Lưỡng Thế Hoa
Chương 12
Lúc bỏ xuống đồ tang một năm kia, Tôn Thượng Hương mười lăm tuổi.
Cô bé mười lăm tuổi, là thời điểm trổ mã xinh đẹp nhất. Trên thân thể duyên dáng yêu kiều đã có chút đường cong thiếu nữ. Đã quen nhìn nàng mặc cát phục đơn giản, đột nhiên thay bằng quần lụa áo hồng, cho dù là tôi cũng muốn nhìn thêm vài lần.
Bởi vì nguyên nhân giữ đạo hiếu đã lâu, giống như bị đè nén sau đó được phóng thích, nàng trở nên hết sức sáng lạn, thậm chí, sáng lạn đến có chút quá đáng.
Tôi bắt đầu hoài nghi là tôi đến nhầm thời đại, hoặc kỳ thực là nàng sinh sai thời đại. Ở cái thời đại tôi được sinh ra kia, cho dù là nữ sinh ngông cuồng nhất, đối với hành vi của nàng cũng sẽ phải trợn mắt há mồm.
Không biết từ bao giờ nàng hình thành thói quen mang kiếm theo đi dạo chơi mỗi ngày. Kết quả mỗi ngày đều có người bị hại mặt mũi bầm dập chạy đến Thái thú phủ cáo quan.
Nhưng mà so với chuyện hung ác này, càng làm cho người ta xấu hổ là thói quen bình phẩm “nam sắc” từ đầu tới chân của nàng. Đúng vậy, tôi cũng không nói gì sai, chính là “nam sắc”.
Nàng thường ở trước mặt tôi không ngại miệng mà kể linh tinh người này người kia đẹp mặt mà người nọ dáng người tốt…Mỗi lần phát hiện tuấn mỹ nam tử trên đường, nàng đều giống như phát hiện ra đại lục mới mà chạy như bay trở về, kéo tôi đến xem.
Xấu hổ nhất là có lần nàng nói với tôi: “Ta nhìn đi nhìn lại, vẫn là thấy Chu Du đẹp nhất. Đáng tiếc huynh ấy xem như một nửa huynh trưởng của ta, bằng không nếu có thể cùng huynh ấy vui vẻ một đêm thì tốt rồi.”
Mưa dầm thấm đất, có một ngày Tôn Như thế nhưng cũng xen vào nói: “Con cũng cảm thấy Chu Du là đẹp nhất.”
Tôi nghẹn họng nói không ra lời. Trời, nó mới bảy tuổi a.
Có một lần Tôn Thượng Hương lại nói với tôi: “Kỳ thực đệ đệ Lã Mông của tẩu tuy mặt mày không tinh xảo lắm, nhưng rất có khí khái nam tử. Hắn thích tẩu mọi người đều nhìn ra được. Tẩu cho dù ngay cả không muốn gả cho hắn, nhưng không cùng hắn thân mật một lần cũng thật là lãng phí”
Tôi cau mặt lại, định lấy thái độ “chị dâu” chuẩn bị trách cứ nàng. Nhưng nhìn đến gương mặt xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề kia, trái tim vừa trở nên cứng rắn kia lại mềm đi, lời định trách cứ đều bay đến chín tầng mây.
*Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề: Đây là một câu xuất phát từ Luận ngữ, ý chỉ người phụ nữ khi cười rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp có duyên.
Tử
Hạ vấn viết: “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề. Tố dĩ vi huyến hề. Hà vi dã
?”.
Tử viết: “Hội sự hậu tố”.
Tử
Hạ viết: “Lễ hậu hồ?”.
Tử viết “Khởi dư giả thương dã, thỉ khả dự ngôn thi dĩ hĩ ”.
Bản dịch:
Tử
Hạ hỏi: Cười khéo tươi đẹp làm sao, đôi mắt thật có duyên. Nền trắng vẽ bức tranh rực rỡ. Kinh Thi nói thế nghĩa là gì ?
Khổng tử đáp: Phải có nền trắng đẹp trước, sau mới vẽ tranh.
Tử
Hạ tiếp: Vậy lễ nhạc cũng đến sau “nhân”ư ?
Khổng tử nói: Như thế là trò hiểu biết đấy, ngươi có thể cùng ta thảo luận Kinh Thi được rồi.
(Nguồn: hasuchan.wordpress.com/hai mươi11/05/05/vi-thần-chương-3, bạn hasu cho mềnh xin cái chú giải nha, khổ quá mềnh không biết tiếng bông >”
Kỳ thực còn có nhiều lúc tôi lại trợ Trụ vi ngược*. Mỗi khi Ngô phu nhân, di nương của nàng hay Tôn Quyền cấm nàng ra ngoài, nàng sẽ đến nắm lấy tay tôi nguỵ trang, kéo tôi đi bồi nàng ra ngoài nổi loạn.
*Trợ
Trụ vi ngược: giúp Trụ Vương làm những điều tàn ác, bạo ngược (bạn nào có xem
Bảng phong thần thì rõ)
Nàng thích nhất là cùng tôi ngồi ở trên trà lâu, nhìn người đi như dệt cửi dưới lầu, sau đó sẽ nhẹ giọng nói với tôi, nam tử kia không tệ, đáng tiếc hơi thấp; dáng người kia đủ cao to, đáng tiếc bộ dáng rất ngu si…
Ngô phu nhân không có biện pháp với chúng tôi, Tôn
Quyền lại không quản chuyện của chúng tôi lắm. Hắn bề bộn nhiều việc, bận trị quân, bận chưởng chính, bận thông qua lực lượng bốn phương tám hướng củng cố quyền lực tuyệt đối bản thân. Mỗi ngày nhìn hắn lúc khuya mới vội vàng trở về, trời vừa sáng lại vội vàng rời đi, bỏ qua thảo thuận sự vụ, mỗi ngày chúng tôi cùng một chỗ nói chuyện có lẽ chưa quá mười câu.
Cũng nghe nói Ngô phu nhân có khi trách cứ hắn, muốn hắn quản tôi cho tốt, một nữ tử cả ngày ở ngoài đường xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì nữa. Nhưng hắn luôn trả lời, nói Vân Ảnh không giống nữ tử bình thường, nàng thích như thế nào liền tùy nàng như thế đó là được.
Nhưng bởi vì tôi vẫn chưa sinh một nửa con nối dòng cho hắn, trong nhà đối với việc này lại thủy chung rất lo lắng. Lại nghe nói mẹ đẻ hắn khi còn sống từng đính ước cho hắn một môn thân, là nữ tử nhà họ Tạ ở
Hội Kê, gia thế trong sạch, thủ nghiêm nữ tắc.
Có một ngày hắn rốt cục nhịn không được tìm tôi đến thương lượng việc này. Tôi yên tĩnh nghe hắn nói xong, sau đó nói: “Đây là một chuyện tốt.”
Hắn không khỏi ngây ngốc, ngây ngốc một hồi mới nói:
“Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Ta thật sự nghĩ như vậy.” Tôi bằng phẳng nhìn hắn, trong ánh mắt không có gì đau đớn,
“Nàng sẽ đối với tướng quân tốt hơn so với ta, ta rất cao hứng.”
“Được, được.” Hắn thở dài, sau đó mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Đêm đó hắn ngủ không yên, tôi cảm giác được hắn ở bên người tôi vẫn trằn trọc không yên đến bình minh. Hắn thủy chung nắm tay của tôi, tôi rút về, hắn lại tìm được; tôi lại rút về, hắn tiếp tục nắm chặt.
Nhiệt độ cơ thể hắn cùng nhiệt độ cơ thể tôi giống nhau lạnh lẽo.
Đến bình minh, hắn đột nhiên ngồi dậy, lăng lăng nhìn tôi hồi lâu, sau đó nói:
“Nếu nàng không muốn, ta có thể không cưới nàng ta.”
Tôi nói: “Xin hãy cưới nàng ấy đi. Đây cũng là tâm nguyện của ta.”
Một tháng sau, hắn dùng kiệu hoa đem nữ tử họ Tạ kia về nhà.
Nữ tử kia so với Tôn Thượng Hương lớn hơn không bao nhiêu, lại hết sức yên tĩnh, hướng nội.
Từ lúc nàng bắt đầu chuyển đến trạch viện này, cơ hồ không có ai cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Tôn Quyền không đến nơi của tôi nữa, chỉ gặp lúc hắn cho người gọi tôi đến phòng nghị sự Thái thú phủ. Lúc đó tôi sẽ mặc trang phục chính quy, cung kính xưng hắn là tướng quân, Thái thú đại nhân.
Tôi tình nguyện bọn họ ân ái. Nhưng dần dần tôi nghe nói, hắn kỳ thực cũng càng ngày càng ít đi đến chỗ của Tạ phu nhân. Thay vào đó*, hắn bắt đầu lưu luyến các nơi yên hoa**, nhưng hắn rất ít chung tình cho một nữ tử. Hắn chỉ đem nơi đó làm nơi dừng chân ngủ, trời vừa sáng liền giương cánh bay ra.
*Nguyên văn: Thủ nhi đại chi (Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác)
**Yên hoa : ở đây là chỉ mí chỗ thanh lâu ý.
Mấy năm nay đều trải qua bình lặng, trừ bỏ mấy cuộc chiến không đến nơi đến chốn với Hoàng Tổ, hết thảy đều bình yên vô sự. Lã Mông đóng quân ở Nghiễm Đức, mà Chu Du cũng đi Bà Dương thao luyện thuỷ quân, lịch sử giống mạch nước ngầm, âm thầm nảy sinh.
Tôi giống như người xem chờ vở kịch trình diễn trên sân khấu, yên lặng chờ đợi khoảnh khắc kéo bức màn sân khấu kia lên.
Kiến An năm mười ba, Tôn Thượng Hương mười bảy tuổi.
Hôn nhân của nàng bị Ngô phu nhân cấp bách lo lắng từng ngày. Kỳ thực từ ba năm trước đây, Ngô phu nhân đã vô cùng muốn đem nàng gả ra ngoài. Nhưng mỗi lần dưới sự cự tuyệt của nàng đều không giải quyết được gì. Có mấy lần nàng thậm chí đem kiếm đi uy hiếp nhà nam tử Ngô phu nhân nhìn trúng, bắt đối phương không được cưới nàng.
Đương nhiên nàng có thể thuận lợi không gả là do có một nguyên nhân rất trọng yếu là Tôn Quyền, hắn thủy chung chưa tỏ thái độ. Hắn có nhiều chuyện cấp bách, trong cảm nhận của hắn, có lẽ đây căn bản không phải chuyện lớn gì. Hoặc là, theo phán đoán của tôi dựa vào chuyện xưa đã biết, có lẽ hắn cho rằng hôn nhân của muội muội hắn có lẽ sẽ càng mang đến cho hắn nhiều thứ hơn, cho nên hắn an tâm chờ.
Tôi rất cũng hoài nghi không biết Tôn Thượng Hương đã có người trong lòng hay chưa. Nhưng mỗi lần hỏi nàng, nàng đều dùng kiểu thở dài như thấy thế sự xoay vần rất buồn cười, sau đó oán giận nói:
“Giang Đông nam tử ưu tú có rất nhiều a, nhưng không phải là thúc bá thì là tỷ phu muội phu ta, tẩu nói ta còn có thể gả cho ai ?”
Sau đó nàng tiếp tục làm theo ý mình, ngày qua ngày tạo ra người bị hại mặt mũi bầm dập hay mĩ thiếu niên mang theo thần sắc sợ hãi chạy trốn trên đường.
Một buổi sáng đầu xuân, nàng ra ngoài. Lát sau có người vội đến thông báo, nói nàng đang đánh nhau ngoài cửa Thái thú phủ.
Tôi cảm thấy buồn cười, liền an ủi người tới nói, không cần lo lắng tiểu thư bị thương, hẳn là nên lo lắng tiểu thư đả thương người khác.
Dù vậy, tôi vẫn đi ra ngoài nhìn xem.
Vừa ra cổng Thái thú phủ, tôi liền phát hiện Tôn
Thượng Hương thái độ hung dữ, tay cầm bảo kiếm. Đối diện nàng là một nam tử mặc cẩm y, tướng mạo anh tuấn, đuôi mày khóe môi nhếch lên toả ra khí thế kiêu hãnh mạnh mẽ.
Nhìn kỹ lại cả hai người, quần áo đều chỉnh tề mặc ở trên người, trên mặt không có vết bầm tím cũng không có miệng vết thương. Còn tốt, còn tốt a.
Lại nghe thấy kia nam tử lạnh lùng nói: “Cô tránh ra, ta không cùng nữ nhân đánh nhau.”
Tôn Thượng Hương lại nói: “Nếu ta muốn cùng ngươi đánh nhau thì sao?”
Nam tử nọ lại nói: “Ta vất vả từ Giang Hạ đi đến nơi này, không phải là vì để đánh nhau với nữ nhân.”
Tôn Thượng Hương có chút tức giận, nói: “Nữ nhân thì sao? Ngươi còn không phải nữ nhân sinh ra sao?”
Nam tử kia thực khinh thường nói: “Mẫu thân ta sinh ta, nhưng mẫu thân ta cũng không xuất đầu lộ diện khắp nơi tìm nam nhân đánh nhau.”
Lời còn chưa dứt, tôi thấy Tôn Thượng Hương cầm kiếm lên.
Một giây sau, nàng ném tới bên người tôi.
Nàng vội vàng nâng tôi dậy, nói: “Tẩu tẩu, thật có lỗi, ta không biết tẩu đang ở đây.”
Nàng lại xoay người chỉ vào nam tử kia nói: “Người này rất vô lý, tẩu xem ta thu thập hắn.”
Nam tử nọ cũng không để ý tới nàng, chỉ là nhìn trời, vẻ miệt thị: “Xem ra Tôn Quyền cũng không hơn gì, đầu tiên là đóng cửa không gặp, sau đó lại tìm nữ nhân tới phiền ta. Cũng được, xem ra ta về Ba Quận tiếp tục làm kiếp giang tặc thì hơn.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Hồi tưởng lại lúc Tôn Thượng
Hương công kích hắn, hắn lưu loát lắc mình, sau đó mượn lực Tôn Thượng Hương đem nàng tránh ra. Mà trong nháy mắt hắn lắc mình, trên người có cái gì đó nhẹ nhàng vang lên.
Mà khi âm thanh kia vang lên, hắn xoay người, cô đơn bước ra ngoài thành. Là kim linh bên hông hắn, nhẹ nhàng ngân vang trong gió.
“Cam Ninh.” Tôi nhịn không được gọi.
Hắn dừng lại bước, xoay người, kinh ngạc nhìn tôi. Hắn hỏi: “Nàng là ai? Sao lại biết tên ta?”
“Nàng là ai ngươi cũng không biết?” Tôn Thượng Hương tức giận xoa thắt lưng nhìn hắn, “Có thể tiên đoán thiên hạ Vân Ảnh phu nhân, ngươi không nghe nói qua sao?”
Ánh mắt hắn liền sáng lên. Hắn đi tới, chăm chú nhìn tôi.
“Tôn Quyền tướng quân thê tử?” Hắn hỏi.
“Ngươi mới biết được à!” Tôn Thượng Hương liền kêu lên.
Tôi gật gật đầu.
” Nghĩa tỷ Lã Mông tướng quân?” Hắn lại vội vàng hỏi.
Tôi nói “Đúng, ngươi đã gặp qua đệ đệ ta sao?”
“Sao lại chưa thấy qua?” Hắn cười nói, “Là Lã tướng quân bảo tôi tới đây. Lã tướng quân còn nhắc tới phu nhân.”
Tôi cũng thực kích động, tôi nói: “Chậm trễ đại nhân rồi, thật sự có lỗi. Vân Ảnh sẽ đi thông báo chủ công, mời đại nhân vào.”
Tôn Thượng Hương ở một bên bất mãn mân mê miệng.
Tôn Quyền đối với Cam Ninh ấn tượng đầu tiên không tốt lắm. Hắn nói Cam Ninh lỗ mãng, kiệt ngạo, không phải loại hình hắn thưởng thức.
Tôi liều mạng biện giải, cùng Lỗ Túc nói hết lời hay.
Cuối cùng Chu Du nghe nói việc này, tự mình từ Bà Dương gấp gáp trở về, nói chuyện với Tôn Quyền thật lâu, Tôn Quyền mới bắt đầu trọng dụng Cam Ninh, cũng căn cứ theo đề nghị của hắn bắt đầu chuẩn bị trọng binh tiến công Hoàng Tổ.
Như tôi liệu trước, Chu Du rất nhanh liền cùng Cam
Ninh thành tâm đầu ý hợp. Sau đó Cam Ninh không chỉ một lần nói với tôi, hắn từ
Ba Quận đến Kinh Châu, từ Kinh Châu đến Giang Hạ, lại từ Giang Hạ đến nơi đây, mới rốt cuộc gặp được hai người châm lên ngọn lửa trong lòng hắn, Lã Mông cùng
Chu Du. Chỉ không giống là, cảm giác về Lã Mông là cảm kích với bằng hữu, còn đối với Chu Du là kính trọng và ngưỡng mộ tận đáy lòng.
Mùa xuân Kiến An năm thứ mười ba, còn xảy ra một chuyện nhỏ. Ngày đó Ngô phu nhân lại khuyên bảo Tôn Thượng Hương về việc hôn nhân, Tôn Thượng Hương nói: “Con muốn gả cho Cam Ninh.”
Đáp án khiến cho Tôn phủ cao thấp khủng hoảng. Kết quả đương nhiên là không có khả năng. Cho dù Tôn Quyền dung túng nàng, cũng không cho phép nàng gả cho một người lớn hơn nàng mười tuổi, địa vị cũng không xứng đôi, mà lại là nam tử cuồng ngạo lạnh lùng đã có thê thất.
Mà nàng, cũng đã khóc vài lần, nháo vài lần, cũng lấy tuyệt thực uy hiếp vài ngày, cuối cùng vẫn là khuất phục. Sau đó nàng rất nhanh liền quên việc này, mỗi ngày như trước mang kiếm du lịch gào thét tám phương.
Mà người bị hại mặt mũi bầm dập cùng sắc mặt sợ hãi mĩ thiếu niên, còn đang ùn
ùn kéo đến. Cho nên tôi cũng thực hoài nghi, nàng nói muốn gả Cam Ninh, rốt cuộc là xuất phát từ thật lòng thích, hay là muốn thử phản kháng, giãy khỏi sợi dây thừng vô hình trên người nàng.
Nhưng vô luận như thế nào, mùa đông Kiến An năm thứ mười ba, vẫn mang theo bước chân hoa lệ của nó từng bước đến gần. Tại cái thời không kia, màn trình diễn này có tên là “Đại chiến Xích Bích.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
115 chương
101 chương
64 chương