Lưỡng Thế Hoan
Chương 61
Mắt thấy mặt trời đã lặn, trời đã tối, cũng không kịp thẩm vấn phạm nhân, Lý Phỉ chỉ đành an bài Cận Đại Đức ở sảnh ăn trước, lại mời chủ bạc đến ghi đơn kiện, trình bày tình tiết vụ án.
A Nguyên rảnh rỗi liền hỏi Cảnh Tri Vãn "Tên khốn kiếp Mộ Bắc Yên kia đâu?"
Cảnh Tri Vãn miễn cưỡng nhìn nàng, "Vừa rồi không phải nói, hắn chạy theo tiểu nương tử xinh đẹp rồi sao!"
A Nguyên nói: "Đâu phải! Ta nhìn thấy hắn chạy theo huynh, sau đó không trở về! Chẳng lẽ huynh là tiểu nương tử xinh đẹp?"
Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Ta có phải là tiểu nương tử xinh đẹp hay không, cô không biết à?"
A Nguyên nghẹn họng, trên mặt liền có ngọn lửa như thiêu đốt, cuống quít chạy đi, bất chấp không hỏi tên Mộ Bắc Yên xui xẻo kia nữa.
Người xui xẻo ấy à, đoán chừng đều ở nơi xui xẻo đi.
Cảnh Tri Vãn chắp tay nhìn nàng rời đi, mặt mày vẫn nhàn nhạt như cũ, khóe môi hơi mỉm cười.
Hạ cô cô đi tới, nhìn bóng lưng của A Nguyên, đã nhịn không được căm hận, lạnh lùng nói: "Quả nhiên lỗ mảng vô lễ! Con xem bộ dạng của nàng ta như vậy, nào có bộ dáng danh môn khuê tú!"
Cảnh Tri Vãn nói: "À, nàng tự mình hiểu được, cho nên chạy tới đây làm tiểu bộ khoái. Rất tốt."
Hạ cô cô nhíu mày, nhìn kỹ quý công tử mà chính tay mình nuôi lớn, như thế nào cũng nhìn không ra hắn đang tán dương hay là ẩn ý trào phúng.
Mà Cảnh Tri Vãn đã quay người rời đi.
Hoàng hôn u ám cùng bóng lưng của hắn, tựa như một thân ảnh cô tịch.
Khi hắn vẫn là một đứa bé tập tễnh bước đi, nhìn thấy bạn bè đều có lời nói của cha mẹ yêu thương, còn hắn thì có một phủ đệ to lớn cùng lớn lên trong cô đơn.
Thẳng đến lúc có bóng dáng tiểu cô nương lúc nào cũng xuất hiện phía sau hắn, dần dần trong đôi mắt của hắn mới có chút tình cảm ấm áp.
----------
Đêm nay Mộ Bắc Yên cũng không xuất hiện, A Nguyên nghĩ, hắn có phải thật sự gặp được tiểu nương tử xinh đẹp hay không, cảm thấy có chút may mắn.
Nhưng không xong là, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Vương xuất hiện.
Lý Phỉ đã thấp thỏm cả đêm, sợ đắc tội với Hạ Vương, nghe nói truyền báo Hạ Vương đích thân đến huyện nha, liền ngã từ trên giường ngã xuống, nghiêng mũ cùng đai lưng bên cạnh chạy ra ngoài nghênh đón.
Hạ Vương khí thế uy mãnh, cao mà cường tráng, nhưng khí sắc cũng không tốt, trên tay cũng không có xách Mạch Đao năm mươi tám kí, mà là chống cây trúc trượng.
Hạ Vương đi ra từ trong trong kiệu, cũng không nói nhiều với Lý Phỉ, mà dưới tay đã có một đám thân binh sớm đã nhảy vào trong ngục, đem nô bộc tố Cận Đại Đức cưỡng gian thê tử mang ra, đao gác ở trên cổ hỏi: "Nói lại một lần cho tri huyện đại nhân nghe, thê tử của ngươi chết thế nào!"
Nô bộc kia sớm đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên mặt toàn máu, kêu khóc nói: "Là......Là do khó sinh mà chết!"
"Cận tổng quản có đụng vào thê tử của ngươi hay không?"
"Không có, không có, Cận tổng quản là người tốt, người tốt, là ta......là ta vu oan cho hắn! Vương gia tha mạng, tha mạng......"
Thanh đao tràn đầy sát khí, vững vàng mà cắt vào cổ của tên nô bộc. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, máu tươi chảy xuống, nô bộc kia đã gào thét tê tâm liệt phế mà đứng lên. Dưới chân của hắn dần dần chảy ra một vũng nước, cũng không phải máu, mà là nước tiểu.
Do lập quốc không lâu, cơ bản đều dùng pháp lệnh của tiền triều. Nói cách khác, vu cáo người trộm cắp, vu cáo người khác gian dâm với thê nữ, đương nhiên phải xử theo việc gian dâm thê nữ của người khác. Vì vậy khi đại đao gác lên cổ, thiếu chút nữa chém đứt đầu, nên gào to như giết heo cũng là trong dự liệu.
Lý Phỉ là một quan văn nho nhỏ, làm sao dám xen vào? Đừng nói tên bô bộc kia bị dọa tiểu ra quần, có khi hắn cũng bị dọa tiểu ra quần nữa, trên mặt đất liên tục dập đầu nói: "Hạ quan định tra rõ ràng rồi đem Cận tổng quản trả lại, có thể tẩy đi hiềm nghi, còn trong sạch của hắn, miễn cho miệng lưỡi người khác làm tổn hại danh dự của Hạ Vương, đều là hạ quan không phải, không có chuyện không hiểu ý tứ của Hạ Vương......"
Hạ Vương cười lạnh nói: "Ngươi muốn nhiều hơn! Bản vương giết người vô số, vong hồn dưới đao không biết mấy trăm, nào có cái gọi là danh dự? Bản vương cũng không sợ miệng lưỡi người đời, ai đầu lưỡi dài ta liền cắt đầu lưỡi của người đó, cắt một trăm tám mươi cái đầu, ai còn dám nói nhiều?"
Đang khi nói chuyện, Cận Đại Đức đã bị mang ra ngoài, hướng Hạ Vương thi lễ một cái, Hạ Vương cũng không liếc hắn một cái, chống trượng lên kiệu, hét to nói: "Hồi phủ!"
Một đám thân binh liền cùng Hạ Vương và Cận Đại Đức chạy như bay.
Đến như tia chớp, đi như gió táp, chỉ lưu lại tên nô bộc sợ hãi đã hôn mê ở huyện nha, cùng với Lý Phỉ run rẩy quỳ trên mặt đất.
A Nguyên đang ngủ mơ nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến, Lý Phỉ vẫn chưa tỉnh hồn, ôm mũ cánh chuồn (quan tước) đang đấm ngực dậm chân mà cao giọng gào thét: "Cảnh Tri Vãn đâu? Cảnh Tri Vãn đâu? Cái đồ không đáng tin cậy, lúc quan trọng như vậy hắn lại chết đi đâu rồi? Hắn gây ra một đống việc, cổ co rụt lại trở thành con rùa đen, một đống đều đổ lên đầu lão tử?"
Nhìn huyện thái gia bình thường thơ văn, Tiểu Lộc kinh hãi, buồn cười, làm ra vẻ mà chắp tay sau lưng lắc đầu, nói ra: "Thật sự là trí thức không được trọng dụng nha... trí thức không được trọng dụng!"
-------
Lý Phỉ không biết là Hạ Vương cũng đang gào thét giận dữ.
Hắn cầm trúc trượng gõ cửa kiệu, cao quát: "Tìm cho ta! Đem tiểu súc sinh không đáng tin cậy kia về! Không về thì cắt ngang chân hắn lôi về cho ta! Chuyện hư hỏng như vậy cũng bắt lão tử ra ngoài, nuôi con trai như vậy dùng để làm gì? Trong lòng của hắn chỉ có tiểu nương tử xinh đẹp, nào có người cha này!"
Người hầu vội vàng gật đầu, đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng vẫn mờ mịt.
Vốn là thế tử cùng đi, đều cho rằng là cùng đi nha môn ăn bữa cơm rồi về phủ, căn bản không dám bẩm báo Hạ Vương. Kết quả là Cận Đại Đức cũng không về, thế tử cũng không trở về. Nội viện chủ sự Tiết phu nhân lo lắng, đi nghe ngóng, mới biết Tiểu Hạ Vương gia nhà họ đi đến nửa đường liền chạy mất, đồn đại là do hắn thấy tiểu nương thử xinh đẹp, mất hồn mà đuổi theo mĩ nhân....
Hạ Vương mặc dù nghe Tả Ngôn Hi đề cập qua quan phủ tra án, sẽ không hiểu được là Cận Đại Đức, căn bản không để ý. Ngày thứ hai dậy sớm, trời còn chưa sáng tìm Cận Đại Đức có việc phân phó, lại nghe được hắn bị giải vào nha môn nho nhỏ huyện Thẩm Hà, thiếu chút nữa tức giận lệch miệng. Tính tình nhiều năm chinh phạt nam bắc bùng phát, triệu tập thân bình hằng ngày, thẳng đến huyện nha mang Cận Đại Đức về, còn nảy sinh tức giận với đứa con ăn chơi mà hằng ngày mặc kệ, tất nhiên gộp lại tức giận cùng nhau.
Vấn đề là lúc này Tiểu Hạ Vương gia không đi thanh lâu, có trời mới biết hắn ở đâu phong lưu khoái hoạt. Chẳng lẽ lại để cho bọn họ đến từng nhà, từng giường tìm người?
Hạ Vương thấy người hầu đứng bất động, lại quát: "Còn không mau đi! Lão tử muốn lột da hắn!"
Một ngày trước còn xem cuộc chiến của A Nguyên và Tiểu Hạ Vương gia, liền chợt nhớ tới, Tiểu Hạ Vương gia gần đây thực sự thật xui xẻo.
Tiểu mĩ nhân muốn lột da của hắn không tính, lúc này ngay cả cha hắn cũng muốn lột da hắn.
Da của hắn mặc dù dày, ước chừng cũng không đủ lột.
------------
Sắc trời sáng còn chưa rõ, trên phố đã có không ít dân chúng làm ăn, rửa mặt, giặt quần áo, dọn dẹp lau chùi.
Rửa chính là cái bô.
Chúng phụ nhân đem theo các bô đầy, đi về hướng nhà xí bọn họ dùng chung, sau đó ngoài ý muốn lại phát hiện nhà xí rõ ràng bị khóa.
"Ai thiếu đạo đức thế? Nhà xí đang yên đang lành lại khóa, dùng thế nào đây?"
"Chính là......Ồ, không đúng, nơi này có giấy niêm phong! Là giấy niêm phong của quan phủ!"
"À...? "
Chúng phụ nhân nhìn qua khe cửa.
Nhà xí nhỏ này kết cấu cũng đơn giản, hố phân ở bên trong, thuận tiện che đậy được thân thể đi ngoài, từ bên trong cài then cũng được, một nửa hố phân khác ở ngoài phòng, thuận tiện khi đầy, lại để cho người dân lấy đi. Vì vậy nhà xí căn bản không hề có khung cửa sổ, chỉ có hầm cầu phía trên lộ ra chút phía ngoài ánh sáng nhạt, lại nhìn không rõ tình hình bên trong.
Một vị phụ nhân do dự nói: "Bên trong giống như treo ai đó."
Phụ nhân khác lắp bắp kinh hãi "Dọa ma, không lẽ có người treo cổ ở chỗ này?"
Phụ nhân phía trước cũng hoảng sợ đứng lên, "Hôm qua là có rất nhiều công sai đi qua, không chừng thật sự là có án chết người! Có lẽ do trời quá muộn, mới khóa lại, để hôm nay tới xử trí?"
"Vậy cái bô của chúng ta...đổ thế nào đây?"
"Đương nhiên phải đổ! Dù sao chúng ta đổ ở bên ngoài, cũng không đụng vào bên trong!"
"Đúng đúng!"
Một lát sau, uế vật "rầm rầm" Đổ vào hố phân, quấy một hố phân nước, tanh tưởi ngút trời.
Chúng phụ nhân cũng bất chấp há mồm phàn nàn, bịt mũi đi rửa bô, rửa sạch uế vật trên bô, lại rửa lại hai lần, sau đó mới mang cái bô đến nơi khác phơi nắng.
Bởi vì cái hố phân quả thực tanh tưởi đến lợi hại, các nàng đi ra thật xa, mới bắt đầu nghị luận bên trong nhà xí rốt cuộc xảy ra án giết người nào.
Lại một lát, lại một tráng hán ôm bụng chạy tới, liếc cũng nhìn thấy trên cửa có khóa, thầm nói: "Làm cái quỷ gì! "
Mắt nhìn bốn bề vắng lặng, hắn khó hiểu ngồi xuống hố phân bên cạnh, nghe thấy tiếng tạch tạch, người nọ liền mãn nguyện mà ngửa đầu thở dài: "Thoải mái! Sảng khoái!"
Bên trong nhà xí, một đôi mắt còn có thể xuyên thấu qua hố phân, chứng kiến uế vật nhao nhao rơi tung tóe xuống......
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Đã quên không cùng mọi người nói, lúc ăn cơm không nên đọc. Lại sợ cười phun, lại sợ buồn nôn.....
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 120:
Sau khi người nọ đi, trong sương mù mới có nam tử trẻ tuổi đi tới, xa xa liền sờ lên cái mũi thanh tú, hướng phu nhân mặt nạ bạc đằng sau nói: "Hạ cô cô, thật sự rất thối đấy!"
Hạ cô cô nhìn về phía công tử nhà bà, thần sắc ôn từ, "Nếu như đắc tội con, thối chết cũng xứng đáng."
Cảnh Tri Vãn mỉm cười, "Thả hắn ra đi! Cẩn thận đừng đem hắn lại gần con."
Hạ cô cô gật đầu, "Yên tâm, tuyệt không để hắn hun mùi đến A Từ."
Bà bước nhanh chạy đi qua, nhanh chóng mở khóa, xé đi giấy niêm phong, lóe đi vào nhanh chóng ném một người ra.
Người nọ bị trói giống như cái bánh trưng, nhưng dây thừng được cắt ra, hắn liền lăn vài vòng thoát khỏi dây thừng sau khi bị ném ra, sau đó miếng vải rách trong miệng được lấy ra, hắn kéo lê thân thể đến góc tường, đỡ tường nôn, chẳng những nôn ọe ra bữa cơm đêm qua, không sai biệt lắm nôn ra cả mật, run rẩy toát mồ tôi.
Cảnh Tri Vãn đi qua, lại ngửi thấy mùi tanh tưởi, không khỏi lại lui một bước, mới hỏi: "Ngươi coi như không tồi?"
Người nọ bỗng dưng quay đầu, đầu tóc toán loạn lộ ra khuôn mặt vàng, một đôi mắt hoa đào trải qua đêm đã ảm đạm đi nhiều, lại bởi vì thống khổ nôn mửa nên hiện ra vài phần mê man.
Đúng là phong lưu tiêu sái trong truyền thuyết, trên đường đến nha môn còn có thể trốn đi tìm tiểu nương tử Tiểu Hạ Vương gia - Mộ Bắc Yên.
Thấy được Cảnh Tri Vãn, hắn hít vào một hơi, dương quyền liền đánh tới.
Cảnh Tri Vãn nhàn nhạt nhìn hắn đánh tới, không thấy thân hình hắn động thế nào, lại nhẹ nhàng tránh ra.
Mộ Bắc Yên đang định chuyển chiêu, đánh vào gương mặt vân đạm phong khinh kia, chợt thấy một đạo sát khí lạnh lẽo bức tới, vẫn còn chưa biết ở đâu, trên cổ đã bỗng dưng mát lạnh, cuối cùng bị một thanh kiếm sáng như tuyết đặt vào cổ.
Mũi kiếm mỏng và lạnh giống như nước đá, lặng yên không một tiếng động muốn đem hàn ý thấm đến trong tâm can.
Mộ Bắc Yên rốt cục chỉ có thể đứng yên tại chỗ đó, chằm chằm nhìn vào nam tử dường như tay trói gà không chặt trước mặt, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi dám động vào ta!"
Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Ngươi dám di chuyển liền biết?"
Mộ Bắc Yên chậm rãi nghiến răng lọt qua hai từ: "Đoan.....hầu! "
Cảnh Tri Vãn chậm rãi thu kiếm, mặt mày hắn ngưng lại hàn ý: "Biết rõ ta là ai, cũng biết rõ ta vì sao mà đến đây, ngươi còn dám vô lễ với A Nguyên?"
"A Nguyên......" Mộ Bắc Yên kinh hãi.
"Ngươi......Ngươi quả nhiên là bởi vì nàng mà trả thù ta! Không sai, ngươi mới là vị hôn phu của nàng. Nhưng ngươi không rõ nàng là người như thế nào, nàng cùng ta quan hệ như thế nào ư?"
Ánh mắt Cảnh Tri Vãn như hồ sâu, "Ngươi đã cùng Nguyên đại tiểu thư có quan hệ như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra nàng căn bản không phải là Nguyên đại tiểu thư tầm hoan tác lạc ư? Chính là trong mắt ngươi chỉ hời hợt, nhìn không ra mặt khác, Tạ Nham chẳng lẽ cũng không nhận ra, không nói cho ngươi?"
Mộ Bắc Yên cười lạnh, "Ta là người xưa nay nông cạn, đoán không ra Đoan hầu văn võ toàn tài, nhưng lại tài giỏi như vậy, lại còn giả bộ bệnh tật, còn cùng với một nữ tử có danh dự xấu như vậy có quan hệ thông gia, tất nhiên càng nhìn không ra Nguyên Thanh Ly có gì khác lạ. Tạ Nham sinh nghi, chẳng lẽ ta phải tin hắn mà không tin vào hai mắt của mình? Huống chi, thật muốn bàn về thật giả, chẳng lẽ Nguyên phu nhân cũng không nhận ra con gái ruột của mình?"
Đáy mắt Cảnh Tri Vãn trào phúng "Nguyên phu nhân là hạng người khôn khéo thế nào, làm sao có thể không nhận ra con gái ruột của mình?"
"Nguyên phu nhân nhận ra được con gái ruột? Cũng nhận ra được nàng không phải Thanh Ly?" Mộ Bắc Yên kinh hãi cùng nghi hoặc, "Nếu như bà ta nhận ra, vì sao không vạch trần A Nguyên, còn muốn tiếp tục sai đem nàng nhận là Thanh Ly?"
"Bà ta muốn vạch trần cái gì? " Cảnh Tri Vãn cười, "Vạch trần nữ tử này cùng Nguyên Thanh Ly giống nhau như đúc, lại không phải con gái bà ta? Đáng tiếc A Nguyên cái gì cũng không nhớ rõ, như một tờ giấy trắng, chẳng lẽ bà ta phải nhìn chằm chằm vào đứa con gái trước mắt, lại nhớ về đứa con gái xa xôi ngàn dặm không có tin tức?"
"Chẳng lẽ bà ta không muốn tìm lại Thanh Ly ư?"
"Vậy cũng phải tự bà ta tìm về......" Cảnh Tri Vãn tiếc hận giống như than nhẹ, nhẹ nhàng nhìn móng tay, phủi đi bụi bặm, "Bà ta năm đó gieo xuống đủ loại nghiệt, nên nghĩ đến hôm nay sẽ nhận quả báo. Ta cũng muốn nhìn xem, bà ta chính là một tay che trời, còn có thể tìm về con gái Thanh Ly hay không!"
Mộ Bắc Yên đổ mồ hôi, đang lúc gió lạnh thổi sáng sớm, lại sợ run cả người.
Hắn híp đôi mắt hoa đào, chậm rãi nói: "Là ngươi? Thanh Ly gặp tai kiếp mất tích, ngươi cùng A Nguyên, cái người ngay cả mình là ai cũng không biết xuất hiện, sau đó quan hệ thông gia......Cũng không phải trùng hợp, mà là ngươi đang âm thầm bố trí? Ngươi......rốt cuộc là ai?"
Cảnh Tri Vãn cười cười, "Ngươi không phải là đã biết sao?"
Vấn đề tựa hồ có chút buồn cười, Tạ Nham đoán được, Mộ Bắc Yên cũng đoán được, lúc này Cảnh Tri Vãn đã nhận.
Hắn không phải là Tri Vãn, hắn là Đoan hầu.
Đoan hầu Cảnh Từ.
Nhưng Mộ Bắc Yên vẫn như cũ không hiểu được, Đoan hầu Cảnh Từ đến tột cùng là ai.
Lúc còn ở kinh thành, Lương đế bỗng nhiên đưa một nam tử trẻ tuổi lên làm Đoan hầu, sau đó gả Nguyên đại tiểu thư có tai tiếng xấu cho hắn làm vợ.
Có người từng ngờ vực vô căn cứ có phải hay không bởi vì Nguyên gia phu nhân được sủng ái, mới thuận tiện cho Nguyên đại tiểu thư lấy Đoan hầu mà mình thích. Tin tức truyên ra sau đó, Đoan hầu bệnh nặng, Nguyên đại tiểu thư làm sao lại thích một nam tử sắp chết?
Sau đó, lại có người nói, Đoan hầu là con riêng của Lương Đế.
Nếu là con riêng của Lương đế cũng không có gì khó nói. Dĩnh Vương Chu Hữu Khê, mẫu thân là Lữ thị vốn là kỹ nữ trong quân doanh, bởi vì tướng mạo xinh đẹp, lại được ở lại lều vải hầu hạ mấy ngày, về sau Lương đế nhổ trại mà đi, Lữ thị phát hiện có thai, về Biện Kinh, trên đường về ở Từ Tâm am sinh hạ một đứa con, Lương đế nghe nói vậy vui mừng ban là Dĩnh Vương, sung sướng đưa trở về.
Đến cùng nối dõi tông đường vẫn là quan trọng nhất, Lữ thị mặc dù bởi vì thân phận quá mức nghèo hèn, đến nay chỉ là phân vị tài nhân, Dĩnh Vương cũng đã phong vương, mà lại trẻ tuổi nhất trong số con trai của Lương đế.
Sau đó liền có người suy đoán, là nghĩa tử, hoặc con nuôi. Nhị hoàng tử Chu Hữu Mân là con nuôi, theo Lương đế chinh chiến bốn phương, lập nhiều công lao hiển hách, Lương đế thích thú cũng đối xử cũng như nhau, thậm chí còn đồn đại Lương đế ý định lập hắn làm thái tử.
Nhưng nếu như là con nuôi, nghĩa tử, hoặc là tự mình sinh ra dưỡng dục, hoặc là tùy tùng theo chinh chiến thập tử nhất sinh, Lương đế mới có thể đặc biệt chiếu cố, phong vương phong hầu.
Đoan hầu tựa hồ không có gì liên quan, mà lại cả ngày chân không bước ra khỏi nhà, lại có lời đồn đãi nói, là bạn của Lương đế, lúc nghèo hèn cùng nhau trải qua, bệnh nặng qua đời đem con trai độc nhất gửi cho hắn, Lương đế nhớ kỹ tình cũ, mới gia phong ban thưởng.
Nguyên Thanh Ly khuynh quốc khuynh thành, dưới váy bao người theo đuổi, mà lại phần lớn là vương tôn công tử, sau khi truyền ra hôn ước, những người còn lại đều cảm thấy ưu tư.
Vì vậy, tiểu đệ của sủng phi trong cung vì tức giận mà đến Hầu phủ cầu kiến, ước chừng cũng không có ý tốt, Đoan hầu nói từ chối tiếp khách, tất nhiên là cự tuyệt gặp, vì vậy vị này mắng chửi. Đang mắng chửi hăng, không biết ở đâu truyền ra tiếng ho khan của nữ tử, mái hiên yên tĩnh bỗng chạy ra mấy tráng hán, đem vị tiểu quốc cữu kia đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra, sau đó ném như rác rưởi ra ngoài cửa phủ.
Tiểu quốc cữu gia được người khiêng về nhà, vừa về nhà xong, còn chưa và vào cung cầu tỉ tỉ hắn, trong nội cung đã nhận được khẩu dụ của Lương đế, nói công tử đối với Đoan hầu nói năng lỗ mãng, phụng hoàng mệnh phải cho chút giáo huấn, sau đó tiểu thái giám tiến lên, giơ cái trường côn, đánh bầm dập. Đáng thương cho công tử kia da mềm thịt non, kêu rên cả một đêm, không đợi đến hửng đông liền đi đời nhà ma. Tỉ tỉ là sủng phi của hắn từ đó thất sủng, cũng ở lãnh cung mấy ngày rồi chết không rõ nguyên nhân.
Tạ Nham thường hầu hạ Lương đế, lại bởi vì nguyên nhân nhà mẹ đẻ, đối với chuyện xưa năm đó có biết được một...hai..., thực sự không dám lộ ra quá nhiều, cũng tại lúc ấy liền âm thầm cảnh cáo Mộ Bắc Yên, không thể đi trêu chọc Đoan hầu.
Hôm nay, vị Đoan hầu thần thần bí bí vì A Nguyên mà chạy tới huyện Thẩm Hà nho nhỏ này.
Nếu như A Nguyên cùng Nguyên Thanh Ly căn bản là hai người, hắn bố trí mọi thứ hết thảy là vì cái gì? A Nguyên không phải là Nguyên Thanh Ly, vậy nàng là ai? Vì sao lại có dung mạo giống Nguyên Thanh Ly như vậy? Vì sao nhận định mình là Nguyên Thanh Ly? Nguyên Thanh Ly thật sự đã đi đâu? Hay hoặc là, thiên hạ thật sự có phương pháp có thể cho một người mượn thân thể của người khác để sống lại?
Còn có, A Nguyên rõ ràng hoàn toàn không biết gì cả. Như vậy, cạm bẫy xung quanh nàng bố trí xuống, là cạm bẫy thế nào?"
- -----------
Ánh nắng dần dần phá vỡ sương mù, mà Cảnh Từ cũng giống như sương sớm, không biết từ lúc nào đã như sương khói đi mất vô tung vô ảnh.
"Cảnh Từ, Cảnh Từ....."
Mộ Bắc Yên thì thào nhớ rõ tính danh lạ lẫm này, bước nhanh đi khỏi nơi này, trong đầu một mảnh hỗn độn, mùi tanh tưởi trong mũi không xua đi được giống như đã ngấm vào xương, giống như cuối cùng cũng không thể chạy thoát khỏi ác mộng.
Phía trước đã là đường lớn, chợt có bóng dáng quen thuộc chạy qua.
Hắn gãi mái tóc rối tung, đang ngơ ngẩn không biết nên đi về nơi đâu, bên kia liền có hai thân ảnh chạy qua, nhìn thoáng qua, đã té ngã chạy trở về, kêu lên: "Tiểu vương gia!"
Cái âm thanh "Tiểu vương gia" này cuối cùng đem hồn Mộ Bắc Yên kéo về.
Hắn nhìn chăm chú phía hai người mới chạy tới,mới phát hiện đúng là tùy tùng theo phụ thân mình, một tùy tùng trong đó là người hôm trước giúp Tả Ngôn Hi lừa hắn.
Hắn sửa sang lại quần áo mất trật tự, ho một tiếng, lúc này hỏi: "Chuyện gì?"
Người hầu vội nói: "Tiểu vương gia, tranh thủ thời gian hồi phủ thôi! Vương gia đang tìm ngài đấy!"
Mộ Bắc Yên nhất thời nổi giận đứng lên, "Các ngươi còn cùng ta nói năng vô nghĩa? Lại là Tả Ngôn Hi bảo các ngươi, có phải hay không?"
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Tiểu Hạ Vương gia đáng thương, nhà xí dột suốt cả đêm mưa nha!
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
Edit + Beta: Hàn - Mai
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
58 chương
15 chương
501 chương
130 chương
27 chương