Lương trần mỹ cẩm

Chương 38 : Chất vấn

Beta – Đặng Trà MyCố Lan đang ở phòng bếp nhỏ của Thúy Tuyển viện, phụ thân gần đây hay tới chỗ La di nương, Tống di nương thấy vậy tiều tụy đi rất nhiều, nàng ta âm thầm đau lòng, muốn nấu cho mẫu thân một nồi canh bồi bổ. Tử Lăng tới nói: “… Đại thiếu gia đến rồi.” Cố Lan nhận lấy chiếc khăn tay có thêu hoa vô thường lau qua bàn tay, dặn dò ma ma phòng bếp xem chừng lửa rồi bước qua hành lang vào sân nhỏ. Nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tử Lăng vẫn chưa giảm bớt: “Thuốc mỡ ngươi bôi vô dụng hay sao?” Tử Lăng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ muốn để thiếu gia thấy…” Cố Lan mắng nàng ta ngốc: “Bây giờ cậu ta lo việc đọc sách của chình mình còn chưa xong, lo xem mặt của ngươi ư, ngươi là cái gì chứ!” Thủ đoạn này dùng một lần thôi, cũng đừng dùng tới lần thứ hai, Cố Cẩm Triêu cũng không phải tự nhiên tát đỏ mặt Tử Lăng. Xảo Vi từng nói với nàng ta rằng nha đầu Tử Lăng này không nên giữ lâu… Đúng là còn không bằng cả cây hoa vô thường. Nhìn thấy Cố Cẩm Vinh đứng ở hành lang phòng khách, nha đầu bên cạnh đem một cái ghê con tới, cậu chắp tay sau lưng nhìn cây tùng mỹ nhân vừa trồng sau lưng đình viện. Chắc là có việc gì phiền lòng đây… Cố Lan nghĩ thầm, hẳn là cậu có gì phiền lòng nên mới đứng ngồi không yên. Cố Cẩm Vinh nhìn thấy Cố Lan vừa cười vừa đi tới, lại nhớ đến ngày hôm trước khí thế bừng bừng nói có thể ở nhà với nhị tỷ, “Nhị tỷ, đệ đến đây để thông báo một tiếng, đệ không thể ở nhà đọc sách rồi.” Cố Lan kinh ngạc: “Vì sao, phụ thân không đồng ý sao?” Cố Cẩm Vinh cắn răng nói: “Phụ thân đã đồng ý rồi, nhưng tối hôm qua Cẩm Triêu đi tìm phụ thân, làm ông thay đổi ý kiến!” Cậu nói xong lại phàn nàn Cố Cẩm Triêu, “Chuyện gì đệ cũng không hỏi tỷ ấy, vì sao tỷ ấy lại muốn quản chuyện của đệ!” Cố Lan cười cười an ủi: “Có lẽ tỷ ấy sợ đệ ở trong nhà có nhiều bất tiện… Sợ làm chậm trễ việc học của đệ.” Cố Cẩm Vinh khẽ nói: “Tỷ ấy sợ làm chậm trễ việc học của đệ ư? Tỷ ấy chính là sợ đệ giành hết yêu thương của mẫu thân! Bình thường mỗi ngày đều đến chỗ của mẫu thân, còn sợ người ta không biết tỷ ấy hiếu thảo. Còn nữa, nếu đệ đi rồi chẳng phải tỷ ấy bắt nạt tỷ càng dễ ư, tỷ ấy ích kỉ như vậy làm sao có thể vì việc học của đệ!” Nếu như Cố Cẩm Vinh đến phố Thất Phương đọc sách đối với nàng cũng không có lợi. Cố Lan cũng thở dài: “Không biết là ai nói cho tỷ ấy, nếu như đệ ở nhà cũng có thể làm bạn với mẫu thân, cũng có thể làm bệnh của bà ấy nhanh khỏi một chút…” Cố Cẩm Vinh tức giận ơ quay quanh trên hành lang, nghĩ một lát: “Được rồi, đệ đến tìm tỷ ấy nói chuyện! Tỷ ấy dạo này thật sự quá đáng!” Lại cao giọng gọi Thanh Tu và Thanh An đến thanh đồng viện. Cố Lan kéo nhẹ cậu nhưng cũng không giữ chặt, dạo này Cẩm Vinh nói chuyện cũng không có chừng mực, nói chuyện với Cẩm Triêu thì có chuyện gì tốt! Nàng ta gọi cậu vài tiếng nhưng cậu đã đi khỏi Thúy Tuyển viện rồi. Tử Lăng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, đại thiếu gia đi tìm đại tiểu thư gây chuyện không phải tốt sao… Vì sao người lại không muốn thiếu gia đi.” “Ngươi biết cái gì…” Cố Lan trừng mắt, trút giận được rồi, để tỷ đệ bọn họ chó cắn chó đi, cãi nhau trở mặt càng tốt. Cẩm Triêu hẵng còn đang may vá trên giường ấm áp, mấy ngày nay mưa dầm liên tục, trời cũng lạnh, không thích hợp đi ra ngoài. Đông ma ma ở bên nhìn nàng may: “Đại tiểu thư, người đang may cái gì thế ạ?” Cẩm Triêu nói: “Ta làm cho Cẩm Vinh cái bảo vệ đầu gối.” Tuy đã là đầu xuân rồi nhưng thời tiết còn lạnh, bọn đệ tử đọc sách nhất định phải thay quần bông, khi quỳ gối nghe tiên sinh giảng bài chắc sẽ thấy lạnh. Làm cho nó cái bảo vệ đầu gối mang bên ngoài, khi lạnh thì mang vào, khi ra ngoài thì cởi ra là được. Hai người dù sao cũng là tỷ đệ ruột, quan hệ không tốt cũng làm mẫu thân buồn lòng. Cẩm Vinh thích nghe người khác nịnh nọt, nói theo ý nó, nàng chiều nó là được. Cẩm Triêu biết rõ tính cách của mình cứng rắn, nhưng Cố Cẩm Vinh lại ăn mềm không ăn cứng, đệ đệ này nàng phải dụ dỗ thôi, dù sao nó cũng còn nhỏ. Mặt bao đầu gối dùng vải tơ Trầm Hương, giữa hai lớp vải tơ là lớp bông mềm mại, bên trên vải tơ nàng thêu bản vẽ tin mừng Tam Nguyên, bây giờ đúng là thời điểm xâu kim. Thứ này nàng làm từ nửa tháng trước, cũng coi như xong. Trên bàn thờ Bồ tát đốt đàn hương, từng sợi khói lam nhạt tinh tế bay lên, ngoài cửa mưa rơi tí tách, càng lộ vẻ yên lặng. Bên ngoài có tiếng ồn ào, nghe như tiếng Vũ Trúc và Vũ Đồng. Thanh Bồ ra khỏi bình phong kéo rèm, thấy trên hành lang có một đám người, nàng hé mắt nhìn kĩ nói với Cẩm Triêu: “Tiểu thư, đại thiếu gia mang theo hai thư đồng đến đây dường như là muốn xông thẳng vào, hai nha đầu canh cửa bên ngoài không thể ngăn cản được…” Cẩm Triêu thở dài: “Nó đến hỏi ta việc đọc sách, em cứ để nó vào.” “Cố Cẩm Triêu! Tỷ có ở bên trong!” Cố Cẩm Vinh cao giọng hét tiến vào gian nhà phía đông, mặc cho thư đồng đứng thu dù bên ngoài. Cẩm Triêu đứng lên cầm áo choàng, Cố Cẩm Vinh bước qua bình phong, cậu mặc áo cà sa màu xanh da trời, lọn tóc hơi ẩm ướt. Gương mặt thanh tú nghiêm chỉnh, tròng mắt âm trầm nhìn thẳng vào nàng. Cẩm Triêu cũng ngốc, đi đến bên cạnh cậu muốn choàng áo: “Trời mưa mà đệ cũng tới…” Cố Cẩm Vinh hất tay nàng ra: “Không cần tỷ giả mù sa mưa!” Cẩm Triêu thu tay lại, cười nói: “Đệ nên choàng thêm áo đi, nếu bị nhiễm lạnh cũng không thể lên đường đi Đại Hưng rồi.” “Ai nói ta muốn Đại Hưng!” Cố Cẩm Vinh trừng mắt: “Vì sao tỷ phải quản chuyện của ta! Vì sao lại tìm phụ thân nhiều chuyện! Tỷ sợ ta ở lại đây, mẫu thân không yêu thương tỷ, hay sợ ta ở lại đây tỷ không thể dễ dàng bắt nạt nhị tỷ!” Giọng càng lúc càng cao, Đông ma ma và Thanh Bồ đều bị thiếu gia khiến cho chấn động, Bạch Vân và Thải Phù cũng không dám thở mạnh. Cẩm Triêu thả áo choàng trong tay, nhìn Cẩm Vinh thật lâu mới hỏi: “Đệ thật sự nghĩ như vậy ư? Đệ cho rằng ta là người như vậy sao?” Cố Cẩm Vinh cười lạnh: “Tỷ không phải người như thế thì tỷ là người như thế nào! Tỷ đánh Lưu Hương đến điên rồi đuổi ra khỏi phủ, Tử Lăng nói giúp nàng ta thì tỷ bảo Thanh Bồ đánh nàng ấy, còn buộc phụ thân cưới thêm thiếp, tỷ không phải người như thế thì ta chắc? Nhị tỷ mới là người như thế phải không? Đây đều là chuyện của tỷ, ta không nói gì, nhưng muốn đọc sách nơi nào là chuyện của ta! Không cần tỷ nhiều chuyện!” Lòng Cẩm Triêu nháy mắt lạnh thấu. Nàng cười rộ lên: “Ai nói cho đệ những điều này?” Cố Cẩm Vinh tiếp tục nói: “Tỷ đừng nói là nhị tỷ vu oan cho tỷ! Đệ nói tỷ biết, những việc này là do đệ hỏi người trong phủ đó! Vì sao tỷ có thể nghĩ nhị tỷ như vậy, Nhị tỷ thật lòng tốt với tỷ, tỷ ấy còn thường xuyên khuyên ta không nên mâu thuẫn với tỷ, mẫu thân sẽ phiền lòng, ta vì mẫu thân và nhị tỷ đã cố gắng hết sức để nhịn rồi. Tỷ… Tỷ thực sự cho rằng người khác cũng độc ác như mình sao?” Cẩm Triêu lườm Cố Cẩm Vinh, trở lại ngồi trên giường gạch cầm lấy cái bao đầu gối mình vừa làm. “Nói như vậy vẫn là có người nói cho đệ biết, đệ mới đi hỏi đúng không?” Nàng nói tiếp, “Nếu như Cố Lan thật sự muốn chúng ta hòa thuận, nàng ta sẽ nói cho đệ biết những sự việc này sao, nàng ta sẽ ngẫu nhiên nhắc đến những việc này để đệ đi thăm dò sao?” “Cố Lan vì muốn tốt cho đệ nên bảo đệ ở nhà đọc sách sao?” Giọng Cẩm Triêu rất bình tĩnh, rất nhẹ, nhưng vì bốn phía không có bất kì âm thanh nào nên nghe rất rõ ràng… “Nàng ta muốn gây ảnh hưởng tới việc học của đệ, để sau này đệ biến thành một công tử phá gia. Mà tỷ cần gì phải giành yêu thương với đệ, người mẫu thân thương nhất vẫn là đệ, đệ lớn lên bên gối mẫu thân, còn tỷ lại ở Kỷ gia…” “Đệ nói tỷ hãm hại Cố Lan, tỷ là dòng chính Cố gia trưởng nữ, tại sao phải đi hãm hại nàng ta, tỷ muốn gì từ nàng ta sao? Ai hãm hại ai, đệ có phân biệt được không? Từ Tĩnh An cư trở lại Thúy Tuyển viện, Tử Lăng còn cần đi qua Tĩnh Phương trai sao? Nàng ta sớm đã ở đó chờ đệ tới rồi.” Cố Cẩm Vinh cho rằng Cẩm Triêu sẽ dữ tợn lườm cậu như bình thường, hoặc là mắng cậu, nhưng tỷ ấy không thế. Tỷ ấy còn chẳng buồn nhìn cậu. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, mở cửa sổ ra có thể thấy bồ đào trong sân tươi tốt. Cẩm Triêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt hiền hòa bình tĩnh như nước. Sự kiêu ngạo của Cố Cẩm Vinh đột nhiên biến mất, cậu cẩn thận nghĩ đến từng lời Cố Cẩm Triêu nói, thật ra tỷ ấy nói rất có lý… sắc mặt cậu trắng nhợt, làm sao có thể thế được, Nhị tỷ thân với mình như thế, không thể nào lại tính toán trong lòng với mình! “Tỷ đừng mong vu oan cho Nhị tỷ.” Giọng Cố Cẩm Vinh yếu đi, “Tỷ có chứng cớ gì không?” Cẩm Triêu nói: “Ta là tỷ tỷ ruột của đệ… Tại sao phải hại đệ…” Giọng nói thấp dần. Cố Cẩm Vinh thấy tỷ tỷ quay đầu, mới biết được vì sao tỷ ấy không nhìn mình, tỷ ấy khóc. Cậu ngây người một lúc, cậu chưa bao giờ thấy Cố Cẩm Triêu khóc. Cậu vẫn cảm thấy Cố Cẩm Triêu sẽ không khóc, tỷ ấy kiêu ngạo, cứng rắn như vậy ai lại có thể làm tỷ ấy khóc chứ. Cậu nhớ lúc Cẩm Triêu mười tuổi, bọn họ cùng nhau chơi nhảy dây. Lúc Cố Lan nhảy dây bị ngã sấp xuống, nước mắt tuôn trào, phụ thân và mấy vị di nương thay nhau an ủi tỷ ấy, mình còn muốn đi tìm kẹo đường chọc tỷ ấy vui vẻ. Cố Cẩm Triêu lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn họ, xoay người bỏ đi. Mọi người tìm rất lâu mới thấy tỷ ấy trong một cái sân, phụ thân mắng tỷ ấy chạy loạn khắp nơi, tỷ ấy vẫn cứng rắn nhìn bọn họ, mắt đen mở to, giống như không phải tỷ ấy trốn trong sân cả đêm vậy. “Tỷ…” Cố Cẩm Vinh muốn nói, cậu thậm chí còn muốn lau nước mắt cho tỷ tỷ. “Ta mệt mỏi rồi, đại thiếu gia tự mình về đi.” Nàng đứng dậy đi vào trong phòng, Thanh Bồ cũng đi theo.