A Nguyên nhìn hắn, lại nhìn không ra được hắn nói thật hay là giả. Sau nửa ngày, nàng lại hỏi: "Ngươi đã thích A Từ, sao lại vì Tiểu Ngọc mà giết Hạ Vương? " Tả Ngôn Hi cười khổ, "Ngay cả cái chết của Tiểu Ngọc, nha môn báo tới ta mới biết, nguyên nhân trước sau ta không hề biết, tại sao lại phải vì nàng mà giết nghĩa phụ?" "Ngươi không phải còn tặng nàng trâm trân châu ư?" "Ngày ấy ta đi mua ngọc trâm cho A Từ, Tiểu Ngọc cùng Tiểu Màn Thầu theo bên cạnh ta, khen cái cây trâm nhỏ đó xinh đẹp, ta liền tiện tay mua cho các nàng, có chỗ nào không đúng sao? Cũng không phải đồ trang sức quý trọng gì, bất luận lúc ấy đi theo ta là ai, ta đều tiện tay mua cho các nàng! Chỉ là ta đã sớm không còn nhớ hình dạng của cây trâm đó nữa...." Chỉ vì chưa từng để ý, nên khi A Nguyên mang cây trâm của Tiểu Màn Thầu ra, hắn căn bản không nhận ra, càng không nhận ra hạt châu đã bị rơi hôm đó. A Nguyên "À" Một tiếng, quay người đi ra ngoài, tâm tư cũng không đặt lên vụ án nữa. Dù sao hôm nay nàng ở trong phòng của Cảnh Từ, nàng có thể cẩn thận tìm kiếm, đến cùng cây ngọc trâm Tả Ngôn Hi mua ở đâu. Nếu như Cảnh Từ đã quên cây trâm đó, nàng có thể cất đi, miễn cho hắn ngày nào đó lại thấy được, tâm huyết dâng trào, nếu là trâm của Cảnh Từ, ngày mai Cảnh Từ chắc chắn nghe được tin tức, nàng liền nói là Tiểu Lộc động tay động chân, đã làm gẫy cây ngọc trâm ấy...... Dù sao Nguyên đại tiểu thư cũng không thiếu tiền, mua mười tám cây trâm cho Cảnh Từ cũng được, cho hắn mỗi ngày dùng một cây. ---------- A Nguyên căm giận đi ra khỏi nhà lao, thiếu chút nữa đụng vào cửa nhà lao, Tiểu Lộc đi đằng trước. Tiểu Lộc hướng bên trong dương nắm đấm, nói nhỏ: "Hóa ra hắn còn muốn giết tiểu thư, thực xấu xa! Đáng đời hắn rơi vào kết quả như vậy! Hừ! " A Nguyên nói: "Quả thật đáng chết. Nhưng mà án của Hạ Vương điểm đáng ngờ còn trùng trùng điệp điệp, khả năng thật sự không phải hắn giết." Tiểu Lộc nói: "Nếu không, chúng ta lại đi xem Cận Đại Đức?" A Nguyên gật đầu, "Cũng được." Nếu như Cận Đại Đức kia có hai mặt. Hôm nay ở trong ngục quay vào xó tường, đau xót chán nản, không chừng sẽ có hành động dị thường nào, lưu lại chút ít manh mối còn có thể tham khảo. Trông coi ngục là một số người theo từ trong kinh tới, nhưng A Nguyên rốt cuộc là tâm phúc của tri huyện đại nhân, còn có thể tự nhiên đi vào. Canh ngục gần đó đi tuần tra, vừa nói: "Hôm nay hai gã phạm nhân tới thật kì dị. Một người sạch sẽ tới mức giống như vào nhà lao làm công tử phong nhã, còn một người bị đánh cho máu me đầm đìa, nhưng rõ ràng đều một tiếng cũng không kêu." A Nguyên nói: "Công tử kia vốn chính là tới đây làm khách......" Cho dù Tả Ngôn Hi thật sự giết Hạ Vương, vị Đoan hầu đại nhân tín nhiệm hắn không có lý do kia, cũng sẽ nghĩ biện pháp đem hắn mang ra? A Nguyên mặc dù đã không nhớ ra lai lịch của vị hôn phu của nàng, nhưng thực sự nhìn ra Cảnh Từ rất được Lương đế tin tưởng. Nếu như hắn khư khư cố chấp phải cứu Tả Ngôn Hi, bản án này sợ không thể nói được công lý. Đang nói chuyện cửa nhà lao đã mở ra, lính canh ngục đem đèn lồng giương cao, gọi to: "Này, có người tới thăm ngươi!" Trên giường không người, đã có máu chảy đầm đìa trên mặt đất, mơ hồ nhìn ra được hình người, nhưng đầu lại giống như tựa ở trên giường. Hạ Vương vừa chết, Cận Đại Đức mất chỗ dựa, sẽ không giống lần trước chỉ đi qua nhà giam, ở chỗ ở tạm nữa, mà lần này thật sự ném vào nhà tù dơ bẩn. Mặc dù cũng có giường, nhưng phía trên chi chít rơm cỏ, càng không có đãi ngộ giống Tả Ngôn Hi. Lính canh ngục thấy Cận Đại Đức không động đậy, đi lên trước đá một cước, "Đứng lên!" A Nguyên ngửi được mùi máu tanh xông vào mũi, chợt có loại cảm giác không ổn, quát: "Chậm đã! Ngươi xem cổ của hắn......" Lính canh ngục tập trung nhìn vào, đèn lồng trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, hoảng sợ nói: "Phạm nhân tự vẫn! Tự vẫn!" ------- Cận Đại Đức đã chết. Đầu của hắn cũng không phải đặt trên giường, mà là xé một đoạn dây thắt lưng, dùng dây thắt lưng xuyên qua bên giường, buộc lại lên cổ, sau đó kéo thân thể treo cổ trên giường. Trên tường, còn để lại di thư hắn dùng máu viết. Hắn muốn đi theo Hạ Vương, ở dưới cửu tuyền tiếp tục hầu hạ thuần phục, hắn còn cầu công chúa bẩm công bằng cho vụ án, đem Tả Ngôn Hi giết cha ra công lý, vì Hạ Vương báo thù. Quả nhiên tấm lòng trung thành như một, trực tiếp nói Tả Ngôn Hi đại nghịch bất đạo, mặt người dạ thú phát rồ. Trường Nhạc công chúa trong lúc ngủ mơ nghe vậy, cũng không để ý dơ bẩn, choàng áo bào đứng dậy, tự mình đi đến nhà lao xem xét, sau đó hỏi Tạ Nham: "Huynh còn cảm thấy Tả Ngôn Hi là người vô tội ư?" Tạ Nham nhìn nhà tù bừa bộn, nhất thời không phản bác được. Án này tuy còn có điểm đáng ngờ, nhưng Cận Đại Đức đã có bản sao khẩu cung. Đây không phải là chết không có đối chứng, mà là lấy cái chết làm rõ ý chí, càng chứng minh tội danh Tả Ngôn Hi giết cha. Bởi vì ngày hôm trước thẩm vấn Cận Đại Đức quá muộn, còn chưa kịp thẩm vấn Tiết Chiếu Ý. Nhưng phòng của Tiết Chiếu Ý sớm đã bị Trường Nhạc công chúa phái người canh giữ, tùy tùng đều bị ngăn bên ngoài, không cho phép bất kì ai báo tin tức. Cận Đại Đức vừa chết, trời chưa sáng Tiết Chiếu Ý đã bị dẫn vào nha môn. Nàng một thân áo trắng, sắc mặt tái nhợt, hàng mi héo rũ, đáy mắt giống như biển nước vô cùng thê lương cùng bi thương, bị nha dịch hai bên quát tháo thần sắc đờ đẫn, thấy thế nào cũng là thê thiếp thấy trượng phu mất mà bi thương, tìm không ra nửa điểm sai. Tạ Nham ngồi trên ghế cao, hỏi: "Nghe nói ngươi cùng Cận Đại Đức có quan hệ thân thiết?" Tiết Chiếu Ý hạ thấp người, đáp: "Đúng vậy, Cận tổng quản đối với thiếp thân rất tốt, có lúc không chịu rời đi để tránh hiềm nghi, Vương gia hoặc là chinh chiến bên ngoài, hoặc là ở nhà điều dưỡng, ta tuy chủ trì việc bếp núc, Vương gia kỳ thật cũng không để trong lòng, thấy Cận tổng quản săn sóc, trong nội tâm cảm kích, so người bình thường thì thân cận hơn chút ít. Nhưng bàn về tư tình, thật sự không dám. Không tin, ngài có thể hỏi những tùy tùng kia, nếu có tư tình, làm sao có thể qua mắt các nàng?" Thản nhiên trả lời Tạ Nham, bình tĩnh, cẩn thận. Tạ Nham hỏi: "À, nhưng Cận Đại Đức có nói, đêm Hạ Vương bị ngộ hại, hai người các ngươi ở cùng nhau?" Tiết Chiếu Ý cúi đầu nói: "Đúng vậy. Đêm đó Vương gia bởi vì sự việc của Tiểu vương gia mà nổi giận đùng đùng, ta không an tâm, Cận tổng quản liền tới an ủi ta, còn nói sự việc xảy ra trong phủ gần đây, thật lâu mới rời đi. Nhưng hắn rất nhanh lại trở về, kinh hoảng nói cho ta biết, Vương gia bị Ngôn Hi công tử hại....Thiếp thân vừa kinh vừa sợ, muốn đến xem xét, Cận tổng quản còn nói chúng ta đang ở một chỗ, nếu người bên ngoài sinh nghi, chúng ta có mấy cái miệng cũng nói không rõ, không bằng không đề cập tới thì tốt hơn." Cùng với lời Cận Đại Đức nói lúc trước, kín kẽ không hề có sơ hở. Tạ Nham gật đầu, "Suy đoán của người khám nghiệm tử thi, Hạ Vương bị hại lúc giờ hợi, khi đó có lẽ cũng không quá muộn. Các ngươi chỉ ở cùng nhau trò chuyện mà thôi, không có tư tình, tại sao phải sợ người khác nghi ngờ, việc Hạ Vương bị giết cũng dám giấu?" Tiết Chiếu Ý thần sắc phát khổ, do dự sau nửa ngày mới nói: "Kỳ thật đêm đó Cận Đại Đức có cùng ta thổ lộ tâm tư, cũng có chút......Có chút không quy củ, nhưng ta thật sự đã đuổi hắn đi, thực sự không muốn cho người khác biết được, hư mất thanh danh của hắn và ta. Sau đó hắn quay về nói Vương gia bị ngộ hại, ta vừa kinh vừa sợ, hắn cũng chột dạ, mới quyết định không hề đề cập tới. Xác thực là trong lòng ta có quỷ, Còn có nguyên nhân, Ngôn Hi công tử dấu diếm võ nghệ, tâm cơ thâm trầm, thường ngày mọi người đều cho là hắn khiêm tốn hữu lễ, có hiếu thuần khiết, huống chi cũng không phải tại chỗ bắt hắn, ai chịu tin tưởng hắn giết cha? Huống chi hắn là chủ nhân, Cận tổng quản là nô bộc, nếu thực sự vỡ lở ra đi, Cận tổng quản không hề có lợi, không chừng còn có thể bị người ta chỉ hươu bảo ngựa, nói thành hung thủ. " Tạ Nham trầm ngâm mà chằm chằm vào xái người mặt mày đau thương, nữ tử tư duy lại cực rõ ràng, nhất thời không nói gì. Trường Nhạc công chúa ngửi ngửi thấy vạt áo của Tiết Chiếu Ý có mùi thơm, chỉ cảm thấy bệnh sởi trên mặt lại nổi lên, ngứa ngứa, không khỏi cười lạnh nói: "Hà tất phải đem mình giả bộ làm *bạch liên hoa? Nếu như thật sự cùng Cận Đại Đức không có gì, trượng phu bị hại như vậy trời xuống còn muốn giấu? Thanh danh của ngươi quan trọng, cưỡng gian rồi giết chết Tiểu Ngọc, chủ mẫu lại đi đùa giỡn với Cận Đại Đức, Hạ Vương bị hại không quan trọng ư?" (*bạch liên hoa ( bông hoa sen trắng): Bạch Liên Hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.) Tiết Chiếu Ý che mặt rơi lệ, "Đương nhiên là Vương gia quan trọng......Là nhất thời ta muốn xóa ý niệm trong đầu, lại sợ Ngôn Hi công tử trả thù, nên không dám nói chân tướng......" Trường Nhạc công chúa khoát tay nói: "Dẫn đi, dẫn đi! Ta không nhìn được nhất loại mỹ mạo ngụy trang này, bốn phía giả tạo vô tội, bộ dáng ti tiện! Vương gia nhà ngươi đều chết hết rồi, đây là định giả tạo cho ai xem?" Đối diện Tiết Chiếu Ý, đương nhiên là khâm sai đại nhân Tạ Nham ngồi ngay nắn. Vì vậy, Tiết Chiếu Ý tâm tư càng nhanh nhẹn, lui đi càng nhanh. Trường Nhạc công chúa, xem ra giống như là một bình *dấm chua lớn. (*dấm chua = ghen) Lỗ tai của A Nguyên đứng bên cạnh có chút đỏ, sau đó liền chú ý đến ánh mắt Trường Nhạc công chúa lạnh lùng lườm đến. Đùng mỹ mạo tài tình giả tạo, bốn phía giả vờ đáng thương, chẳng lẽ là nàng? A Nguyên liền thật sự cảm thấy vô tội. Trường Nhạc công chúa chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngược lại nghiêm túc. Vì lôi kéo Cảnh Từ, nàng cũng không phải giả vờ đáng thương. Có thể nàng cả ngày mặc nam trang, mỹ mạo sớm đã giảm bớt đi nhiều, biểu diễn tài tình, có lẽ cũng cùng nàng cũng không có quan hệ gì. Sau đó, tùy tùng của Tiết Chiếu Ý, gã sai vặt của Cận Đại Đức cũng bị thẩm vấn, nhưng cuối cùng cho ra kết luận, hai người mặc dù thân thiết, nhưng hoàn toàn chính xác không có chứng cớ xác thực chứng minh giữa bọn họ có tư tình. - -- đề lời nói với người xa lạ--- Ngày mai gặp! (Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai Chương 146: Mộ Bắc Yên sớm đã nghe ngóng được động tĩnh ở nha môn, nghe nói Tiết Chiếu Ý điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, lúc này lại yêu cầu mang người về. Tiết Chiếu Ý chỉ có thể coi là là nhân chứng, bàn về sai lầm, nhiều lắm chính là cảm kích không báo, hơn nữa nếu là thiếu chủ nhân của Hạ Vương phủ quyết định không truy cứu, đương nhiên đường đường có thể không truy cứu. Trường Nhạc công chúa có chút bất đắc dĩ, thực sự khoát tay nói: "Mà thôi, Hạ Vương đã qua đời, chúng ta cũng không thể bêu danh bà góa cho nàng ta, Hạ Vương thế tử muốn bảo vệ nàng ta, liền do hắn đi!" Tiểu Lộc chậc chậc hai tiếng, "Tiểu Hạ Vương gia quả nhiên không phụ thanh danh là đa tình, lúc này vẫn không quên thương hương tiếc ngọc!" A Nguyên qua loa nói: "Đúng là khó có được...." Cảm thấy thực sự buồn bực, nhất thời nhìn không thấu Mộ Bắc Yên rốt cuộc là có ý gì. Trường Nhạc công chúa cũng không sợ vất vả, sau đó lại đem phần đông hạ nhân trong Tâm Y quán mang lên nha môn, nguyên một đám kỹ càng thẩm vấn, được kết quả mọi người cực kỳ kinh ngạc. Tả Ngôn Hi thân phận tôn quý, mặc dù là đại phu, bình thường ngồi xem bệnh nhiều, đến khám bệnh tại nhà rất ít. Nhưng hắn hai tháng này thỉnh thoảng đi ra ngoài, nghe nói là đến khám bệnh tại nhà, tiểu nhị cũng nói chưa từng thấy có người đến đây cần y. Thậm chí, Tiểu Màn Thầu chứng minh là đúng, có một lần ban đêm có người bệnh tình nguy kịch cần y, cấp tốc gõ cửa y quán, Tiểu Màn Thầu nhất thời mềm lòng, tiến đến phòng ngủ của công tử gọi, lại phát hiện giường rỗng tuếch. Sau đó, Tả Ngôn Hi nói là tạm thời đến khám bệnh tại nhà, nhưng Tiểu Màn Thầu rõ ràng nhớ rõ đêm đó đã nhìn thấy công tử nằm ngủ, căn bản không có phát hiện có người tới đây mời. Trường Nhạc công chúa châm chước hồi lâu, đến cùng hướng Tạ Nham nói: "Tạ Nham, không phải ta không nể tình cảm, nhưng huynh xem, hôm nay tình cảm cũng không được phép cho! Chúng ta phụng hoàng mệnh đến đây, hôm nay chứng cớ vô cùng xác thực, nếu không bẩm công xử trí, chỉ sợ không có cách nào khác ăn nói với phụ hoàng." Tạ Nham cười khổ nói: "Án này còn có điểm đáng ngờ." Trường Nhạc công chúa nói: "Huynh cho rằng Tả Ngôn Hi cùng Tiểu Ngọc không thân cận như vậy, chưa đủ để hắn giết cha? Thuận tiện, thả hắn về nhà, đánh cho 100 trượng, có lẽ hắn tự mình dặn dò." Lại nghe thấy hai thanh âm vang lên: "Không thể!" Một giọng nói từ phía ngồi chờ phán xét bên dưới - Cảnh Từ, một thanh âm khác từ ngoài phòng. Mọi người đưa mắt nhìn lên, một kiếm khách thiếu niên thanh tú nhanh nhẹn đi vào, đúng là kiếm khách xuất quỷ nhập thần - Tiêu Tiêu. Một hồi trước đó xuất hiện, là ở Hạ Vương phủ. Hắn xác nhận Hạ Vương đã chết, sau đó từng góp lời Cảnh Từ, khuyên hắn cùng sứ thần tiếp tục tra án. Hắn không phải kiếm khách bình thường, mà là người dưới trướng của Lương đế, Trường Nhạc công chúa đều đã nhận ra hắn. Nàng nhíu mày hỏi: "Ngươi cũng muốn thay Tả Ngôn Hi xin tha?" Tiêu Tiêu mỉm cười, giữa lông mày đều mang theo nắng sớm giống như thanh tịnh trong sáng, "Ta không phải xin tha cho hắn, mà là ta dám khẳng định, hắn cũng không phải hung thủ mưu hại Hạ Vương." Trường Nhạc công chúa cười cười, "Bằng một câu của ngươi, ta liền tin ngươi?" Tiêu Tiêu cười nói: "Ta đã ở trên nóc nhà nghe lâu rồi, Tả Ngôn Hi sở dĩ được nhận định là hung thủ, cũng là một câu của Cận Đại Đức mà thôi! Cận Đại Đức tuyệt đối nói dối! " Tạ Nham đã nghe ra kì quặc, vội hỏi: "Tại sao?" Tiêu Tiêu nói: "Đêm đó Tả công tử hoàn toàn chính xác từng ra khỏi phòng ngủ, nhưng không phải là đi chỗ ở của Hạ Vương, mà là ra y quán, hướng Đông Nam đi ít nhất bảy tám dặm đường. Mà Hạ Vương giờ hợi bị giết, trước sau chênh lệch thời gian như vậy, hắn làm sao có thể hạ thủ đây?" Trường Nhạc công chúa hỏi: "Làm sao ngươi biết?" Tiêu Tiêu hạ thấp người nói: "Bẩm công chúa, thần đã ở đây tra án, nhưng tra bản án khác, vừa vặn cùng Tả công tử có chút liên quan, cho nên chú ý tới Tâm Y quán. Đêm đó ta phát hiện Tả công tử rời đi, liền đi theo, chẳng qua là về sau mất dấu mà thôi. Nhưng thần có thể khẳng định, thẳng đên gần sáng hắn mới về. Đêm đó thần nằm ngủ ở trên cây lê trong sân, thấy rất rõ ràng, hắn từ bên ngoài trở về." Hai ngày này tra án tra được loạn xị bát nháo một đám người, kể cả Trường Nhạc công chúa, Tạ Nham, đều trợn to đôi mắt thiếu ngủ nhìn Tiêu Tiêu, nhất thời nói không ra lời. A Nguyên đứng ở một bên, lại rõ ràng mà nghe được Lý Phỉ ngồi dưới Cảnh Từ thở phào một cái. Tiêu Tiêu là cận vệ hầu hạ Lương đế, thân phận đặc thù, bất luận đến Thẩm Hà tra án gì, đều khó có khả năng thiên vị vì Tả Ngôn Hi giả bộ xác nhận. Trường Nhạc công chúa phục hồi lại tinh thần, không khỏi xấu hổ nảy ra, cả giận nói: "Ngươi nếu như sớm đã biết rõ Tả Ngôn Hi không phải hung thủ, vì sao không nói sớm?" Tiêu Tiêu trong trẻo gãi gãi đầu, nói: "Công chúa, ta không nghĩ tới hắn sẽ bị coi như hung thủ! Hơn nữa đêm đó hắn từng đi ra ngoài, trừ ta bên ngoài, nhất định còn có những người khác có thể chứng minh hắn lúc ấy không ở biệt viện. Hắn tình nguyện bị chỉ ra và xác nhận giết cha, cũng không chịu nói ra nhân chứng, cũng là chuyện lạ!" Trường Nhạc công chúa hỏi: "Nhân chứng kia là ai? Ngươi đang tra án gì?" Tiêu Tiêu cười cười, "Kỳ thật cùng bản án của công chúa không khác nhau lắm. Hoàng Thượng vì sao phái công chúa tới đây tra án, công chúa có lẽ rất rõ ràng?" A Nguyên nghe không hiểu. Trường Nhạc công chúa đến tra án, không phải là án của Hạ Vương? Tiêu Tiêu rõ ràng vừa mới nói, hắn tra bản án khác. Đến cùng là có chỗ nào khác, cất giấu bí mật vùng huyền cơ gì? Lý Phỉ, Tỉnh Ất cùng nàng mờ mịt giống nhau. Trường Nhạc công chúa nhất thời nhìn không rõ thần sắc, chẳng qua là đột nhiên trầm mặc xuống, cũng không chịu tiếp tục truy hỏi. Tạ Nham bưng chén trà nhỏ trên tay, đảo qua Cảnh Từ. Cảnh Từ như không có việc gì nói: "Nếu như Tả Ngôn Hi chẳng qua là bị hãm hại, có thể để hắn hồi phủ đi?" Lý phỉ buồn bực nói: "Nhưng hôm nay chẳng phải là hết thảy lại trở về ban đầu? Cận Đại Đức đến cùng vì cái gì mà dùng tính mạng để hãm hại Tả Ngôn Hi?" Cảnh Từ cười khẽ, "Ai nói hết thảy đều về điểm xuất phát? Giải quyết xong một vấn đề, hết thảy có thể giải quyết dễ dàng." "Sau một vấn đề?" Đôi mắt Lý Phỉ sáng lên "Cận Đại Đức vì cái gì mà bất chấp cả tính mạng của mình để hại Tả công tử?" A Nguyên ôm vai cười rộ lên: "Cái này cũng không khó. Hắn không phải còn có nhân chứng, chứng minh là đúng Cận Đại Đức lúc ấy là tận mắt thấy Tả Ngôn Hi từ phòng ngủ của Hạ Vương rời đi ư?" Trường Nhạc công chúa không khỏi một chưởng vỗ vào trên bàn, cao giọng nói: "Đúng! Đóa bạch liên hoa mùi thơm nồng nặc kia!" Nàng nhìn Cảnh Từ, "Hạ Vương thế tử không phải thật tâm muốn bảo vệ Tiết Chiếu Ý nhỉ?" Cảnh Từ thản nhiên nói: "Không biết. Ta chỉ là rảnh rỗi mà nói với hắn vài câu thôi." "Nói cái gì?" "Ta nói, Tiết Chiếu Ý là thị thiếp mà thôi, không phải là chủ mẫu của Hạ Vương phủ, càng không coi là vợ góa của Hạ Vương." "Vậy hắn......" "Tính tình hắn gần đây nóng nảy không được tốt, nghe nói Tả Ngôn Hi bị nàng ta xác nhận là hung thủ, có lẽ càng nóng nảy hơn. Ước chừng......Sẽ không đemTiết Chiếu Ý coi như là mẹ kế đi?" Cảnh Từ chợt giương mắt, đôi mắt đen như hồ nước sâu, phảng phất ý cười vui vẻ, "Ta đột nhiên cảm giác được, bản án này sẽ nhanh phá thôi!" --------------- Tính tình Mộ Bắc Yên nóng nảy không tốt, vì vậy Tiết Chiếu Ý căn bản không thể quay về Hạ Vương phủ. Dù sao cơ thiếp của cha hắn không ít, không quan tâm mất đi một cơ thiếp khóc tang. Về phần thiếu đi một cơ thiếp chủ quản, thiếu đi một tổng quản, Hạ Vương phủ sẽ hỗn loạn thành bộ dạng gì, hắn sẽ không suy tính. Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, hắn chính là hỗn thế ma vương không lẫn vào đâu được của Hạ Vương phủ, hắn không có ở trong phủ, có lẽ hạ nhân trong Hạ Vương phủ ngược lại càng sống yên ổn chút ít. Không được sống yên ổn, là mỹ nhân bị Mộ Bắc Yên mang đi chiều chuộng. A Nguyên cùng mọi người cũng nhanh biết rõ Tiết Chiếu Ý bị Mộ Bắc Yên mang đi đâu. Hắn mang Tiết Chiếu Ý bán cho Hoa Nguyệt lâu. Thiếu đi Phó Mạn Khanh, chọc vào án mạng, mắt thấy cổng vào sân vắng vẻ, đương nhiên cần giai nhân xinh đẹp đến để thu hút khách lại. Đương nhiên, tú bà thần trí hoàn toàn thanh tỉnh, cho dù to gan lớn mật, cũng không dám đem ái thiếp của Hạ Vương mua đi tiếp khách. Tiếc rằng Tiểu Hạ Vương gia mặt mày như *tu la, kiếm gác ở trên cổ ép buộc nhận lấy văn tự bán mình. (*tu la: A tu la (Tiếng Phạn: Asura) hay các thần (Ác Thần) ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. Có thể hiểu ở đây, mặt mày Mộ Bắc Yên như ác thần đến từ địa ngục.) Bàn về giá trị con người, cũng rất công đạo, căn bản chính là nửa bán nửa tặng, chỉ kém một chút viết trên trán Tiết Chiếu Ý hai chữ "Ti tiện" mà thôi. Tiết Chiếu Ý sớm đã khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nói: "Tiểu vương gia, ta chưa từng làm gì có lỗi với vương gia, vì sao đối xử với ta như vậy?" Mộ Bắc Yên cười lạnh nói: "À, ngươi phản bội vương gia, ngươi chẳng qua là đối với nam nhân khác còn trọng tình trọng nghĩa, ngay cả trượng phu ngộ hại đều có thể ra vẻ không biết, đã như vậy, ta chỉ có thể vì ngươi chuẩn bị thật nhiều nam nhân, mới coi như không phụ lòng ngươi vừa đa tình vừa trượng nghĩa!" Tiết Chiếu Ý mặt mày trắng bệch, khóc ròng nói: "Tiểu vương gia, ngài không thể đối với ta như vậy......Ta rốt cuộc là......Rốt cuộc là người của vương gia!" Mộ Bắc Yên không cho là đúng mà nhếch miệng, thở dài: "Đáng tiếc cha ta bị hại, lại không cứu được ngươi! Huống chi, trong lòng ngươi cũng nên rõ ràng, các ngươi không muốn cho ta cùng Ngôn Hi sống tốt, nguyên một đám các ngươi đừng nghĩ sống tốt!" Hắn dùng thanh kiếm lạnh lẽo tỏa bốn phía cười với tú bà, nói: "Nghe thấy không? Ta không muốn cho bà ta sống thoải mái!" Tú bà cả kinh, run rẩy, vội hỏi: "Tiểu vương gia yên tâm, chúng ta có 100 loại thủ đoạn làm cho người ta thoải mái, cũng có một nghìn loại thủ đoạn làm cho người ta sống không bằng chết! Đến cùng nên như thế nào......Như thế nào xử lí tiện nhân kia, Tiểu vương gia mời chỉ rõ......" - -- đề lời nói với người xa lạ--- Ngày mai gặp! (Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai