Lương trần mỹ cẩm

Chương 16 : Khiển trách

Lúc Cẩm Triêu trở lại Thanh Đồng viện, sắc mặt nàng âm trầm khiến đám người hầu cũng chẳng dám thở, dè dặt hầu hạ. Lúc Lưu Hương cô nương dâng trà, đại tiểu thư bị nóng nên ném xuống đất, bảo nàng ta ra ngoài, chưa cần hầu hạ vội. Thanh Bồ hiểu dụng ý của Cẩm Triêu: “Tiểu thư hoài nghi Lưu Hương cô nương ư?” Cẩm Triêu gật đầu: “Ta chỉ đuổi nàng ta ra ngoài trước, cũng không muốn oan uổng cho nàng ta hoặc khiến nàng ta nghi ngờ, em tìm Vũ Đồng có quan hệ tốt với nàng ta, mặt khác, gọi Lý bà tử lên đây.” Vũ Đồng lại không có tin tức gì đặc biệt: “Nô tỳ không cảm thấy Lưu Hương cô nương có chỗ nào không đúng.” Thanh Bồ dẫn nàng ta ra ngoài trước, Cẩm Triêu lại cho nàng ấy một ánh mắt ra hiệu, hai người chủ tớ ăn ý đã nhiều năm, Thanh Bồ biết đây là tiểu thư dặn dò nàng khiến Vũ Đồng không nhiều lời. Lý bà tử quỳ dưới đất, dè dặt nói: “Nô tỳ quét dọn ở tiền viện, cũng không mấy khi thấy Lưu Hương ra khỏi tiểu viện… Có điều mấy hôm trước Lưu Hương cô nương rất khác, ra ngoài đến chạng vạng tối mới về, nô tỳ còn tưởng là tiểu thư phân phó, chưa đến nửa khắc nàng ta đã quay về rồi, trong tay còn cầm cái gì đó… Đúng rồi! Là một đôi trâm cài khảm đá! Nhưng nô tỳ cũng không thấy Lưu Hương cô nương mang nó bao giờ.” Cẩm Triêu thưởng cho Lý bà tử chút bạc rồi bảo bà ta đừng nói với ai. Trong lòng nàng đã nắm chắc bảy tám phần, chỉ vì ngừa vạn nhất nên không muốn kinh động bất cứ ai. Lưu Hương hầu hạ nàng hằng ngày, trong lòng cũng bồn chồn, từ lần trước lúc nàng ta nghe lén tiểu thư đang âm thầm tra lai lịch của mình, nàng ta đã thất kinh rồi. Nàng ta cố gắng biểu hiện tốt một chút, tranh thủ chút tình cảm, nàng ta sợ cuộc sống lúc mình nghèo khó bị cha và huynh trưởng đánh đập kia. Từ nhỏ nàng ta đã nhận hết nghèo khổ, bởi vậy rất yêu tiền bạc, đồ của Cẩm Triêu, nàng ta thấy tiểu thư không nhớ rõ mấy thứ vặt vãnh nên vẫn lén lấy mấy thứ. Nhưng những thứ đó không đủ, Cố Lan cho nàng ta nhiều trang sức, tiền bạc hơn nữa. Chuyện đồ trang sức lần trước, nàng ta biết tin tức này có thể đổi một món bằng vàng, quả nhiên Cố Lan cho nàng ta một đôi trâm cài! Mặc dù có thể Cố Cẩm Triêu không nghi ngờ nàng ta nhưng cũng không thích nàng ta như trước nữa. Lưu Hương nghĩ đến món đồ kia, trong lòng lại tự an ủi mình, không sợ, cho dù sau này nàng ta bị gả bừa cho ai đó thì những thứ này cũng đủ để nàng ta sống tốt! Cẩm Triêu sai người gọi La Vĩnh Bình đến. La Vĩnh Bình trở về chưa được mấy hôm đã tìm hiểu được rõ ràng, cung kính hồi bẩm lại với Cố Cẩm Triêu: “Trong nhà Lưu Hương chỉ có một người huynh trưởng tên là Tống Đạt. Mẹ nàng ta chết lúc nàng ta còn bé, hai năm trước cha nàng ta cũng đã qua đời. Nhưng người huynh trưởng này của nàng ta cũng không làm người hầu ở Du gia mà chỉ là thứ ăn không ngồi rồi, thích đánh bạc. Hơn nữa còn ra tay rất hào phóng, đánh bạc cũng chơi nhiều kiểu, song lục xâu bài xúc xắc gì đó y đều chơi hết, thường chơi ở sòng bạc Vạn Xuân, một buổi tối có thể thua đến trăm lượng…” Chẳng trách Lưu Hương thích tiền như thế. Cẩm Triêu gạt chén trà uống, hỏi tiếp: “Huynh trưởng nàng ta thua nhiều như thế, lại chẳng có nghề ngỗng gì, gia sản chắc cũng sớm thua sạch rồi nhỉ?” La Vĩnh Bình cười nói: “Kể cũng lạ, Tống Đạt này lại rất có của, cho dù lúc hết cũng lại có trang sức ở đâu đó để đi cầm đồ!” Trong lòng Cẩm Triêu khẽ suy nghĩ nhìn y, La Vĩnh Bình đã lấy đồ ra, “Nô tài đã chuộc một ít, nhưng vẫn còn rất nhiều.” La Vĩnh Bình này quả nhiên biết làm việc. Cẩm Triêu gật đầu, bảo Thanh Bồ gọi Đông mụ mụ tới xem. Đông mụ mụ xem kỹ rồi mới nói: “Hơn nửa là của tiểu thư, cây trâm Điệp Luyến Hoa này khảm đá bồ đào màu vàng mà tiểu thư hay dùng… Còn lại thì nô tỳ không rõ, đúng rồi, cái này!” Bà lấy một đôi hoa tai hồng san hô ra, “Nô tỳ từng thấy Tử Lăng cô nương ở chỗ Nhị tiểu thư dùng.” Lại chỉ một chiếc nhẫn ngọc bích, “Nô tỳ từng thấy Đỗ di nương dùng thứ này.” Đỗ di nương ư? Cẩm Triêu nhớ Đông mụ mụ từng tìm hiểu ra được Lưu Hương từng hầu hạ bên chỗ Đỗ di nương. Đông mụ mụ lại nói: “Đều là đồ của tiểu thư, chẳng trách Lưu Hương không lấy sổ ghi chép ở chỗ nô tỳ, không có sổ ghi chép, nàng ta lấy đồ cũng tiện hơn nhiều, may mà nô tỳ còn nhớ đồ của tiểu thư.” Cẩm Triêu gật đầu: “Ta những tưởng nàng ta chỉ liên quan tới Nhị tiểu thư, chẳng ngờ Đỗ di nương cũng có quan hệ với nàng ta.” Nuôi một con sâu mọt lớn như vậy, phải chăng ngày nào đó nàng cũng bị đục hết. Đông mụ mụ chau mày, thấp giọng nói: “Tiểu thư nói, có phải Đỗ di nương cấu kết với Tống di nương hay không…” “Cũng có thể.” Cẩm Triêu cũng nghĩ hai người kia đã sớm liên thủ, nàng muốn đánh bại họ cũng khó hơn rồi. “… Tuy nói tạm thời chúng ta không biết hai vị di nương này, nhưng chỉ e không thể giữ Lưu Hương cô nương lại được!” Đông mụ mụ nói tiếp. “Muốn loại bỏ nàng ta mà không kinh động hai người này thì không thể gấp được.” Cẩm Triêu nghĩ ngợi, “Nếu bắt tận tay nàng ta ăn cắp thì ta cũng có lý do đuổi nàng ta ra khỏi phủ rồi.” La Vĩnh Bình chắp tay: “Đại tiểu thư, sòng bạc Vạn Xuân này là của Kỷ gia. Trước kia Tống Đạt đánh bài ở Vạn Xuân đều là núp bóng tiểu thư, nói muội muội y là nha đầu rất được ưa thích bên người đại tiểu thư, bởi vậy không ai dám đắc tội y. Nhờ mặt mũi đại tiểu thư nên Tống Đạt mới thua ít như vậy… Bằng không thì cũng không chỉ có chừng đó. Cẩm Triêu cười cười: “Bảo bọn họ không cần nể mặt ta, Tống Đạt thích đánh bạc như thế, chắc chắn phải thua nhiều mới đúng.” “Nô tài lập tức truyền lời.” La Vĩnh Bình cười lui xuống. Vài ngày sau, Lưu Hương liền xin đại tiểu thư nghỉ, gấp đến nỗi mắt cũng đỏ bừng: “Tiểu thư, xin tiểu thư cho em về nhà một lần, huynh trưởng của em sinh bệnh, em muốn về xem.” Cẩm Triêu thấy mắt nàng ta đỏ lừ, nghe vậy mới nói: “Sắp sang năm mới, cũng đừng để huynh trưởng nhà em khổ sở, em về trước đi.” Lưu Hương vội thu dọn hai món trang sức và mấy thỏi bạc trở về, nhà nàng ta ở trong ngõ Thanh Bình, trong nhà còn nuôi một con chó gầy đến nỗi da bọc xương, nó thấy Lưu Hương liền ngoắt đuôi đuổi theo, bị nàng ta đá cho một cước văng ra ngoài. Lưu Hương đi vào trong nhà liền thấy vốn giường gỗ lim, tủ, bàn ghế trong nhà nay đã chẳng thấy đâu nữa rồi. Một người đàn ông gầy mặc áo vải đay quấn chăn bông nép trên vãn gỗ, một bên chân bị gãy rũ xuống, miệng vết thương đầy máu, nhuộm đỏ cả chăn mền. Y vừa thấy Lưu Hương về thì liền chửi bậy: “Đồ chó chết, ông bảo mày về mày không về! Bây giờ ông bị đánh gãy chân rồi mày mới chịu về phải không!” Lưu Hương lập tức trào nước mắt: “Huynh không nghĩ coi về cũng phải mất một ngày à! Đã thành ra như vậy huynh còn mắng tôi! Tiền đâu rồi? Đồ dùng trong nhà đi đâu hết cả rồi, huynh nói cho tôi, đồ đạc huynh cầm đi đâu hết cả rồi!” Tống Đạt chẳng buồn để ý: “Ông mày chơi bài thì tất nhiên là phải đi cầm! Chẳng hiểu sao xui xẻo như thế, thua hơn ngàn lượng bạc rồi, mày có đưa bạc về không, tìm đại phu cho tao trước, còn lại thì để tao đi gỡ vốn!” Lưu Hương tức giận run cả người, đánh bạc… Đã đánh thành như thế rồi, y vẫn còn muốn đánh tiếp! Bây giờ tôi không mang bạc, huynh thiếu sòng bạc bao nhiêu?” Tống Đạt nghĩ ngợi: “Bốn trăm lượng… Ông mày cũng không nhớ rõ! Không phải mày hầu hạ cho đại tiểu thư đó à, người ta là biểu tiểu thư Kỷ gia đó, mày đi xin nàng ta đi, để nàng ta miễn tiền nợ cho tao, cút nhanh lên cho tao!” Bốn trăm lượng… Cả người Lưu Hương lạnh như băng, bốn trăm lượng, bây giờ Đông mụ mụ quản Thanh Đồng viện, có đánh chết nàng ta cũng không kiếm nổi bốn trăm lượng! “Việc này mà huynh còn muốn ồn tới đại tiểu thư ư, nếu nàng ta biết huynh bài bạc, chỉ sợ hai ta về sau chẳng còn đường sống mất!” Lưu Hương lườm hắn đầy dữ tợn. Nàng chỉ có một người huynh trưởng này, huyết mạch nhà họ Tống không thể đứt ở đây được, dù sao nàng ta cũng phải cứu y. Nàng ta khẽ cắn môi, quay người ra ngoài sân, đi tới đống gạch dưới gốc cây táo. Tống Đạt cười dị hợm: “Mày giấu vàng ở đó đúng không?” Trong lòng Lưu Hương đột nhiên nhảy dựng. Tống Đạt nói tiếp: “Đồ ti tiện, dám giấu ông đây nữa chứ, tao đã lôi ra dùng hết rồi! Ha ha, dùng hết rồi, mua cho Hồng Đào một bộ đồ trân châu, còn mua búi tóc tơ vàng năm lượng…” Búi tóc tơ vàng! Lại là búi tóc tơ vàng. Lưu Hương bắt đầu dữ tợn, nàng ta nhảy dựng lên tới trước giường huynh trưởng, bóp cổ y ra sức gào lên: “Trả vàng laiị cho ta! Ta tốn nhiều năm như vậy! Ta tốn nhiều năm như vậy!…” Vừa gào lên, nước mắt lại rơi lã chã. Mất hết rồi, không còn vàng bạc, nàng ta chẳng còn gì nữa. Tống Đạt nói: “Mày không có nhưng đại tiểu thư có, mày đi lấy vàng của đại tiểu thư đi, để tao gỡ vốn trước…” Đôi mắt Lưu Hương đột nhiên sáng bừng: “Đúng… Đúng, đại tiểu thư có vàng, Nhị tiểu thư cũng có, ta phải về lấy vàng trước, ta phải về.” Nàng ta nhặt bọc đồ chạy ra khỏi nhà, Tống Đạt tức giận nện lên giường, “Mày tìm đại phu nối xương cho tao! Đồ ti tiện! Không để ý ông mày sống chết…” Con chó da bọc xương ngoắt đuôi đi tới, xoay quanh Tống Đạt, thè lưỡi liếm mặt y. “Mẹ kiếp! Mấy hôm không ăn cơm mà còn chưa chết!” Tống Đạt tránh đầu lưỡi thô ráp của nó, “Cút mau! Không cho mày ăn!”