Mộ Bắc Yên nói: "Ta có cái gì sai? Ông ấy ỷ thế hiếp người, nhìn người trong phủ làm cho người ta tan cửa nát nhà mà vẫn còn che chở, đó mới gọi là sai!" Tả Ngôn Hi thở dài: "Đệ phải biết nghĩa phụ tính như lửa cháy bừng bừng, mặc dù việc này không thỏa đáng, cũng nên chậm rãi khuyên can, nhất thời không nên gấp." Mộ Bắc Yên cười lạnh nói: "Khuyên can không phải đã có huynh sao? Cần ta làm gì!" Hắn bỏ bầu rượu xuống, liền muốn đi ra ngoài. Tả Ngôn Hi vội vàng kéo hắn, hỏi: "Nghĩa phụ còn chưa nguôi giận đâu, đệ lại chạy đi đâu?" Mộ Bắc Yên lười nhác cười, "Tất nhiên là ra ngoài chơi! Ông ấy nói ta chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt tìm nữ nhân, ta cũng không thể phụ sự kì vọng của ông ấy, có phải không?" Tả Ngôn Hi kéo tay hắn về, nói: "Bắc Yên, đệ nghe huynh một câu, đừng có làm nghĩa phụ tức giận!" Mộ Bắc Yên vung tay của hắn ra, cười lạnh nói: "Thả ta ra! Lôi lôi kéo kéo thành cái dạng gì? Chính huynh cùng Cảnh Tri Vãn lén lén lút lút, không sạch sẽ, đừng quan tâm ta! Lại thêm một người yêu thích nam nhân, ta có mười cái mạng cũng không đủ cho ông ấy chém!" Tả Ngôn Hi không khỏi buông tay của hắn ra, cả giận nói: "Đệ nói cái gì vậy?" Mộ Bắc Yên nói: "Ta nói gì sai sao? Cảnh Tri Vãn đến đây chưa được bao lâu, huynh chạy đi chạy lại qua bên đó bao nhiêu lần? Hắn tới gặp huynh bao nhiêu lần? Lần đó không phải vừa đóng cửa hai người liền lặng lẽ ngồi một chỗ, có trời mới biết làm ra chuyện xấu gì!" Tả Ngôn Hi cả giận nói: "Hắn chỉ là người bệnh của ta!" Mộ Bắc Yên có huynh trưởng đa tài lại ôn hòa, luôn luôn bị phụ thân lấy ra so sánh, sớm đã tức giận, thấy hắn tức giận, càng cười đến thoải mái, "Người bệnh? Huynh có rất nhiều người bệnh, sao không thấy huynh và những người khác thân cận như vậy? Lại không biết huynh có hiểu không, Cảnh Tri Vãn là vì A Nguyên mà đến đây? Cảnh Tri Vãn cũng không biết, huynh cũng âm thầm nuôi tiểu mĩ nhân?" Tả Ngôn Hi sắc mặt đột nhiên trợn tròn, "Tiểu mĩ nhân cái gì?" Mộ Bắc Yên ôm bụng cười cười nói: "Muốn để người ta không biết, trừ phi mình đừng làm! Huynh lặng lẽ làm son phấn kia là cho ai? Vài đêm không về là ở với ai? Thật là thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, cả đêm bên ngoài đến khám bệnh tại nhà ai? Buồn cười nhất chính là, huynh cùng nam nhân ngủ rồi đến nữ nhân, sau lưng không biết làm bao nhiêu việc xấu, hết lần này tới lần khác giả bộ như chính nhân quân tử, dỗ dành được nguyên một đám người nghĩ huynh tốt đẹp, cũng không sợ người ta cười rơi hết cả răng!" Khuôn mặt tuấn tú của Tả Ngôn Hi lúc đỏ lúc trắng, thanh âm cũng đã khàn khàn xuống, "Bắc Yên, không thể nói bậy!" Mộ Bắc Yên vỗ vỗ vai của hắn, nói ra: "Ta không nói huynh, huynh cũng đừng giáo huấn ta! Ta đi đây!" Tả Ngôn Hi vội hỏi: "Đệ đi đâu?" "Hoa Nguyệt lâu!" Mộ Bắc Yên vung tay một cái, "Huynh ngủ với ai kệ huynh, ta ngủ với ai là việc của ta, Đường ai nấy đi, huynh không cần quản ta là được rồi!" Tả Ngôn Hi nhìn hắn đi xa, ra, thất thần một lát, thở dài, quay về biệt viện, lại nghe bên kia thị nữ bẩm báo: "Cảnh Điển sử trong huyện nha có lời mời." Tả Ngôn Hi hỏi: "Có hỏi có chuyện gì không?" Thị nữ đáp: "Hình như là Cảnh Điển sử lại bị bệnh." Tả Ngôn Hi do dự một lát, đáp: "Nói với hắn, ta chỗ này có chút việc trì hoãn, sau giờ ngọ sẽ đi qua đó." Hạ Vương tức giận không nhẹ, lại đợi không thấy Mộ Bắc Yên đến nhận lỗi, không chừng còn có thể quá nóng nảy, hắn không thể không an bài phụ thân trước. Lý Phỉ đầy bụng oán khí, vốn định khi nhìn thấy Cảnh Từ, dù thế nào cũng muốn nói hắn mấy câu, tốt nhất xúi giục được hắn tới chỗ Hạ Vương, đấu đến lưỡng bại cầu thương, mới có thể tiêu tan nhục nhã lúc sáng sớm của hắn. Nhưng Cảnh Từ khi trở về sắc mặt không được tốt, tựa hồ lại bị bệnh, A Nguyên ở bên cạnh hắn càng là vẻ mặt khẩn trương, Lý Phỉ nắm lấy hỏi Cảnh Từ bệnh có nặng lắm không, rất nhiều lời nói nhất thời không dám nói lung tung. Nếu làm Cảnh Từ tức giận, sau này có người truy cứu, cái mũ quan của hắn khó giữ được. Hạ cô cô cùng Tiểu Lộc cũng không có ở đây, Cảnh Từ cũng không muốn sai dịch giúp, liền để A Nguyên ở đằng sau, nghe Tả Ngôn Hi nhất thời không tớiđược, lại tự mình đến phòng bếp sắc thuốc. Lý Phỉ nghi hoặc nhìn hồi lâu, liền đi qua hỏi: "A Nguyên, vết thương trên trán cô tốt lên chưa? Không đi bắt Tiêu Tiêu kia nữa sao?" A Nguyên sờ sờ vết bầm trên trán, nói ra: "Tốt hơn nhiều rồi! Tiêu Tiêu kia tất nhiên là phải tìm, ta đang mời Tỉnh bộ khoái giúp đỡ lục soát người! Thuốc tốt để sắc, với thu xếp cho Cảnh Điển sử, ta cũng tự đi làm." Lý Phỉ hỏi: "Sắc thuốc không tính, còn muốn dàn xếp cho hắn? Tùy tùng của hắn đâu, không cần cô phải hao tâm tổn trí chứ?" A Nguyên sờ gương mặt lại nóng lên, nói: "Vì Hạ cô cô không có ở đây....." Lý Phỉ rốt cuộc là người từng trải, thấy nàng không dám nhìn thẳng hắn, chợt cười hỏi: "Cô có phải đổi chủ ý không, muốn ta làm mai?" A Nguyên nghĩ nghĩ, da mặt dày lên, hướng Lý Phỉ vái chào sâu, "Đúng thế, làm phiền Lý đại nhân!" Lý Phỉ cười nói: "Cô không phải nói hắn là chuột thối, ác cảm, chính là bánh mì bên trong kẹp một đống chuột hay sao?" A Nguyên nói nhỏ: "Huynh ấy nói huynh ấy sẽ sửa đổi tính tình, không cay nghiệt nữa, vì vậy không có chuột, chỉ có bánh mì, ta cũng nên bỏ qua?" Lý Phỉ nghe vậy cười to, "Hắn nói sẽ sửa đổi tính tình, cô sẽ tin? Hắn nói hắn sẽ không cay nghiệt nữa, cô cũng tin?" A Nguyên đang đun thêm củi lửa, tay đầy bụi bẩn nhưng vẫn vân vê mặt, "Tại sao không tin? Ngài xem bộ dáng huynh ấy, còn biết lừa người sao?" Lý Phỉ nguyên muốn cười lời nói A Nguyên quá mức ngây thơ, nghe xong lời này lại vò đầu, "Giống như......cũng có lý!" Còn tài nấu nướng của Cảnh Điển sử không ai bằng, nếu như A Nguyên túm lấy hắn, từ đó bọn họ sẽ có lộc ăn, huống chi Hạ Vương đã mang người đi, kế hoạch tới cũng là bên Hạ Vương đuối lý, liệu còn không đến mức khiến sự tình này phiền đến tri huyện nho nhỏ như hắn, hắn tựa hồ không cần đắc đội vị Cảnh Điển sử này. Nghĩ như vậy, sự tức giận lúc sáng sớm của hắn tiêu tan hơn phân nửa, cười nói: "Tốt, tốt, cô trước tiên hãy lấy lòng hắn......Bản án của Tiểu Ngọc kia, hắn bị bệnh rồi, chỉ sợ là tra không được!" Công việc cũng không phải của mình hắn, hắn mặc kệ, cũng không cần làm. Trời sập xuống còn có vị Cảnh Điển sử chống, cho nên Điển sử đại nhân vẫn là tranh thủ thời gian dưỡng tốt thân thể thì quan trọng hơn. Lúc A Nguyên đem thuốc đưa qua, Cảnh Từ đang dựa vào trước cửa sổ trên tường trúc đọc sách, trong tay lại cầm một cây *chủy thủ. (*chủy thủ: một loại vũ khí thời xưa, chuyên dùng để ám sát, hình trụ, đầu nhọn, sắc bén) Hắn nhìn A Nguyên để thuốc xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Hạ cô cô cùng Tiểu Lộc cũng nên trở về rồi." A Nguyên nói: "Lúc này khả năng là đang náo nhiệt, Tiểu Lộc lại ham chơi, chỉ sợ một lát sẽ không về." Cảnh Từ liền buông xuống, nhìn chén thuốc kia, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt của A Nguyên quét tới quét lui. A Nguyên sờ mặt, "Trên mặt ta mọc hoa rồi ư?" "Không có. Về sau những chuyện này hãy để cho Tiểu Lộc cùng thị nữ khác làm đi!" Cảnh Từ nói xong, cúi đầu đem thuốc kia uống một hơi cạn sạch, mà ngay cả lông mày cũng chưa từng nhăn thoáng một phát, hiển nhiên hắn sớm thành thói quen. A Nguyên hỏi: "Huynh rốt cuộc là bệnh gì? Tại sao bỗng nhiên lại không thoải mái?" Mặt mày Cảnh Từ đạm mạc xuống, "Ta lúc trước nói qua rồi, là bệnh từ trong bào thai." A Nguyên nhớ đêm đó ở sườn núi, lại nhìn hai chân của hắn, "Huynh đã nói, về sau đã khỏe rồi, sau đó có ác nhân ám toán huynh, thân thể bị thương nặng, bệnh cũ phát tác......rất khó khỏi hẳn ư?" Cảnh Từ gật đầu, "Nếu như nàng gả cho ta, có lẽ sẽ phải *thủ tiết khi còn trẻ, cả đời sẽ chịu khổ." (*thủ tiết: Nói phụ nữ góa giữ lòng trung thành với chồng, sau khi chồng mất, không tái giá. Đây là tập tục thời xưa) A Nguyên lòng hỗn độn, buồn bực, đau đớn nhất thời thở không nổi, vội vàng cười nói: "Không sao......" "À? " "Thủ tiết.....cũng không khổ." A Nguyên vắt hết óc muốn an ủi hắn mà nói, sau đó nghĩ tới, "Ta còn có năm mươi bảy hạt đậu đỏ đấy, dù thế nào cũng không khổ......" Năm mươi bảy hạt đậu đỏ, năm mươi bảy tình lang, còn có những người chưa tính toán kĩ, lại gom góp thêm có thể gần trăm.... Thủ tiết kiểu này đến Cảnh Từ cũng không muốn nghĩ. Hắn vung tay để sách lên bàn, nghiêng người nằm vào trong. A Nguyên không nghĩ tới. Hắn đã lo lắng nàng thủ tiết khổ, nàng liền nói cho hắn biết, nàng sẽ không khổ, còn có thể tìm chút khoái hoạt cho bản thân, sai lầm rồi sao? Đây không phải là phong cách của Nguyên đại tiểu thư à? Nàng ngồi vào bên giường, nghiêng thân vỗ vai của hắn, quyết đoán nói sang chuyện khác, "Vậy còn ác nhân hại huynh đâu? Có thể chặt nàng ta thành tám khối không?" Cảnh Từ liền nhìn nàng, "Không có. Ta có ý định làm cho nàng ta sống không bằng chết, cũng không biết có thể làm được hay không." A Nguyên cười nói: "Tất nhiên có thể làm được. Nói cho ta biết người nọ ở nơi nào, ta giúp huynh." Cảnh Từ nói: "Sau này nói cho nàng biết." Hắn khẽ vươn tay, đã cầm tay A Nguyên, nàng lập tức ngã xuống trên người hắn. Trong đầu A Nguyên lập tức một mảnh hỗn độn, như quấy tràn đầy bột nhão. Thời gian dần trôi qua, đống bột nhão kia đều giống như bị rút sạch, trong lòng và trong đáy mắt không biết từ khi nào đã tràn đầy hình bóng nam tử quen thuộc ấy, thậm chí ngay cả vị thuốc trong miệng hắn nàng cũng cảm thấy cực kì quen thuộc và thân thiết. Đang có chút không giữ được, lại nghe ở cửa có người ho một tiếng, Cảnh Từ mới buông nàng ra. A Nguyên vội vàng đứng dậy, nhìn người ngoài cửa, thiếu chút nữa vung cho chính mình một bạt tai. - -- đề lời nói với người xa lạ --- Ngoài cửa là ai, ngày mai phân giải! (Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai ---------- Chương 124: Nàng quả nhiên trời sinh tính tình phong lưu, mới *lưỡng tình tương duyệt, ước gì hai người thân cận thêm chút ít, thân thiết gần hơn chút ít, cũng không có chú ý có cài then cửa hay không. (*lưỡng tình tương duyệt: Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, ví dụ như anh A chị B lưỡng tình tương duyệt.) Nhìn Cảnh Từ, đã thấy hắn sắc mặt không được tốt, vẫn tái nhợt như cũ. Nhớ tới những chuyện hoang đường lúc trước, hôm nay cũng không coi là gì, vì vậy nàng liền kiên trì nhìn về phía ngoài cửa, hỏi: "Ai đấy?" Liền thấy Tả Ngôn Hi xấu hổ thò người ra, miễn cưỡng cười theo chân bọn họ chào hỏi, "Nguyên bộ khoái, ta tới xem bệnh cho A Từ. Nhưng mà nhìn hắn có lẽ khỏe lên rồi. Nên cho ta biết một tiếng, ta không tới nữa. Cảnh Từ thở dài: "Đừng làm kiêu, tranh thủ thời gian tới đây bắt mạch cho ta quan trọng hơn." Tả Ngôn Hi cười cười, lúc này mới đi qua thay hắn bắt mạch, sau đó liền nhăn lại lông mày, "Hai ngày nay lại mệt nhọc? Huynh vẫn làm việc à? Gân mạch của huynh bị hao tổn, khí huyết đều ảnh hưởng, nếu như sẽ không điều dưỡng thật tốt, chưa hẳn sống được ba đến năm năm." Cảnh Từ mỉm cười nói: "Ba năm, hay là năm năm? Cũng không tệ, còn có nhiều ngày đêm lắm!" Tả Ngôn Hi hờn giận nói: "Chớ nói nhảm! Chăm chú điều dưỡng thật tốt! Còn có, cần tiết chế, không thể tùy hứng làm bậy!" Lúc nói một câu cuối, lại nhìn về phía A Nguyên. Mặt A Nguyên như bị chọc mấy cái lỗ, xấu hổ hận không thể đào đất chui xuống. Cảnh Từ đã miễn cưỡng cười nói: "Việc này huynh giao cho cho ta là được rồi, nhìn nàng làm cái gì?" Tả Ngôn Hi lạnh nhạt nói: "À, ta chỉ là thấy trên mặt nàng thật bẩn mà thôi." A Nguyên nghe được khẽ giật mình, vội vàng tìm gương đồng nhìn lên, quả nhiên hai gò má đen xám, nghĩ đến là lúc nãy sắc thuốc bôi lên mặt, biến mình thành vai hề. Nàng lại vừa túng quẫn vừa giận, hỏi hướng Cảnh Từ: "Sao huynh không nói cho ta một tiếng?" Cảnh Từ rảnh rỗi nói: "Nàng không phải nói ta ăn nói cay nghiệt hay sao? Ta sợ nói ra miệng lại không được tốt, đành không nói nữa!" "......" A Nguyên im lặng, lại nghe Cảnh Từ thở dài: "Để cho ta không nói cay nghiệt ấy à, nhưng có người lại há miệng ra là lời độc như lưỡi dao!" A Nguyên chạy ra ngoài rửa mặt, mới nhớ tới hắn là đang nói nàng việc thủ tiết cùng với đậu đỏ. Nước giếng vả vào mặt, thật lạnh, nhưng A Nguyên trong nội tâm từng đợt dường như đang bị thuốc sắc lên, bên tai chẳng qua là không ngừng vòng qua vòng lại lời Tả Ngôn Hi cảnh cáo. Nếu không điều dưỡng thật tốt, Cảnh Từ không thể sống quá ba hay năm năm. Nàng rốt cuộc ngồi xổm xuống, ôm vai, mới đè nén cánh tay không nghe lời mà run rẩy. Hắn không phải Cảnh Tri Vãn, hắn cũng không chỉ là Cảnh Từ, hắn là mạng sống của nàng, mãi đến lúc nàng tìm được, mới phát hiện là đã đánh rơi. Hỗn độn mà đánh rơi, hỗn độn mà tìm về, lại được thông báo là sớm muộn cũng mất đi. Nàng rốt cục cảm giác tim mình như bị giật ra khỏi lồng ngực. Đau đớn. Đáng sợ nhất chính là, loại đau đớn này, nàng lại quen thuộc như thế...... Tả Ngôn Hi thay Cảnh Từ bắt mạch kê đơn thuốc xong, nhìn ngoài phòng không người, mới nói: "A Từ, huynh không nên tới Thẩm Hà." Cảnh Từ miễn cưỡng nói: "Tiếp tục ở lại Hầu phủ mốc meo dông dài, xem mọi người đều chạy quanh bên ngoài tìm khoái hoạt à?" Tả Ngôn Hi nói: "Bệnh tình của huynh chính huynh nên rõ ràng, mặc dù không giống như trong lời đồn là nguy hại sớm tối, nhưng vốn là bệnh từ trong bụng mẹ, năm đó nhặt về cái mạng nhỏ đã không dễ dàng gì, lần này bị thương nặng dẫn tới bệnh cũ tái phát, rất khó khỏi hẳn, nếu không điều dưỡng, cho dù *Biển Thước tái thế cũng không thể nào cứu được huynh!" (*Biển Thước: Biển Thước, tên thật là Tần Việt Nhân, lại có thuyết tên Tần Hoãn, hiệu Lư Y, là một thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền ông chính là người khai sinh ra phương pháp bắt mạch, là người đặt tiền đề quan trọng cho Đông y. Do tiếng tăm và các điển tích thần kỳ, về sau Biển Thước cùng Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh và Lý Thời Trân được hậu thế xưng tụng Trung Quốc cổ đại Tứ đại danh y.) Cảnh Từ nói: "Vì vậy, ta nên ở trong Đoan hầu phủ chờ chết?" Tả Ngôn Hi cau mày nói: "Lại nói bậy! Cho dù huynh chịu, Hoàng Thượng cũng không chịu. Thôi bỏ đi, coi như huynh tới Thẩm Hà giải sầu, dù sao có ta ở bên cạnh. An tâm, ta còn phải đi tìm Bắc Yên." Đôi mắt Cảnh Từ lóe lóe, "Hắn lại chạy đi đâu?" Tả Ngôn Hi cười khổ nói: "Ước chừng đi tìm tiểu mĩ nhân?" Cảnh Từ nói: "Rất tốt. Nhân sinh đắc ý, cố gắng hết sức mà vui mừng......Hai bên chái nhà tình nguyện là tốt rồi." Tả Ngôn Hi nói: "Hắn lúc trước từng vô lễ với Miên Vãn, nhưng hôm nay cũng bị nghĩa phụ giáo huấn rồi, huynh đừng so đo cùng hắn." Cảnh Từ cười cười, "Không so đo!" Có thù báo thù, có oán báo oán, báo xong rồi thì thôi, tất nhiên không so đo. Tả Ngôn Hi xưa nay biết rõ Cảnh Từ bao che khuyết điểm, dù A Nguyên có muôn vàn điều không tốt, cũng sẽ không cho người bên ngoài chạm phải mảy may. Hôm nay cuối cùng nhận được câu trả lời xác thực của hắn, cũng coi như yên tâm không ít, nên đi Hoa Nguyệt Lâu tìm người. Bên trong Hoa Nguyệt lâu rất náo nhiệt, nhưng cũng không khó tìm Mộ Bắc Yên. Chọn nơi náo nhiệt nhất chạy qua là được. - ----------- Tả Ngôn Hi thoáng nhìn tùy tùng của Hạ Vương đang ở trong đám người đi ra, bề bộn ngăn lại hỏi: "Các ngươi làm sao tới đây?" Hai người vội nói: "Công tử về rồi, Vương gia thấy Tiểu vương gia một mực không trở về, sai chúng tôi đi tìm Tiểu vương gia." "Không mang hắn về à?" "Tiểu vương gia không về." Tả Ngôn Hi biết rõ Hạ Vương đây là sai người tới đây xem xét Mộ Bắc Yên có tâm hối cải hay không, lập tức đau đầu không thôi, hỏi: "Các ngươi định hồi phủ thế nào?" Tùy tùng do dự, lại cũng chỉ có thể đáp: "Tiểu nhân không dám nói dối." Tả Ngôn Hi thở dài: "Nghĩa phụ gần đây thân thể không được tốt, làm sao có thể lại chịu kích thích? Các ngươi....ta đi gọi hắn hồi phủ." Hắn tách ra khỏi mọi người đi qua đó, thấy Phó Mạn Khanh phong độ tư thái, mặt mày đầy ẩn tình đi tới, lại đem một chiếc khăn tay nhét vào người Mộ Bắc Yên. Mộ Bắc Yên vốn đã có chút hoảng hốt, bị khăn lụa làm tỉnh, cười dịu dàng mà nhận khăn lụa, mở ra nhìn, phía trên thêu đóa hoa bách hợp, còn có cả chữ "Mạn". Hắn cho lên mũi ngửi, liền ngửi được từng trận hương thơm, mặc dù không coi là tốt nhất, cũng đem mùi vị phức tạp của hắn hòa tan không ít. Hắn liền vẫy tay một cái, cười nói: "Tới đây!" Phó Mạn Khanh thấy hắn từ sau ngày ấy không đến, cho rằng hắn đã ném nàng ra sau đầu, hôm nay chợt thấy hắn tới đây, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, liền dùng tận lực lôi kéo, thấy thế lập tức vui vẻ uyển mị, tại cùng tú bà cùng quần chúng ồn ào theo tới, lại thấy Mộ Bắc Yên bị kéo nghiêng lại đằng sau, làm cho nàng chụp vào khoảng không, suýt nữa té ngã trên đất. Mộ Bắc Yên cũng không phòng bị, bị một lực đạo lớn kéo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bề bộn quay đầu lại nhìn lên, đã thấy mặt mày giận dỗi của Tả Ngôn Hi. Tả Ngôn Hi nói: "Đệ náo loạn đủ chưa? Nghĩa phụ đang tìm đệ, nhanh đi về!" Mộ Bắc Yên cả giận nói: "Nói cho ông ấy biết, ngực ta không có chí lớn, đời này chỉ nghĩ trêu hoa ghẹo nguyệt, tiêu dao cả đời! Ông ấy thích thế nào, thấy không được thì lập huynh làm thế tử cũng được!" Tả Ngôn Hi phiền muộn nói: "Đệ cho rằng ta là người nào?" Mộ Bắc Yên nói: "Là người tốt! Có loại không nên thân như ta, chẳng phải là huynh càng sáng chói hơn người, hiểu biết lễ nghĩa cùng hiếu thuận hay sao?" Hắn đem khăn lụa nhét vào trong ngực, ôm lấy Phó Mạn Khanh lên lầu. Tả Ngôn Hi còn muốn ngăn lại, Mộ Bắc Yên đã cười nói: "Họ Tả huynh, lại chọc ta, đừng trách ta trước mặt mọi người đem tai tiếng của huynh nói ra!" Ở gần đều là khách quen của thanh lâu, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nghe được huynh đệ hai người tranh chấp, càng có hứng thú mà nghe. Tả Ngôn Hi thoáng do dự, Mộ Bắc Yên đã ôm mỹ nhân chạy lên lầu, rất nhanh truyền đến tiếng đóng cửa. Lúc đó liền truyền tới tiếng người hầu lúc trước hỏi: "Công tử, vậy phải làm sao bây giờ?" Tả Ngôn Hi dừng một chút, thở dài: "Được rồi, chúng ta trở về nói......Thế tử ở trong miếu sám hối đi!" Hai người hầu hai mặt nhìn nhau. Lời này ngay cả bọn hắn đều không tin, chớ nói chi là Hạ vương gia. Tả Ngôn Hi vỗ trán, "Nếu không, các ngươi nói nhất thời không tìm được, là ta bảo các ngươi không tìm nữa....." Người hầu nhìn hắn, ánh mắt liền có chút ít đồng tình. Hạ Vương tức giận không thôi, Tả Ngôn Hi bị liên lụy, bị mắng lại bị đánh, nếu cứ như vậy hồi phủ, hơn phân nửa lại sẽ bị trách phạt. Oan ức này, cõng trên vai có chút nặng. - ----------------- Cảnh Từ sáng sớm hôm sau nhìn thấy A Nguyên, trên mặt nàng lại là bụi bẩn. Nàng bưng đến cho Cảnh Từ, lại là canh đậu đỏ. Cảnh Từ nhìn mặt nàng, lại nhìn chén canh đậu đỏ, hỏi: "Nàng nấu à?" Tiểu Lộc đã hiểu tâm ý của tiểu thư, đối với Cảnh Từ thái độ thay đổi 180°, bước lên phía trước cười nói: "Tiểu thư thức đêm học cách nấu canh, canh giờ tới canh bốn đã dậy, hầm canh rất lâu!" Cảnh Từ cầm thìa chậm rãi quấy, hỏi: "Sao lại làm canh đậu đỏ?" A Nguyên xoa cái mũi, cười nói: "Đem số đậu đỏ còn lại đều nấu hêt, sợ huynh mất hứng." Còn dư lại đều nấu hết, dư năm mươi bảy hạt đều cho Cảnh Từ, chính là dù thủ tiết cũng không thế nào làm gì khác..... Nàng thật có thể nói là biết sai có thể thay đổi, chắc hẳn nhất định có thể đền bù lời nói của nàng làm Cảnh Từ thương tâm. Tiểu Lộc ở bên cạnh khen: "Điển sử đại nhân mau nếm thử! Tiểu thư của chúng em mặc dù không xuống bếp bao giờ, nhưng thoạt nhìn rất có thiên phú, canh này mùi vị không tệ, so với em còn giỏi hơn đó!" Cảnh Từ hơi mỉm cười, nhưng quả nhiên nhịn không được muốn trào phúng vài câu, cúi thấp đầu muốn ăn canh. Lúc này, chợt nghe Hạ cô cô thanh âm sau lưng vang lên: "Cô cho hắn ăn cái gì vậy?" Cảnh Từ mặt mày bất động, lại nhanh chóng lấy tay che chén canh lại, khẽ cười nói: "Súp táo đỏ mà thôi. Lâu rồi con chưa ăn đồ ngọt, nếm hai phần thôi." - -- đề lời nói với người xa lạ--- Kỳ thật gọi là đậu đỏ tương tư, gọi là hải đậu đỏ, sinh trưởng ở trên cây, có độc, không thể ăn được!!!! (nói chậm) Mọi người cứ coi như Tiểu Lộc nhặt nhầm đậu đỏ đi....Dù sao theo cách thông thường gặp, vẫn là loại đậu đỏ này có thể ăn. Sau này ta cũng viết trong văn một chút, miễn cho có người cho rằng đậu đỏ tương tư có thể ăn!!!! Ngày mai gặp! (Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai