Lương trần mỹ cẩm

Chương 32 : Quyết định

Beta – Đặng Trà MyTống Diệu Hoa dặn dò Xảo Vi chú ý động tĩnh của Cố Đức Chiêu, không hề để ý tới Cố Cẩm Triêu nữa. Hôm sau Cố Cẩm Triêu liền đi thỉnh an phụ thân. Phụ thân vừa thượng nghị công chuyện với thái bộc tự Thiếu Khanh ở thư phòng xong, thay một thân áo cà sa đi ra. Cố Đức Chiêu tuy sắp bước sang tuổi trung niên nhưng ngoại hình được bảo dưỡng khá tốt, hoàn toàn khác xa những kẻ tẩu mã phi ưng đệ tử thế gia khác, dáng người ông thon dài, ngũ quan đoan chính, khí chất trầm ổn, một thân áo cà sa màu xanh kia càng nổi bật lên vẻ tuấn tú phi thường. “…Mấy người cậu bên ngoại con rất giỏi, ta nghe nói tam biểu ca con vừa tham gia thi Hương, có trúng cứ không?” Phụ thân hỏi nàng. Cẩm Triêu gật đầu: “Kỷ Quân biểu ca đã trúng cử thi Hương. Con trai trưởng hôm trước đầy một tuổi, trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai còn bắt được bàn tính, chính là song hỷ lâm môn, con đã tặng lễ đầy đủ rồi.” Trên mặt phụ thân nàng nở nụ cười: “Thiếu niên đã trúng cử chính là hỉ sự lớn! Vậy mà cũng không cho người đến thông báo cho ta một tiếng, để ta chuẩn bị vài thứ đưa cho tam biểu ca con làm lễ!” Ông vui vẻ nói tiếp, lại gọi quản gia tới, nói muốn chuẩn bị nghiên mực trừng nê, tranh chữ danh gia đưa sang Kỷ gia cho Kỷ Quân. Cẩm Triêu chậm rãi lắc đầu nói: “Đưa sang như vậy chưa hẳn đã tốt, đúng ra biểu ca còn phải đưa lễ cho phụ thân đấy.” Tâm tình Cố Đức Chiêu thoải mái dễ chịu, liền cười nói: “Phủ chúng ta có thể có việc vui gì sao?!” Cẩm Triêu đứng lên, hành lễ nói: “Phụ thân, trước đó không lâu con gái đi thăm Kỷ gia, đúng lúc gặp được La Tố cô nương tới Kỷ gia thăm người thân. Con gái thấy nàng ấy và Vân di nương có mấy phần tương tự, mới hỏi nàng ấy là ai, lại không ngờ hóa ra nàng ấy là nữ nhi thân sinh của tỷ tỷ Vân di nương ở huyện Thái Hòa.” “Trong lòng nữ nhi nghĩ ngợi, mẫu thân bệnh nặng, Tống di nương vội vàng quản lý mọi chuyện trong viện, mặt khác hai vị di nương khó tránh khỏi bận rộn không xuể, liền hỏi ý phụ mẫu La cô nương và tộc nhân nàng ấy, xin mang nàng ấy về…” Cố Đức Chiêu nghe nàng nói càng ngày càng thấy không đúng, cau mày hỏi: “Con mang người về đây làm cái gì?!” Cố Cẩm Triêu cười nói: “Con muốn nói, bên người phụ thân thiếu người hầu hạ, con mang La cô nương về Cố gia hầu hạ phụ thân. Bây giờ nàng ta đang ở trong Tĩnh An Cư, phụ thân có muốn qua gặp nàng ấy một chút không?” Mặt Cố Đức Chiêu chìm xuống, lạnh lùng nhìn Cẩm Triêu: “Đây là ý của ai? Của mẫu thân con sao?” Cẩm Triêu nhìn thoáng qua gương mặt căng cứng của phụ thân, ngữ khí bình thản không gợn chút sợ hãi nào, nhìn thẳng phụ thân của mình nói: “Mẫu thân bệnh nặng đã lâu, làm sao có thể vất vả để ý chuyện này được. Đây đều là ý của nữ nhi, lại nói đến, ngoại trừ mẫu thân đã sinh đệ đệ cho con, Cố gia cũng không có thêm đứa con trai nào được sinh ra nữa, con làm vậy cũng chính là xuất phát từ việc nối dõi tông đường, vì khai chi tán diệp trong nhà mà quyết định như vậy, hơn nữa phụ thân cũng có thể nạp thêm một thiếp thất. Nghe được lời này của con gái, Cố Đức Chiêu có phần tức giận, nặng nề đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn: “Sao con lại nghĩ tới việc này… Một cô nương chưa lấy chồng lại giúp phụ thân của mình nạp thiếp, nếu lời này truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói thành như thế nào? Con trả người trở về ngay bây giờ, việc này không được nhắc lại nữa.” Cố Cẩm Triêu đã nghĩ tới việc phụ thân sẽ tức giận, đây chính là điểm mấu chốt của phụ thân, nữ nhi của mình còn muốn tìm người về cho mình nạp làm thiếp, nhất định sẽ khiến ông thấy không thoải mái. Nàng nhìn thoáng qua chén trà bằng sứ tráng men xanh trên tay phụ thân, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn hoàn hảo không bị sứt mẻ gì, liền nói tiếp: “Xin phụ thân nhìn người rồi hãy nói sau, bằng không thì nữ nhi cũng sẽ tìm người khác tới. Phụ thân biết rõ tính tình của con mà, bây giờ nếu phụ thân không đi gặp, con chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.” Cố Đức Chiêu thấy nàng tuy cúi đầu, nhưng giọng nói lại vô cùng cương quyết, không có một chút ý muốn lùi bước nào. Hai người lẳng lặng giằng co nửa khắc đồng hồ, ông mới hừ một tiếng: “Được, con càng ngày càng làm càn! Ta chỉ đi theo con lần này, nhưng muốn ta nạp thêm thiếp là chuyện không thể nào, vô luận như thế nào, về sau con chớ có nhắc lại chuyện này nữa!” Tĩnh An Cư trồng rất nhiều liễu, La Tố nhìn xuyên qua phiến lá, trông ra bên hồ kia chỉ còn những cây liễu trụi lủi, khiến nàng ấy cảm thấy có hơi lạnh lẽo. Tinh Y đang giúp nàng ấy đốt bếp lò, Từ ma ma từ bên ngoài đi vào, ngăn Tinh Y lại, phất tay để cho nàng ta đi xuống trước. Bà đứng ở bên cạnh bình phong, dịu dàng nói với La Tố: “Cô nương, cô nên chuẩn bị trang điểm ăn mặc cẩn thận một chút.” La Tố lấy lại tinh thần, thấy Từ ma ma nhìn mình thì có hơi bất an. Trang điểm ăn mặc… Chẳng lẽ Cố lão gia sắp tới đây sao? Phụ thân đã nói với nàng ấy rằng Cố lão gia là đại quan Ngũ phẩm, càng không cần bàn đến gia thế của tổ gia. Vị quan lớn nhất nàng ấy từng bái kiến từ trước đến nay là quan tri huyện… Cũng không biết Cố lão gia là người như thế nào, những lão gia của đại gia đình có phải uy quyền đều rất dọa người không? Nàng ấy đưa tay sờ bàn trang điểm lạnh như băng đầy kim sức. Những vật này giống như đâm nàng ấy bị thương, châu ngọc hoa lệ, đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim nước sơn đen, màn tơ lụa, còn có bên trên Đa Bảo Các bày bình hoa tinh xảo.. Nàng ấy chưa từng thấy nhiều đồ tốt như thế, ấy vậy mà chỉ là mấy món đồ tùy tùy tiện tiện làm trang trí. Từ ma ma đi đến bên người nàng ấy cầm lược bí, cười nói: “La cô nương, tôi giúp cô trang điểm.” Bà giúp La Tố chải đầu búi tóc theo kiểu đọa mã kế, cài trâm hai đóa đồng tiền trắng nhạt lụa hoa, cũng không dùng châu ngọc gì. Khuyên tai lại dùng trân châu ôn nhuận, càng nổi bật lên khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần của La Tố. Từ ma ma nhìn La Tố trong gương, cười nói cùng nàng ấy: “Cô nương và dì nhỏ của cô rất giống nhau, lão gia thấy cô nương nhất định sẽ yêu thích cô nương vô cùng.” Loại tương tự này không chỉ có là dung mạo, còn có khí chất nhu uyển yên lặng. Phẩm Mai chờ ở bên ngoài đi tới thông báo: “Từ ma ma, đại tiểu thư và lão gia đã tới.” Từ ma ma và Phẩm Mai đi ra ngoài. La Tố không biết mình nên làm cái gì bây giờ, tay của nàng ấy níu chặt ống tay áo, đôi mắt nhìn hồ nước đã kết băng ngoài cửa sổ… Cũng không biết mùa đông đã đi qua từ lúc nào, trước kia vào mùa xuân, khi còn ở trong nhà, Tam ca sẽ đưa nàng ấy ra bên ngoài du ngoạn. Có người đẩy rèm, La Tố liền quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông rất tuấn tú, ông gác tay đứng đó, im ắng nhìn nàng ấy. Mặt La Tố đỏ lên, nàng ấy đột nhiên nhớ tới lời Cố đại tiểu thư nhắc nhở nàng ngày ấy…, liền cố nén e ngại, đứng lên hành lễ nói: “Tiểu nữ là nữ nhi Thái Hòa huyện La gia, bái kiến lão gia.” Giọng của nàng ấy run run. Nhưng nàng ấy lại dùng khóe mắt liếc qua, vẻ mặt lão gia buông lỏng rất nhiều. Ông nhìn mình, ánh mắt không có chút cấm kỵ nào. La Tố còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người đàn ông trung niên quần áo hoa lệ tai to mặt lớn, không ngờ lại là một lão gia tuấn tú phong độ nhẹ nhàng, tim nàng ấy nhảy bịch bịch, cũng không biết vì cái gì, cảm thấy vô cùng khẩn trương. Ông vẫn không nói gì, rất lâu sau La Tố mới dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn thẳng ông, ánh mắt đã rơi vào chiếc đai lưng da dê gắn ngọc, hòn ngọc xanh lung linh theo gió ngoài cửa sổ. “Tên nàng là gì?” Cuối cùng Cố Đức Chiêu hỏi. La Tố chần chờ một lát, vẫn đáp: “Tiểu nữ tên La Tố.” “La Tố… Tên rất hay.” Cố Đức Chiêu nở nụ cười, lại nói với nàng ấy, “Không cần sợ, nàng đi nghỉ ngơi trước đi.” Ông đẩy rèm đi ra ngoài, La Tố thấy rèm buông nhưng thật giống như đột nhiên bị rút sạch sức lực, xụi lơ ngồi trên giường La Hán. Cố Cẩm Triêu ngồi ở bên ngoài Vũ Lang hiên uống trà, trong sân một có ao nước, trồng rất nhiều sen, nhưng sen trong ao đều bị đông lạnh đến khô héo ngăm đen, Tĩnh An Cư không có mấy người ở, cũng thiếu người quản lý, nhưng về sau có lẽ sẽ tốt lên. Thấy phụ thân đi ra từ bên trong, Cố Cẩm Triêu đứng lên nghênh đón, cười hỏi ông: “Phụ thân, Tĩnh An Cư cần xử lý lại một chút, con gái thấy ao sen này đều tàn lụi hết rồi.” Nàng nhìn vẻ mặt Cố Đức Chiêu bình thản, biết rõ việc này hơn phân nửa đã thành công. Thật ra Cố Cẩm Triêu cũng có hơi thất vọng. Trong một khắc, nàng đã hy vọng lúc đi ra phụ thân vẫn là vẻ mặt đầy giận dữ, sau đó không nạp La Tố cô nương. Như vậy thì mẫu thân cũng không đau lòng, nàng cũng không thất vọng về phụ thân như vậy. Có điều lý trí của nàng nhanh chóng kìm hãm loại ý nghĩ này lại, nàng cần phụ thân đồng ý. Chuyện này không phải nàng có thể quyết định, nàng không có lựa chọn nào khác. Cố Đức Chiêu nhìn ao sen đã tàn, đôi mắt nhắm lại, như thể nhớ lại nhiều năm trước. Lúc ông thấy La Tố có gương mặt tám phần tương tự Trương Vân, phẫn nộ trong lòng hoàn toàn bị thổi bay hết, ông nhớ tới người con gái năm đó xinh đẹp yếu ớt nằm trong lòng ông rồi chết đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chỉ lớn cỡ bàn tay, trắng như tờ giấy, chỉ kéo chặt tay của ông, giọng nói nhẹ như đứa trẻ ốm yếu khóc nỉ non. “Thiếp thân vô dụng… Không thể… Không thể sinh con cho lão gia…” Ông chỉ nhớ rõ mình chẳng kịp nói năng gì, thân thể người nọ đã lạnh dần. Ông ôm nàng ngồi cả một đêm. Cuối cùng ông cũng thu hồi ánh mắt lại, quay đầu nhìn Cố Cẩm Triêu, thở dài: “Triêu Tỷ Nhi, thật ra phụ thân biết rõ con đang suy nghĩ gì. Phụ thân tức giận, là vì con đối với Tống di nương như vậy cũng quá đáng, thật sự là bất công với nàng… Năm đó nàng dùng thân phận đích nữ Tự Thiếu Khanh gả cho ta, lại chỉ có thể làm thiếp, những năm nay cũng đúng là không dễ dàng gì.” Cẩm Triêu cười nhưng không nói, ông biết rõ cái gì, nếu ông biết rõ thì những chuyện sau này đã không xảy ra. Cố Đức Chiêu tiếp tục nói: “Con ngày thường cũng đừng ức hiếp Lan Tỷ Nhi nữa, dầu gì nó cũng là thứ muội của con, mọi thứ nhường cho nó một chút…” Lời nói dừng lại một chút, còn nói, “Thái Hòa huyện cách Thích An huyện quá xa, La Tố đã đến rồi, cũng không cần đưa trở về. Con dặn dò người đến quản lý Tĩnh An Cư, lại chọn 50 gánh lễ hỏi, đưa đến Thái Hòa huyện đi…” Cẩm Triêu đáp: “Con gái đã biết.” Bây giờ quản lý nội viện chính là Tống di nương, có điều dường như phụ thân không có ý để cho Tống di nương giúp đỡ xử lý việc nạp thiếp này. Phụ thân trở về Cúc Liễu Các, Cẩm Triêu lập tức nói chuyện này cho mẫu thân. Mẫu thân đã sớm ngờ tới phụ thân sẽ đồng ý, cũng không kinh ngạc chút nào, chỉ là lại để cho Từ ma ma thông báo chuyện này cho mấy vị di nương và thứ tiểu thư một tiếng. Dù sao thì người mới vào cửa, cũng coi như là đại hỉ sự. Cẩm Triêu thay mẫu thân đi sắp xếp mấy chuyện quan trọng khác, mẫu thân thân thể không khỏe, việc này dĩ nhiên là do nàng xử lý. Nàng dặn dò mấy quản sự đến làm việc: “… Đến ngõ Thanh Liên đặt mua một tiểu viện, đưa La Tố cô nương sang đấy ở tạm vài ngày. Đợi đến ngày hai mươi lăm xuất giá từ đó. Lễ hỏi thì tìm một hồng nương có uy tín một chút, một đường thổi kèn chiêng trống đưa đến La gia ở Thái Hòa huyện, nhớ làm cho không khí náo nhiệt chút. Mặt khác phái hai nha đầu chân lanh lẹ đến trong tiểu viện đi hầu hạ La Tố cô nương, lại tìm hai bà tử sức lực lớn một chút, ăn mặc chi phí dựa theo cấp bậc của di nương…” Đông ma ma ở một bên nhìn nàng xử lý công việc, đợi các quản sự đồng ý lui xuống, bà cười cười nói chuyện với Cẩm Triêu: “… Đêm nay, chỉ sợ có người sẽ ngủ không được.” Cẩm Triêu cười nhạt: “Ngủ được hay không phải dựa vào bản lĩnh mới được.”