cũng hơi vểnh lên, nàng ấy đến bên người Cẩm Triêu, nói khẽ: “Bên ngoài đoán chừng đã rối loạn rồi, người thật sự mặc kệ, không đi nói cho phu nhân biết sao? Người có muốn nô tỳ đi qua đó thông báo một tiếng hay không?”
Cẩm Triêu cười nhạt nói: “Ta bị chịu “thiệt thòi” lớn như vậy, đương nhiên phải trốn vài ngày để tỏ vẻ rồi. Em không cần lo lắng bên ngoài sẽ loạn cào cào, có Tống di nương ở đó, bà ta sẽ tự thu dọn những rắc rối Cố Lan gây ra cẩn thận. Mẫu thân thì càng không cần lo lắng, bà ấy chưởng quản nội viện hơn mười năm. Chắc chắn tai mắt trong nhà không ít, không cần chúng ta đi nói…”
“Ngược lại thì chỗ chỗ phụ thân hẳn là khiến Tống di nương đau đầu rồi. Bọn họ đang đợi Cố Lan qua lễ cập kê, phụ thân nhất định sẽ bảo nàng ta đến xin lỗi ta. Trong khoảng thời gian này, ta thêu bức bình phong Bác Cổ đồ thật đẹp là được rồi…” Cẩm Triêu nói xong lại ra hiệu Thanh Bồ đưa sợi tơ màu rám nắng cho nàng đổi tuyến.
Bên ngoài tuy nhiên không thật sự rối loạn nhưng quả thật cũng không êm ả được.
Lúc Tống di nương từ chỗ Cố Đức Chiêu trở về, ngoại trừ thần sắc uể oải, hốc mắt còn sưng đỏ nữa.
Bà ta không nói toàn bộ chuyện xảy ra lúc ấy với Cố Đức Chiêu, chỉ nói cho ông biết rằng hai vị phu nhân không chịu giúp Lan tỷ nhi sáp kê, Cố Cẩm Triêu lại tức giận với Lan tỷ nhi, chỉ sợ không muốn làm tán giả giúp nàng ta, xin ông đi nhờ vả Nhị phu nhân một chuyến.
Lúc ấy trên mặt Cố Đức Chiêu cực kỳ u ám, ông ta vốn không muốn lui tới tổ gia. Huống chi còn là nhờ người ta làm việc! Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống di nương, mãi đến khi bà ta khóc lóc kể lể nói: ngài không cân nhắc vì thiếp thì cũng phải suy nghĩ cho lễ cập kê của Lan tỷ nhi chứ! Cố Đức Chiêu mới yên lặng đồng ý chuyện này.
Nghe lời nhờ vả của Cố Đức Chiêu xong, Nhị phu nhân tuy hơi kinh ngạc, nhưng xuất phát từ lễ tiết, bà ấy vẫn đồng ý.
Sau khi trở về, Cố Đức Chiêu liền lập tức tìm bà tử trông coi sương phòng tới hỏi chuyện, biết hết chuyện đã xảy ra, ông tức giận đến nỗi toàn thân run lên, tiện tay ném đồ xuống đất, mọi thứ liền rơi hết xuống sàn!
Ông ta gọi Thủy Oánh đi tìm Cố Lan tới hỏi chuyện.
Khi Cố Lan đi vào thư phòng của Cố Đức Chiêu cũng cảm giác được phụ thân đang tức giận. Ông lạnh lùng nhìn nàng ta không nói một lời.
Cố Lan xiết chặt góc áo, Tống di nương đã sớm dặn dò nàng ta rằng phụ thân vì giữ mặt mũi, vì lễ cập kê ngày mai của nàng ta nên sẽ không gây ra chuyện gì lớn. Nhưng sẽ không tránh khỏi trách cứ nàng ta một phen, cũng không cần trả lời giấu diếm, tuy phụ thân không biết được đầy đủ chuyện gì đã xảy ra nhưng nói chung cũng đã biết sơ bộ!
“Quỳ xuống cho ta!” Cố Đức Chiêu quát nàng ta.
Trong lòng Cố Lan căng thẳng. Quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Cố Đức Chiêu đau khổ cầu xin: “Phụ thân, người hãy nghe con nói…”
“Câm miệng! Ngươi còn muốn nói cái gì! Nói ngươi khiến Văn phu nhân tức giận như thế nào sao! Nói ngươi muốn ly gián quan hệ của người ta ư! Hay là nói chuyện ngươi vu oan Cẩm Triêu với người khác!” Cố Đức Chiêu tức giận mắng nàng ta không ngớt lời, “Ngươi không cần phải nói, lần lượt đi xin lỗi cho ta!”
“Uổng ta còn khuyên bảo trường tỷ ngươi. Bảo nó đối tốt với ngươi một chút, làm tán giả cho ngươi, giúp ngươi chuẩn bị lễ cập kê, tại sao ngươi dám đối xử với nó như vậy? Văn phu nhân hay là Lý phu nhân, họ là gì của ngươi, dù thế nào Cố Cẩm Triêu cũng là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi lại chửi bới tỷ tỷ ruột của mình trước mặt người ngoài!”
Cố Đức Chiêu nhìn Cố Lan, trong ánh mắt ngoại trừ tức giận ra còn có thất vọng.
Ông vẫn cho rằng thứ nữ được nuôi dưới mắt mình, tuy không nói cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nhưng ít ra nó cũng ôn hòa cung kính đối với ông, là người thân thiện. Nàng ta lại dám làm ra chuyện thế này! Quả thực là đã tát một cái thật mạnh vào mặt ông!
Khó trách Cẩm Triêu luôn bất hòa không thân thiết với Cố Lan, ông còn tưởng rằng là Cố Cẩm Triêu không thích Cố Lan, tưởng rằng là Cố Cẩm Triêu ức hiếp Cố Lan!
Rốt cuộc đứa con mà ông cho là dìu dàng thiện lương có bộ mặt thế nào?
Cố Lan vội vàng kéo áo của ông, khóc lóc kể lể: “Phụ thân, con thật sự không phải là muốn vu oan trường tỷ, gần đây con với tỷ ấy rất hòa thuận! Con nói những chuyện của trường tỷ nhưng cũng chỉ là nghe người hầu nói… Là con không hiểu chuyện, không phân rõ đúng sai phải trái mới nói những này chuyện cho Lý phu nhân nghe… Nhưng mà, nhưng mà con là con gái của người cơ mà, nếu người không tha thứ cho con, trường tỷ sẽ càng không tha thứ cho con…”
Cố Đức Chiêu nhắm mắt lại, Cố Lan chưa từng khóc lóc cầu khẩn ông như vậy.
Nhưng ông lại chỉ yên lặng không nói, còn buồn bực chuyện Cố Cẩm Triêu bị khinh bỉ, ông cảm giác mình cần phải quyết tâm dạy dỗ đanh thép một lần.
“Ngày mai qua lễ cập kê, con lập tức ở trong nhà luyện chữ cho ta, chép《 nữ huấn 》, 《 nữ giới 》, không được làm gì khác! Còn nữa, tới chỗ trường tỷ con nhận lỗi! Về sau nếu còn xảy ra những chuyện như này thì cũng đừng nhận ta là phụ thân nữa!”
Sau khi Cố Đức Chiêu nói xong bỏ ra khỏi thư phòng, để mặc Cố Lan xụi lơ trên mặt đất, mãi lâu sau mới chậm rãi đứng dậy.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
102 chương
10 chương
28 chương
19 chương
20 chương
109 chương