Đêm lạnh như băng, Viêm Hoàng vẫn chưa trở về. Có tiên nga đến truyền tin, nói cô bé ngủ lại bên chỗ Phượng Minh, dù sao cũng là tỷ muội thân thiết, ở cùng nhau là chuyện đương nhiên. Căn phòng yên tĩnh nhưng lạnh lùng đến đáng sợ, nàng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi ngơ ngẩn, trong lòng trống rỗng, không biết phải nên làm gì. Những lời ban sáng Diễn Kỳ nói, không phải hoàn toàn không có lý. Nàng thực sự không xứng với Linh Nhạc, nàng chẳng qua chỉ là một công chúa bị lãng quên, giờ là phàm nhân thấp hèn nhất trong tam giới, cho dù Linh Nhạc tốt gấp ngàn lần cũng không phải là nơi nàng với tới. Nàng tình nguyện bị khổ kiếp nhiều lần, trong lòng cũng sẽ không đau đến thế, nhưng trong những khổ kiếp đã qua, hạnh phúc vẫn luôn là hi vọng xa vời. Giống như người chịu lạnh đã lâu, đột nhiên có bàn tay ấm áp đưa ra, mà Linh Nhạc chính là điều ấm áp đó. Năm trăm năm qua, nàng không học được gì ngoài những tập tính của người phàm mà thôi. Nàng bất giác cười tự giễu, có lẽ ánh trăng kia quá chói lóa, nên dòng nước mắt mới không cầm lại được. Nàng lau vài lần, càng lau càng chảy nhiều hơn. Nàng của trước kia, chưa bao giờ là một người yếu đuối, nhưng mà hiện tại lại thích khóc như thế này. nếu gặp Linh Nhạc bây giờ, y chắc chắn sẽ hỏi một câu: “Sao lại khóc?” Đúng, là giọng điệu đó, là như thế. Nàng mơ màng đưa tay về phía ảo ảnh kia, chạm vào khuôn mặt thanh tú ấy. Phút chốc được kéo vào lồng ngực, giọng nói trầm thấp dịu dàng chạm vào bên tai: “Đừng khóc, nàng biết mà, ta sợ thấy nàng khóc nhất”. Hơi thở ấm áp phảng phất bên cổ, bên tai là nhịp tim đập khẽ, Thiên Âm mới giật mình bừng tỉnh. Ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay người trước mặt. “Linh Nhạc!” Đúng là y, sao y lại ở đây. Y cười xán lạn, ngồi xuống nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt nàng: “Thiên Âm, ta tới đón nàng đây”. Thiên Âm sửng sốt, nước mắt như vỡ đê trào khỏi mi, đón nàng, y nói y đến đón nàng. Đây là câu năm trăm năm qua dưới trần gian từ kiếp này qua kiếp khác nàng chờ mong nhất. Bây giờ rốt cục cũng được nghe. “Sao lại khóc? Đừng khóc, Thiên Âm….. đại sư tỷ à”. Y trở nên luống cuống, kéo tay áo nhẹ nhàng lau, giọng nói mang theo vẻ cầu xin: “Nếu ta làm sai nàng phạt ta là được, đừng khóc”. Trong lòng tràn đầy ấm áp, nàng không muốn nghĩ gì nữa, không muốn để ý gì nữa, ôm cổ người trước mặt, vùi vào lòng y, giữ lấy cảm giác ấm áp cuối cùng. “Đưa ta đi”. Đi đâu cũng được, chỉ cần có y, rời đi là được. Người kia hơi sửng sốt, rồi lập tức một đôi tay rắn chắc ôm lấy lưng nàng, giống như lò lửa ấm, khiến cả người ấm áp an lành. “Được”. Y chỉ trả lời một chữ, thoát cái đã bước ra khỏi phòng, gọi mây bay đi. Y bay rất nhanh, bên tai là tiếng gió vù vù, Kì Sơn ngày càng nhỏ bé. “Viêm Hoàng….” Nàng đột nhiên nhớ tới phượng hoàng nhỏ kia. Linh Nhạc cũng bật cười, biết nàng lo điều gì, ôm nàng chặt hơn một chút, “Nó là đứa bé ngoan, nếu không phải hôm nay nó ở chỗ Phượng Minh ta cũng không đưa nàng đi dễ dàng như thế”. Thì ra là thế, nàng hít sâu một hơi, hơi thở đều là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời của Linh Nhạc, khiến người ta cực kì yên tâm. Nàng không hỏi y ra khỏi băng vực bằng cách nào, cũng không hỏi y muốn đi đâu. Chỉ giao cho y hết thảy, giao cho Linh Nhạc, không muốn nghĩ muốn quan tâm gì nữa. Giống như nhớ lại ngày nổi loạn năm trăm năm trước kia, nàng muốn một lần nữa tùy hứng, một lần ích kỉ.