A Nguyên từ sáng sớm đã bị Cảnh Tri Vãn xách tới Hoa Nguyệt lâu, còn chưa kịp bàn luận cùng Tỉnh Ất, nghe vậy không khỏi nghi hoặc. Bởi vì A Nguyên vốn có ân cứu mạng, lại do Lý Phỉ một tay nâng đỡ, bình thường thì công việc phá án, Lý Phỉ thường giao cho A Nguyên. Tỉnh Ất tuy là lão bộ khoái, nhưng khi gặp việc gì cũng thường lùi sau, không chịu làm chủ, tất nhiên thì đều cùng A Nguyên thương lượng. Cảnh Tri Vãn là quan mới đến lĩnh chức, khí thế không nhỏ, nhưng một đường tới đây lại chưa từng đề cập qua với A Nguyên nửa chữ. Phó Mạn Khanh mềm mại, lượn lờ đi đến trước mặt Cảnh Tri Vãn, mùi thơm thoang thoảng, nhìn hắn sâu kín, mơ hồ tỏ vẻ chịu nhiều ủy khuất. Cảnh Tri Vãn lui lại một bước, chậm rãi đưa tay ra, có vẻ che tránh. Phó Mạn Khanh chỉ đành rủ mi mắt, yên lặng lấy ra một cái bình sứ men xanh, một cái bình xứ trắng. Đó đều là đồ sứ tốt nhất ở các lò, bình sứ nhẹ nhàng mỏng manh, thanh thấu như ngọc, mơ hồ thấy được ở bên trong có dược hoàn. Nàng lấy khăn lụa, lấy từng viên ở hai bình ra rồi cho hai người xem, "Viên màu hơi tối là như ý hoàn, nữ tử dùng, chính là Chu đại công tử đưa tới; Viên màu hơi nhạt là *ngọ dương đan, cái này cho nam tử dùng, Linh U dược sư đưa tới." (*ngọ dương đan: đan dược giúp bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lý...) "Đều có công dụng gì?" "Khụ!" Phó Mạn Khanh nhìn Cảnh Tri Vãn rồi thâm ý liếc hắn, càng oán hắn không biết thương hương tiếc ngọc, hỏi ra như thế thật mất hứng, "Đương nhiên là dùng để *trợ hứng" (* trợ hứng: thuốc giúp, trợ hứng, thăng hoa cảm xúc trong quan hệ tình dục) Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Chỉ vẻn vẹn là trợ hứng thôi à? Chu Hội Phi sao lại nói cho ta biết, những viên này đều dùng mấy vạn hoàng kim để mua dược liệu, phụ cho Linh U chế ra dược hoàn, *thiên hương cao, máu linh hạc, có thể thể khiến nữ nhân thần hồn mất tăm, khăng khăng một mực lưu luyến phục vụ nam nhân?" (Thiên hương cao: hay còn gọi là Nám Ngọc Thiên Hương, thảo dược trị nám và thâm mụn rất tốt) Hắn nhặt một viên, đôi mắt màu đen híp lại, "Nếu bây giờ cô dùng một viên, có phải hay không sẽ bám lấy ta và Nguyên bộ khoái? Nếu như tối hôm qua cô dùng một viên, rồi đi phục vụ khách quý phải không? Nhưng trong lòng Phó cô nương yêu nhất vẫn là Linh U dược sư cơ mà? Cô thay Linh U dược sư dỗ dành Chu đại công tử được bao nhiêu tiền vàng tơ lụa? Rồi lừa gạt lấy đi chút dược liệu?" Phó Mạn Khanh chỉ cảm thấy nam tử trẻ tuổi kia, mặc dù thanh âm hắn không cao, nhưng từng chữ từng chữ lại như mũi tên nhọn, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài thanh nhược của hắn, lời hắn nói toát ra lãnh ý, lạnh lẽo, ép cho người khác gần như thở không nổi. Người này sẽ không biết thương hương tiếc ngọc. Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, đầu gối nàng đã mềm nhũn, quỳ xuống. --------------- Bỏ qua việc Phó cô nương từng nói mình thân là nữ tử nghèo hèn, đành phải nương nhờ chốn thanh lâu, nhưng kì thật thì thủ đoạn của nàng rất đơn giản. Chu Hội Phi ăn chán chê cả ngày, hắn thật sự hiểu được là một thân hình mập mạp sẽ mất hình tượng bao nhiêu. Lại gần đến lúc hắn nên cưới vợ, vương công, hầu tước đều ngại hắn béo lại ngu xuẩn, nhà bình dân thì hắn lại không nhìn trúng. Xuất thân thế gia nhưng gia đình xuống dốc, nên nữ tử nghèo khó là hợp với hắn nhất, hắn lại lo lắng đối phương chỉ để ý tiền tài nhà hắn chứ không để ý tới hắn. Vì vậy, cõi lòng đều xoắn xuýt cho nên Chu Hội Phi quyết định, nếu như bộ dạng và mặt mày này của hắn không thể khiến cô nương đó thật tâm thích hắn, ít nhất hắn có thể dùng thủ đoạn để cho cô nương đó thật sự. Điều Linh U muốn là tiền tài, dược liệu quý hiếm ở Chu Gia, ngẫu nhiên kết bạn với Chu Hội Phi, đang lo ở Chu gia không thể dùng thủ đoạn gì, Phó Mạn Khanh lại là người thông minh, nhìn kết cục của các cô nương trước nàng, sớm liền ngộ ra, phong thái quyến rũ sẽ biến mất từng giờ, từng ngày, đáng giá nhất chính là thời gian. ( Edit + Beta: Hàn - Mai) Chương 32: Phó Mạn Khanh hao tổn tâm trí để làm số phận của mình thay đổi, rẽ sang con đường mọc đầy hoa. Chu Hội Phi mặc dù mập như heo nhưng hắn cũng cao cao tại thượng, nếu không vào thì thôi, nếu vào chỗ các nàng, hắn tuổi trẻ có tài lại ra tay hào phóng, lại là con trai trưởng trong nhà, nếu được gả vào Chu gia, làm một cơ thiếp bình thường, cả đời này cơm áo cũng không cần lo lắng. Ba người đều có yêu cầu cấp thiết, rất nhanh đã ăn nhịp với nhau. Linh U vì Chu Hội Phi mà luyện chế như ý hoàn, cũng khuyên hắn cho Phó Mạn Khanh làm thí nghiệm thuốc, Phó Mạn Khanh không đồng ý thì giở thủ đoạn, nếu có tình, hoặc nếu không có tình, thì *lạt mềm buộc chặt, có thêm cả dược hoàn có công hiệu trợ hứng, có thể chỉ trong vài khắc, đối phương yêu quý hơn gấp trăm lần, Chu Hội Phi thấy dược hoàn hữu hiệu, lại càng cho Linh U thêm nhiều dược liệu quý báu, thậm chí còn vì Phó Mạn Khanh mà tranh cãi, mới có chuyện tìm A Nguyên gây sự ở trà lâu hôm đó. (*Lạt mềm buộc chặt: dùng thái độ hờ hững với đối phương để khiến đối phương quan tâm, bám lấy mình. Cũng có nghĩa là: ví thái độ mềm mỏng trong ứng xử thì dễ đi đến thành công.) "Thiếp thân chỉ trông mong gả vào Chu gia, suốt đời không lo, sau lại có thể hại Chu công tử?" Nàng liếc thần sắc của Cảnh Tri Vãn, "Về phần thuốc của Linh U là dùng cái gì luyện chế thành, thiếp cũng không biết được, chẳng qua là..... sau khi thiếp dùng thì cảm thấy chính xác là nhìn Chu đại công tử thấy thuận mắt hơn nhiều." Cảnh Tri Vãn ôn hòa cười cười, "Phó cô nương, dùng xong thuốc kia, cô có nhìn con heo đực, cũng đều cảm thấy rất thuận mắt." Cũng lí do đó, Chu Hội Phi sau khi dùng thuốc đó thì nhìn con heo mẹ cũng thấy thuận mắt...... Nhìn Phó Mạn Khanh mặt đỏ cả lên, Cảnh Tri Vãn cũng không để ý tới nàng, chắp tay đi ra khỏi phòng. A Nguyên vội vàng đi theo sát Cảnh Tri Vãn ra khỏi phòng, hỏi: "Không hỏi gì nữa à?" Cảnh Tri Vãn nói: "Nữ tử thay đổi thất thường như vậy, Linh U không có khả năng sẽ cho nàng ta biết rằng hắn dùng cây nấm và máu gà để luyện chế ra đan dược. Huống chi lời của nàng cùng Chu Hội Phi căn bản cũng tương tự, có lẽ không phải giả." A Nguyên suy nghĩ, hôm qua lúc trở lại nha môn sắc trời đã không còn sớm, Cảnh Tri Vãn đã cùng Chu Hội Phi nói chuyện, không lẽ là lúc hắn ra khỏi phòng bếp sau đó liền trực tiếp đi gặp Chu Hội Phi, càng có khả năng là lúc Lý Phỉ phái người tìm hắn, hắn đang ở chỗ của Chu Hội Phi. Chu Hội Phi tuy là nghi phạm, nhưng hôm nay chứng cớ chưa đủ, Lý Phỉ sẽ không dám đưa hắn giam trong đại lao, chỉ sợ phòng giam giữ hắn so với phòng ngủ của A Nguyên còn to hơn, thoải mái hơn nhiều. Tưởng tượng thấy Cảnh Tri Vãn cùng Chu Hội Phi ở trong phòng cùng nhau, vẻ mặt thanh ngạo của hắn cùng Chu Hội Phi xem tranh *xuân cung đồ, A Nguyên cười run rẩy cả hai vai. (*Xuân cung đồ: 春画, Hán Việt: Xuân họa; chungong: xuân cung; chungongtu: xuân cung đồ) là một thuật ngữ cho nghệ thuật khiêu dâm. Hiểu đơn giản thì xuân cung đồ là tranh khiêu dâm...) Thấy A Nguyên không nói gì, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Ngươi sao không đến màn che vén lên nhìn một cái, nhìn xem vị khách quý của Phó Mạn Khanh đến cùng là ai?" A Nguyên cười cười, "Ta cảm thấy Cảnh Điển sử đối với những chuyện này sẽ cảm thấy hứng thú hơn ta nhiều." Mặc dù phát hiện ra trong màn che có người, nhưng đối với với vị Cảnh Điển sử này, nàng hoàn toàn không biết hắn thế nào, nàng muốn thử xem hắn có biết trong màn che có người hay không, xem hắn sẽ xử trí thế nào. Huống chi nghỉ đêm thanh lâu còn có thể có người tốt lành gì? Hơn phân nửa có lẽ giống như Chu Hội Phi vậy, to đầu béo não. Nếu như nhấc màn trướng lên, nằm trên giường mà là một đống thịt mỡ mập bóng, chẳng phải buồn nôn? Nàng ăn được không nhiều điểm tâm lắm, nếu biết trước sẽ như vậy, sẽ không làm cao mà ở lại ăn hết chén trứng gà của Điển sử đại nhân...... A Nguyên tưởng tượng ra Cảnh Điển sử đại nhân nôn ọe, khuôn mặt tuấn tú của hắn xanh mét, nàng có chút ngẩn người mê mẩn, Cảnh Tri Vãn lạnh lùng nhìn nàng liếc một cái, "Ta không có hứng thú với nam nhân." A Nguyên cười hì hì nói: "Ta cũng không có hứng thú với nam nhân. Ta chỉ thích nhìn Phó cô nương, mỹ nhân đẹp vậy mà, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều yêu kiều, đẹp không sao tả xiết." ( Edit + Beta: Hàn - Mai)