Lương trần mỹ cẩm

Chương 27 : Nghe lén

Cố Cẩm Triêu liền giải thích cho ngoại tổ mẫu: “Người có nhớ năm đó theo mẫu thân tới Cố Gia có nha đầu hồi môn Vân Tương không ạ?” Kỷ Ngô thị tự nhiên gật nhẹ: “Vân Tương cùng với mẹ của con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, về sau này cha con cưới Tống Diệu Hoa ta mới bày mưu đặt kế cho mẹ con để cha con tiếp nhận nàng ta, sau đó đưa lên di nương, nhưng nàng ta lại không có phúc, còn chưa sinh con đã chết rồi.” Cẩm Triêu cười cười: “Phụ thân tuy nhìn như không vừa ý, chỉ là vì không muốn thuận theo mà thôi… Mẫu thân nói, năm đó phụ thân hoàn toàn thích Vân Tương, nếu không thì cũng sẽ không xuôi theo thời thế lấy nàng ta, Vân Tương về sau trở thành di nương Tống di nương cũng thất sủng một lần …” Điều này tất nhiên không phải là mẫu thân nói cho nàng biết, là vì những lời sau này của mẫu thân nên nàng tìm Đông ma ma hỏi được. Ánh mắt Ngoại tổ mẫu nhìn nàng quái dị: “Con muốn…” Cẩm Triêu gật nhẹ: “Vân Tương có hai tỷ tỷ, một người chính là Vân di nương Gấm Hoa, người còn lại là Vân Nhạn, nghe nói được gả làm thiếp cho con trai Huyện thừa. Con chính là muốn tìm con gái của Vân Nhạn. Nếu như dung mạo giống Vân di nương, không chừng phụ thân sẽ động tình cũ. Nếu không thì lúc này phụ thân cũng sẽ không chịu cưới thêm vợ lẽ, không phải vì con đường làm quan thì Tống di nương cũng sẽ phản đối.” Ngoại tổ mẫu thoáng yên lặng một lúc mới nói: “Ngày mai ta sẽ gọi Vân di nương đến, con hỏi nàng ta Vân Nhạn đã gả đi đâu rồi, nếu như nàng ta sinh con gái còn chưa có lấy chồng thì có thể trực tiếp mang về. Chỉ là một cháu gái Huyện thừa dòng thứ, cũng không có gì bất tiện…” Bà muốn nói, nếu như đối phương không đồng ý thì việc lấy thế đè người, dù là Kỷ gia hay là Cố Gia thì một Huyện thừa nho nhỏ cũng không thể chịu nổi. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này đối với một Huyện thừa sắp rời chức mà nói lại rất có ích. Cố Cẩm Triêu cực kỳ yêu tích tính cách gọn gàng này của tổ mẫu. Nói chuyện này với Kỷ Ngô thị, lòng Cố Cẩm Triêu cũng buông lỏng một chút, trước khi nàng đến cũng có hơi sợ ngoại tổ mẫu không ủng hộ mình, nhưng mà bây giờ xem ra vẫn giống như lúc nhỏ, một khi nàng nói chuyện gì ngoại tổ mẫu cũng không phản đối. Sắc trời đã tối, Cẩm Triêu dìu Kỷ Ngô thị cùng đến phòng khách dùng bữa tối. Sau khi cơm nước xong, Cố Quang Vinh vẫn đang trò chuyện hết sức ăn ý với Kỷ Quân, đồng thời còn nói về sách của Chu thánh nhân. Kỷ Quân rất thông thái, không vì tuổi trẻ trúng cử mà kiêu căng. Lời nói ổn định không nhanh không chậm, lại nói có sách, mách có chứng, vô cùng đặc sắc. Huynh ta nói Chu thánh nhân khác với người khác: “Nói đến thành tựu của Chu thánh nhân, ta thấy tốt nhất vẫn không phải là lý học, lý học của Chu thánh nhân rất khá nhưng ông lại có nhiều hành vi sai lệch khó có thể thuyết phục người khác… Nho học vẫn là tốt nhất. Nhưng lại không bằng Khổng Mạnh, Vinh tiểu ca yêu thích Chu thánh nhân nhưng không bằng đọc nhiều sách Khổng Mạnh, học về thơ cổ cũng tốt…” Cố Quang Vinh: “Chu thánh nhân làm việc trái với lý học sao?” Kỷ Quân ho một tiếng trên mặt khẽ đỏ không nói thêm gì nữa lại lảng sang chuyện khác. Cố Cẩm Triêu nhiều nhìn hắn một cái, thầm nghĩ Kỷ Quân xem chừng hiền lành cứng nhắc không nghĩ tới còn có thể xem dã sử*… Nghe kể Chu thánh nhân tuy kiên cường ‘Bảo vệ lẽ trời, diệt bỏ ham muốn của con người’, nhưng lại cấu kết với con mình dụ dỗ ni cô làm thiếp, lời nói và hành động không đồng nhất, bị người đời chỉ trích. (*dã sử: nguồn sử được ghi chép trong dân gian, lấy ví dụ như gia phả, tự truyện, v…v…) Ăn cơm xong, Kỷ Ngô thị liền gọi Kỷ Nghiêu lên lầu nghị sự, Cẩm Triêu đi trước, ngoại tổ mẫu chờ nàng ở sân nhỏ, nhưng bởi vì đi đường mệt nhọc nên nàng đã ngủ trên giường La Hán rồi. Ngoài trời trong veo, ngọn đèn hồng bên ngoài cửa sổ xuyên qua, trên giường hoa văn xanh, nàng mặc áo ngủ gấm. Nàng ngồi dậy phát hiện bên trong không có người, bên ngoài có tiếng nói truyền tới. “… Cũng không làm ta bớt lo!” Là tiếng của ngoại tổ mẫu, dường như có vẻ tức giận. Cẩm Triêu vén một góc rèm ra xem, là Kỷ Ngô thị và Tống ma ma đang đứng nói chuyện tại hành lang phía dưới. Tống ma ma an ủi bà: “Người cũng phải cho Nhị thiếu gia chút thời gian, dù sao việc này cũng quá đột ngột với ngài ấy.” Giọng nói của ngoại tổ mẫu lạnh đi: “Còn không đủ thời gian ư? Nó và Cẩm Triêu cùng nhau lớn lên. Cũng coi như là thanh mai trúc mã. Ta vốn tưởng rằng những năm gần đây nó chịu nghe lời rồi, ai ngờ vẫn còn tâm tư chống đối!” Tống ma ma thở dài, một lúc sau mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thái phu nhân, nô tài quan sát nhiều năm như vậy… Thật ra cũng hiểu rõ Biểu tiểu thư ở Kỷ gia chúng ta nhận hết sủng ái, người càng hết lòng dung túng nàng… Nếu người nghe được người ngoài nói gì về Biểu tiểu thư ắt cũng hiểu một phần vì sao Nhị thiếu gia không đồng ý rồi…” Cẩm Triêu nghe đến đó, trong lòng liền căng thẳng, nếu như ngay cả Tống ma ma cũng biết bên ngoài đồn đại gì về nàng thì ngoại tổ mẫu cũng có thể biết. Nhưng mà chuyện của mình tại sao lại nhắc đến Nhị biểu ca, chuyện này có quan hệ gì với Nhị biểu ca? Qua rất lâu nàng mới nghe được tiếng của ngoại tổ mẫu: “Ta đương nhiên là biết… Năm đó lúc Hàm nhi lớn lên ở cạnh ta, ta lại không có lòng chú ý nó, kết quả là để cho Thái phu nhân đời trước nuôi thành yếu đuối, chẳng dám làm gì cả. Về sau gả cho Cố Đức Chiêu, Cố Đức Chiêu lại có nhiều di nương, nhiều thông phòng như vậy, nó có từng chống lại không? Năm đó Thanh Hư đạo trưởng chỉ nói một câu, Cẩm Triêu phải rời khỏi mẹ nó! Nó còn chưa kịp trở về, phụ thân nó đã có thêm hai, ba đứa con gái nữa…” “Năm Cẩm Triêu năm tuổi được ta mang trở về, lúc đó Hàm nhi cũng vừa sinh Vinh Ca Nhi, Cố Đức Chiêu lại có người nhu thuận hầu hạ bên giường, không ai thèm nhớ đến nó. Ta đi dạo trở về thấy Cẩm Triêu trốn trong phòng tối đen không dám ra… Ta lúc ấy quyết tâm không để bất kì ai ức hiếp nó nữa. Không đành để nó chịu một chút uất ức nên sau khi về ta càng thương yêu nó gấp bội…” Tống ma ma nghe đến đó, trong lòng run rẩy: “Tôi biết rõ người yêu thương Cẩm Triêu, tôi nhìn Cẩm Triêu lớn lên cũng biết ý nghĩ của biểu tiểu thư rất trong sáng… Nhưng mà về sau biểu tiểu thư phải làm sao đây…” Ngoại tổ mẫu thở dài: “Cho nên ta đã sớm nghĩ kỹ, đợi Cẩm Triêu đủ tuổi thì bảo Nghiêu nhi cưới nó vào nhà, dưới mắt của ta xem ai dám ức hiếp nó.” Tống ma ma còn nói: “Vậy người chưa từng nghĩ xem… Nếu như Nhị thiếu gia không muốn thì…” Ngoại tổ mẫu cười lạnh: “Nó trước kia đã không muốn liên quan đến việc của Kỷ gia rồi, bây giờ không phải là làm rất khá sao? Nó cũng do ta nuôi lớn, tính nó ta hiểu rõ, chỉ cần ép đến khi nó đã đồng ý thì cũng sẽ không đổi ý, cũng sẽ cố hết sức làm cho tốt nhất. Có là như thế ta mới dám yên tâm giao Cẩm Triêu cho nó…” Dứt lời lại thở dài: “Đáng tiếc, ta muốn bảo vệ tốt Cẩm Triêu. Nhưng Cố Gia lại không muốn… Cẩm Triêu hôm nay nói với ta những việc kia, ta liền nghĩ nó trước kia làm sao hiểu những mưu mô này. Đúng là có người ức hiếp nó rồi…” Cố Cẩm Triêu buông rèm, từ từ đi đến bếp lò bên cạnh, trên mặt không nén được khiếp sợ. Tay nàng nắm chặt màn che, tay kia che miệng nước mắt đầy mặt. Trước kia nàng chỉ cảm thấy tổ mẫu cưng chiều nàng, không nghĩ tới cuộc đời mình đã được ngoại tổ mẫu xắp xếp, muốn bảo vệ mình cả đời. Cố Cẩm Triêu nhanh chóng suy nghĩ… vậy thì những chuyện kiếp trước nàng không hiểu, giờ phút này đã có thể thông suốt! Một tháng trước khi mẫu thân qua đời, Kỷ Nghiêu đã tới gặp cha nàng cầu hôn. Lúc đó nàng vô cùng buồn bực, Nhị biểu ca ngày thường không thích mình, đối xử với nàng cũng không khác gì với người khác. Vốn dĩ là nghe lời ngoại tổ mẫu mới đến cầu hôn nàng, như vậy sau này Kỷ Nghiêu vẫn sẽ bị ngoại tổ mẫu thuyết phục. … Vì thế, thủ đoạn của ngoại tổ mẫu làm sao Kỷ Nghiêu cản nổi! Khó trách Tam biểu ca đã có vợ, con cũng được một tuổi, Nhị biểu ca là trưởng tử nhưng ngay cả thiếp cũng không có, đây đều là chuẩn bị vì nàng! Nghi hoặc trong lòng Cẩm Triêu đối với ngoại tổ mẫu cũng nhạt đi. Kiếp trước trong lòng nàng chỉ có Trần Huyền Thanh, tha thiết mong chờ hắn, đợi đến khi hắn có thể liếc mình một cái… Có thể thấy hắn liếc mình cũng thấy vui vẻ cực kỳ! Cho nên lúc Kỷ Nghiêu đến cầu hôn, cha hỏi ý nàng, nàng liền từ chối. Sau này Kỷ Nghiêu cưới Dương bá phủ Tam tiểu thư, hai vợ chồng phu thê hòa thuận tình thâm. Cũng may nàng từ chối tránh cho Kỷ Nghiêu phải khó xử. Cẩm Triêu ngẫm lại cảm thấy buồn cười, kiếp trước vẻ ngoài và danh tiếng của nàng cực nổi, có thể nói nổi tiếng cả Yên Kinh, vậy mà thật lòng thích một người lại chẳng đổi được gì, thật xót xa… Nghe tiếng bước chân tới gần, Cẩm Triệu đến nằm lại trên giường La Hán. Ngoại tổ mẫu đi tới, trước tiên giúp nàng dịch chăn, xoa mặt nàng nhỏ giọng nói chuyện với Tống ma ma: “Đứa nhỏ này sao lại khóc thành thế này…” “Chắc lại nhớ đến chuyện đau lòng…” Giọng Tống ma ma rất nhẹ. Ngoại tổ mẫu khó tránh khỏi đau thương: “Bây giờ Hàm nhi bệnh nặng… Cẩm Triêu cũng được bảo vệ, chỉ hi vọng cháu gái của Vân di nương chưa gả ra ngoài thì tất cả đều tốt rồi…”