Lương trần mỹ cẩm

Chương 49 : Mưu kế

Vũ Trúc mang toàn bộ kẹo đường cho Tú Cừ mang về, dặn nàng ấy khi nào rảnh thì sang tìm mình chơi, sau đó Vũ Trúc nhanh chóng đi tìm Cẩm Triêu. Cẩm Triêu đang luyện đàn. Bạch Vân đứng ở cửa thư phòng, nhìn thấy Vũ Trúc liền tức giận: “Nha đầu chết tiệt kia, vừa rồi ôm Bão Phác đi đâu mà ta gọi thế nào cũng không trả lời hả…” Vũ Trúc nhỏ giọng trả lời: “Bạch Vân tỷ tỷ, có việc gấp, tỷ mau báo cho tiểu thư một tiếng.” Bạch Vân vẫn còn muốn nói, Cẩm Triêu ở trong phòng nghe thấy hai người nói chuyện, nàng dùng tay đè chặt dây đàn, bảo Vũ Trúc đến gần thông báo. Vũ Trúc kể chuyện mình và Tú Cừ cho Cẩm Triêu nghe: “… Nô tài đứng ở ngoài cửa, tai dán trên cánh cửa, lời của nàng ấy nói đều nghe rất rõ ràng. Nô tài chỉ nghe nàng ấy nói Lý phu nhân trách tội Tống di nương, Tống di nương lại sợ với tính tình của bà ấy sẽ gây khó dễ, nàng ấy còn vô tình nghe được chuyện Tống di nương muốn Cố Lan đi khuyên giải Lý phu nhân… Nàng ấy sợ nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi phủ nên vội vàng chạy đi. Đại khái là như vậy, nha đầu kia và Bão Phác nói chuyện có người nói nhưng chẳng có người đáp, cũng không nói rõ ràng được.” Cẩm Triêu nghe Vũ Trúc nói thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa trong chốc lát. Thanh Bồ bên cạnh không thấy nàng nói lời nào, bèn nhân tiện nói: “Quả nhiên đúng theo lời tiểu thư, Lý phu nhân là người lòng dạ hẹp hòi, không biết là Tống di nương và Cố Lan nói gì mà khiến cho nha đầu kia cảm thấy e ngại như vậy…” Cẩm Triêu cười khẽ: “Phải có chuyện gì không tốt thì nàng ấy mới sợ như thế…” Tống di nương bảo Cố Lan đi khuyên giải Lý phu nhân, muốn nói cái gì ư? Dựa theo tính cách của Cố Lan thì quá dễ đoán, hơn nữa nói đến chuyện của bà ta, Tống di nương mười phần là muốn châm ngòi Lý phu nhân và Văn phu nhân, để bà ta ngồi không hưởng lợi của cả hai bên. Nếu ngồi yên nhìn Tống di nương ngồi không hưởng lợi thì nàng chẳng phải quá vô dụng rồi sao. Cẩm Triêu nghĩ đến lời ngoại tổ mẫu nói, nếu như Cố Lan và Mục đại công tử đính hôn thì bà ta cũng không có khả năng uy hiếp mình. Ý nghĩ của nàng nhanh chóng chuyển đổi, trong đầu đã xuất hiện một kế. Nhìn thấy mấy nha đầu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Vũ Trúc lại còn nhìn chằm chằm vào nàng, giống như chờ nàng nói ra chuyện động trời gì đó. Cẩm Triêu bật cười: “Các em thất thần làm gì, Thanh Bồ ,mau thưởng cho Vũ Trúc một túi bạc, em ấy đã lập công lớn rồi!” Vũ Trúc ngượng ngùng cười hì hì: “Nô tỳ cũng coi như lập công rồi… Nhưng mà tiểu thư à, nô tỳ không muốn bạc đâu… Chỉ là kẹo tơ đường người cho nô tỳ, nô tỳ đã cho Tú Cừ ăn hết rồi, tiểu thư có thể cho nô tỳ thêm một hộp không?” Cẩm Triêu và Thanh Bồ, Bạch Vân đều cười rộ lên, Bạch Vân dúi lên trán của nàng ấy: “Được lắm đồ tham ăn!” Cẩm Triêu cười nói: “Được thôi! Kẹo tơ đường, kẹo đường tống tử, kẹo nổ, ta nói với cửa hàng kẹo Bảo Trì, mỗi loại kẹo đường đều cho em một hộp được không? Nhưng em cũng đừng ăn đến mức hỏng răng đấy!” Vũ Trúc vừa mừng vừa sợ, cửa hàng Bảo Trì của phu nhân không loại kẹo nào không có. Nàng ấy vội vàng dập đầu cám ơn tiểu thư, còn không ngừng cam đoan mình sẽ không ăn đến hỏng răng. Mọi người đều cười rộ lên. Cố Lan vừa trở lại Thúy Tuyển viện liền nhìn thấy Cẩm Vinh cùng với Thanh Tu, Thanh An đã ở đó đợi nàng ta rồi. Nàng ta vội vàng cười đi sang đó, đè vai Cẩm Vinh: “… Sao đệ lại tự mình trở về đây, sai người mang quà về là được rồi mà.” Bởi vì gấp gáp lên đường nên sắc mặt Cố Cẩm Vinh ửng đỏ. Cậu cười với Cố Lan: “Lễ cập kê của nhị tỷ, làm sao đệ không về cho được!” Cậu lấy trong tay Thanh Tu một cái hộp gấm màu xanh da trời đưa cho Cố Lan: “… Cố ý đến tặng quà cập kê cho nhị tỷ đây.” Cố Lan nhìn thấy trong tay Thanh An còn một hộp gấm màu gỗ trầm, cùng kích thước với chiếc hộp trong tay nàng ta. Lòng nàng ta hơi trầm xuống, trên mặt lại cười: “Đệ có thể trở về là tốt rồi, tỷ tỷ cũng không bắt đệ phải tặng đồ xa xỉ đâu.” Cố Cẩm Vinh nói: “Quà cũng không thể thiếu được, Nhị tỷ, đệ đi trước tìm trường tỷ đây, lát nữa đệ sang tìm tỷ nói chuyện.” Cố Lan cười gật đầu bảo cậu đi trước, nàng ta nhìn bóng lưng còn ngây thơ của Cố Cẩm Vinh đi xa, trong lòng lo lắng càng sâu. Cố Cẩm Vinh lại không chán ghét Cố Cẩm Triêu như trước. … Cố Cẩm Triêu và đám người Thanh Bồ sau khi bàn bạc xong liền đi ăn cơm củng mẫu thân. Sau khi mẫu thân ngủ trưa rồi, có ma ma báo lại là Cố Cẩm Vinh trở về rồi, đã đến chỗ nhị tiểu thư trước rồi. Hỏi đại tiểu thư có cần bảo Tĩnh Phương trai chuẩn bị một chút cho đại thiếu gia ở lại. Nàng nghĩ một lát rồi nhẹ giọng: “Không cần, đệ ấy nhiều lắm cũng chỉ ở một ngày mà thôi, chuẩn bị một gian sương phòng cho đệ ấy ở là được rồi, không cần phải điều động nhiều người đâu.” Lại nói với Thanh Bồ: “Em đi tản bộ bên hồ với ta, nói với Vũ Trúc một tiếng, bảo nàng ấy đưa mấy cụm hoa sơn trà sáng nay ta phơi bên ngoài vào trong phòng.” Thanh Bồ mỉm cười, đồng ý đi. Một lát sau nàng ấy đã quay trở về đi tản bộ với Cẩm Triêu, các nàng chậm rãi tản bộ dọc theo bờ hồ đi đến bên ngoài Lâm Yên tạ. Ở bồn hoa Lâm Yên tạ, Văn Văn phu nhân và hai nha hoàn đang ngắm những đóa hoa diễm lệ đang nở trong bồn, nói chuyện với một ma ma. “Hay là dùng hồng lai nhạn(1) thay cho bằng hoa la đơn(2), mặc dù không bằng kiều diễm bằng hoa la đơn nhưng cũng làm nổi bật tuyết tháng sáu thuần khiết…” Là đang chỉ bảo ma ma ấy cách phối hoa. Cẩm Triêu nhân tiện nói: “Ta cũng thấy vậy, sắc hoa la đơn quá tươi…” Ma ma kia nhìn thấy Cẩm Triêu đến bèn hành lễ, cung kính nói: “Phu nhân và đại tiểu thư hiểu biết rộng, nô tài chỉ biết màu đỏ thể hiện cho sự vui mừng, nào biết đến những thứ này. Còn phải cảm ơn phu nhân và tiểu thư!” Sắc mặt Văn phu nhân cứng ngắc, giống như ứng phó nói với Cố Cẩm Triêu: “Đại tiểu thư đã đến rồi!” Cẩm Triêu nhẹ nhàng cười: “Văn phu nhân đừng khách khí với ta, ta cũng rất yêu thích nhạn lai hồng…” Làm sao Cẩm Triêu không biết Tống di nương nói những lời gì với Văn phu nhân, khiến cho Văn phu nhân có chút địch ý với nàng. Tống di nương muốn Văn phu nhân đồng tình với Cố Lan, chắc chắn đã vẽ Cố Lan thành một người hồn nhiên, lương thiện, tâm hồn tươi đẹp, nói nàng thành người tội ác tày trời… Văn phu nhân không phải là người cứng rắn được, nghe người khác nhỏ nhẹ cũng sẽ mềm mại hơn một chút: “Ta cũng biết hoa la đơn rất kiều diễm.” Văn phu nhân nhớ đến lúc Tống di nương nói vị đại tiểu thư này ức hiếp Lan Tỷ Nhi, lúc ấy bà ta rất tức giận, trong lòng hỏa khí tuôn trào, đã nói nhất định ra mặt vì Lan tỷ nhi. Nhưng mà bây giờ thấy Cẩm Triêu lễ phép chu toàn, nói chuyện điềm đạm nho nhã, bà ta lại có chút nghi hoặc. Cẩm Triêu nói với Văn phu nhân, “Ta thấy phu nhân thật sự rất thích hoa…” Văn phu nhân gật đầu: “Nhàn hạ không có chuyện gì làm, người khác đều thích làm nữ công may vá, hoặc là đánh đàn gẩy tỳ bà, nhưng ta lại yêu thích hoa cỏ. Chỉ là ta không thích nuôi dưỡng chúng, chỉ thích ngắm, cũng chẳng muốn chăm sóc chúng.” Cẩm Triêu cười cười: “Hay là phu nhân đến chỗ ta xem thử, ta trồng tất nhiều hoa cỏ, các giống hoa sơn trà, hoa lan Mẫu Đơn cũng có. Tuy không phải giống loài quý giá gì nhưng cũng đang nở rất đẹp…” Tống di nương từng nói với bà ta chạng vạng tối nay đi chọn trâm giúp Cố Lan. Văn phu nhân có phần khó xử, sợ thời gian không kịp. Nhưng Cố đại tiểu thư mời bà nhiệt tình như vậy, không đi cũngg không biết nói làm sao. Huống chi nhà ngoại của nàng là Thông Châu Kỷ gia, ở chung nhiều một chút cũng tốt… “Vậy hôm nay ta may mắn rồi.” Văn phu nhân cười cười coi như là đồng ý. Cẩm Triêu và Văn phu nhân đi đến Thanh Đồng viện, có ma ma đang quét thềm đá trước cửa, năm trước cây bồ đề vừa rụng lá, lá mới xanh nhạt nhú ra bóng trải đầy mặt đất. Nàng nhìn thấy Cố Cẩm Vinh đang đứng ở chỗ cây bồ đề, lẳng lặng nhìn con đường đá. Thấy Cẩm Triêu trở về, Cố Cẩm Vinh bước tới phía nàng, như sợ Cẩm Triêu vẫn còn tức giận nên bước chân có chút do dự. Nó quả nhiên cũng trở về rồi, Cẩm Triêu thở dài trong lòng. Chợt cười rộ lên: “Đệ đến chỗ ta làm gì?” Cố Cẩm Vinh thấy trường tỷ còn để ý mình, thần sắc mới buông lỏng chút ít: “Đệ đến tặng quà cho tỷ.” Cẩm Triêu cũng không để ý, trước tiên giới thiệu Văn phu nhân cho Cẩm Vinh: “… Là nhị tỷ của Tống di nương, đến đây tham gia lễ cập kê của Lan tỷ nhi.” Lại giới thiệu Cố Cẩm Vinh với Văn phu nhân. Nội viện này có thiếu niên lui tới, rất dễ đoán người này phải là đại thiếu gia Cố Gia nên Văn phu nhân cũng không lấy làm kinh ngạc. Cẩm Triêu mời Văn phu nhân đi đến gian nhà phía tây, có tiểu nha đầu dâng trà nước lên. Cố Cẩm Vinh cũng đi theo vào, thấy Cẩm Triêu và Văn phu nhân nói chuyện, không để ý mình, đành bĩu môi một cái rồi tự ngồi xuống. Cẩm Triêu cảm thấy không gạt đệ ấy đi được: “Đệ muốn tặng quà gì đây?” Cố Cẩm Vinh bảo Thanh An đến, cầm một cái hộp gấm màu gỗ trầm đưa cho Cẩm Triêu. Cẩm Triêu mở hộp gấm ra, nhìn thấy bên trong có viên ngọc linh lung to bằng nắm tay. Ở trên quả cầu khắc chim điêu, hoa văn cực kì tinh xảo, trông rất sống động, bên trong còn có một quả cầu nhỏ, bên trong còn có thêm một viên ngọc nữa. Cố Cẩm Vinh nói: “Đệ và Hầu thế tử đi đến tiệm đá quý, mua một miếng phỉ thúy tốt nhất, khắc một quà cầu chim điêu ngọc linh lung, một cái chặn giấy kỳ lân, tặng cho tỷ và nhị tỷ. Ngày mai dù sao cũng là lễ cập kê của nhị tỷ, nhớ đến năm ngoái lễ cập kê của tỷ, đệ không kịp trở về…” Cẩm Triêu hít sâu một hơi, vật này là bù đắp cho lễ cập kê của nàng sao? Nàng nhớ rõ lúc mình cập kê, Cố Cẩm Vinh đừng nói là trở về, quà cũng không đưa. Hôm nay lại thu hồi được mấy phần lương tâm, đưa quà cập kê cho Cố Lan rồi cũng thuận tiện cho nàng một món. Cẩm Triêu bảo Thải Phù nhận lấy, trong lòng không cảm kích cũng không thất vọng. Đương nhiên nàng cũng không cho rằng Cố Cẩm Vinh đã có thể hiểu rõ Cố Lan rồi, chỉ là Cẩm Vinh để ý đến lễ cập kê của Cố Lan như thế khiến cho nàng không thoải mái một chút. Cẩm Triêu cười với Văn phu nhân: “Ta cũng đã đưa cho Cố Lan cặp trang sức búi tóc tơ vàng, muội ấy rất thích cái này, lần trước còn đòi phụ thân nữa. Còn có vòng tay hoa bướm vàng, đều do ta cẩn thận chọn lựa, chỉ mong muội ấy thích là được.” Văn phu nhân cười cười: “Lan Tỷ Nhi là người ôn hòa, chắc sẽ thích thôi.”