“Không cần.” Cuối cùng nhịn không được lôi tay nàng đứng lên, “Không cần phải khách khí như vậy.” Y ổn định làm tâm tình, lại chợt cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, “Sao lại lạnh như vậy?”, không khỏi nhìn bàn tay mình đang nắm, khớp xương rõ rành, gầy đến mức không thừa một tí thịt. “Nàng..” Nàng lại giống như phải bỏng, lập tức rút tay, đôi mắt ánh lên vẻ như chán ghét, lòng y trống trải. “Nàng tìm ta có chuyện gì?” Y chuyển đề tài. Thiên Âm ngẩng đầu, tay nắm thật chặt, như quyết tâm điều gì đó “Người đã nói, nếu có chuyện gì… Có thể tới tìm người. Không biết lời này thật hay giả.” Diễn Kỳ gật đầu, y thật tâm muốn bù đắp cho nàng, “Tất nhiên là thật, ta sẽ tận lực giúp nàng.” “Như vậy…” Mắt nàng trầm xuống, cắn răng, “Thỉnh thái tử điện hạ, hủy bỏ hôn ước giữa U Nhu và Yêu Hoàng”. “Hóa ra là bởi vì chuyện này.” Diễn Kỳ nhíu mày căng thẳng, hết sức khó xử, “Việc này Viêm Kỳ sáng sớm đã tới tìm ta, chỉ đây việc là do phụ quân đã quyết định, ta không thể làm chủ được”. “Nếu như ngay cả người cũng không giúp được một tay, vậy không còn có người khác có thể giúp”. Diễn Kỳ tay nắm thật chặt, không phải y không muốn giúp, ngay từ đầu y đã phản đối chuyện này, “Thế nhưng… ý chỉ của phụ quân, cho tới bây giờ sẽ không dễ thay đổi”. Phịch một tiếng, Thiên Âm quỳ xuống, “Ta van cầu người, giúp bọn họ đi. U Nhu sao có thể giả đi như vậy được, nàng ấy có thể chịu nổi, Viêm Kỳ cũng không chịu nổi”. “Thiên Âm, nàng đứng lên trước đã.” Nàng lại vẫn là cố chấp quỳ trên mặt đất, “Coi như đây là lần cuối cùng ta cầu xin huynh, Diễn Kỳ ca ca”. Diễn Kỳ sửng sốt, một câu xưng hô đã lâu, đáy lòng chua ngọt cay đắng, vị gì cũng có. Y trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nặng nề ngồi xuống, nâng người trên mặt đất dậy, “Được, ta đáp ứng nàng.” Nàng đã gọi y là Diễn Kỳ ca ca rồi, chứng tỏ nàng nguyện ý thử đón nhận lại y, vậy có điều gì mà y không thể đáp ứng nàng nữa chứ. “Ta chỉ có thể cố gắng thử một lần, nhưng kết quả thế nào…” “Tạ ơn thái tử… Cám ơn huynh, Diễn Kỳ ca ca.” Diễn Kỳ cười khổ, sao y có thể không nghe ra sự miễn cưỡng trong giọng nói của nàng, còn cả thân thể khi nhìn thấy y giống như cây cung căng cứng, tất cả đều nói cho y biết, nhưng lại không thể kéo về. Nổi khổ trong lòng không ngừng tăng thêm, bây giờ, y tình nguyện không biết gì cả, sẽ không phải luống cuống như lúc này. Nâng người trên mặt đất dậy, thở dài một tiếng, đột nhiên rất muốn biết suy nghĩ của nàng. “Thiên Âm, nàng hôm nay đi cầu ta, rốt cuộc là bởi vì Viêm Kỳ, hay là bởi vì ta.” Lời vừa ra khỏi miệng, y lại hối hận, muốn biết rồi lại không muốn nghe nàng nói ra khỏi miệng, chỉ có thể khẩn trương nhìn người trước mắt. Thiên Âm trầm mặc, đỡ tay y nắm thật chặt. “Ta chỉ là muốn… Có thể, có thể… Ta còn có thể lại tin huynh một lần.” Đáp án ngoài dự liệu, trong nháy mắt, Diễn Kỳ cảm giác như tâm mình đã được lấp đầy. Y muốn tin tưởng, dù là cái gì cũng không sao cả, cho dù nàng lừa y, cũng không sao. Ymuốn tin… Có thể giữa bọn họ, vẫn còn có khả năng trở lại. “Chúng ta đi tới thiên điện, ta sẽ cố gắng cầu phụ quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không tiếc bất kỳ giá nào.” Giọng y đầy kiên định, quay đầu lại vừa nhìn về phía nàng đang lo lắng, “Nàng yên tâm.” “Ta đi theo huynh.” Thấy y muốn đằng vân mà đi, Thiên Âm tiến lên một bước, Diễn Kỳ do dự một hồi, mới kéo nàng đi, “Cũng được, nàng ở ngoài điện chờ ta, nhanh thôi”. Thiên Âm gật đầu, không nói nữa, thế nhưng lo lắng và bất an trên mặt lại rõ ràng như vậy. Diễn Kỳ nhìn rõ, cuối cùng vẫn không thể thốt ra một câu an ủi, bởi vì ngay y cũng không hề chắc chắn. Kỳ thực ycòn một câu rất muốn hỏi nàng, vì sao nàng lại cầu xin y, mà không đi tìm Linh Nhạc. Là vì trong lòng nàng y mới là người thực sự là người có thể giúp nàng, hay là bởi vì nàng không muốn việc này liên lụy tới Linh Nhạc. Cho nên, tình nguyện bỏ hết tôn nghiêm cầu xin y, cũng không muốn khiến Linh Nhạc bị ảnh hưởng. Y không dám hỏi, y sợ Thiên Âm nghe những lời đó, có thể so với phỏng đoán của y càng khiến y khó thừa nhận hơn, đặc biệt là những chuyện thế này, thà rằng cứ nghĩ, nàng đã bắt đầu tình nguyện tin y.