Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 5 : Uy chấn Dương Sóc (1)

Từ lúc nhóm Tiêu Thu Thủy đến bên đình, tới khi Thiết Tinh Nguyệt đột ngột ra tay, khiến cho quần hào bất mãn, lại đến khi Tiêu Thu Thủy bước ra vạch trần thân phận Khang Xuất Ngư, Khuất Hàn Sơn ra mặt điều đình, Tứ tuyệt Nhất quân chỉ trích Khang Xuất Ngư, thậm chí đồng loạt ra tay với Liễu, Đồ, Khang, Bành, chỉ còn lại Giang Dịch Hải do dự không dám động thủ, tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, khiến người ta không ứng phó kịp. Cố Quân Sơn lạnh lùng liếc nhìn Giang Dịch Hải một cái rồi lập tức quay sang phía Khuất Hàn Sơn, cung tay nói: - Khuất Huynh thứ tội. Khuất Hàn Sơn vội cúi người đáp: - Cố huynh xin mời nói. Cố Quân Sơn thở dài: - Hôm nay chúng tôi tới quấy rầy quý đình, lại ra tay động thủ trước, chẳng khác gì phá vỡ thanh quy của Khuất huynh, thật là tội quá. Khuất Hàn Sơn mỉm cười: - Khuất huynh làm người, đệ vô cùng kính trọng, tuy chưa thâm giao nhưng cũng coi là tương tri, Cố huynh không cần phải nghĩ nhiều. Cố Quân Sơn than: - Khuất huynh hào hiệp, đệ thực bội phục. Khuất huynh cùng Lương Đấu Lương đại hiệp thành Ngũ Dương hợp xưng “Đông Tây nhị hiệp”, nhưng ở trong địa phận Quảng Tây, người ta có câu “Quảng Tây tam sơn”, Khuất huynh có biết là để chỉ những gì không? Khuất Hàn Sơn thản nhiên đáp: - Nếu nói danh sơn thì là để chỉ núi Liễu Tượng, núi Đại Minh cùng núi Đại Dung, nếu nói đến người người thì là để chỉ Quân Sơn huynh, Mông Giang Đỗ Nguyệt Sơn huynh, cùng với huynh đệ tôi. Cố Quân Sơn gật đầu, ngạo nghễ nói: - Chính thế. Tuy rằng Nguyệt Sơn huynh đã thất tung, nhưng chúng ta sở dĩ có thể được đồng đạo võ lâm đồng xưng là “Tam sơn”, ngoài vì tên chúng ta vừa khéo đều có chữ “Sơn” ra, càng quan trọng hơn là vì chúng ta không hư giả, không dối trá, dám trượng nghĩa giúp người trong lúc nguy nan. Trong võ lâm, một tiếng tôn xưng đến từ không biết bao nhiêu máu và mồ hôi, không biết bao nhiêu nỗ lực, thực đáng để làm như vậy. Khuất Hàn Sơn trầm ngâm không đáp, Cố Quân Sơn lại kích động, nói: - Hôm nay sở dĩ chúng tôi dám cả gan mượn chỗ của huynh để tiêu trừ tặc đảng, một mặt là vì kính trọng chính nghĩa của đình Nhất Công, mặt khác là để biểu đạt sự tôn kính với Khuất đại hiệp. Khuất Hàn Sơn thở dài nói: - Có cái gì mà phải tôn kính? Cố huynh càng có phong phạm của một đại nhân kiệt... Chỉ là, Cố huynh sao biết sẽ không giết lầm? Cố Quân Sơn ưỡn ngực đáp: - Chắc chắn không. Ba tháng gần đây, chúng vẫn luôn điều tra hành tung của mấy kẻ này, chúng tôi có thể khẳng định: Khang Xuất Ngư chính là Vô Danh thần ma trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, Liễu Thiên Biến là “Vô Ảnh thần ma”, Đồ Cổn là “Thiên Thủ thần ma”, Bành Cửu là “Độc Cước thần ma”, chỉ còn lại tên Giang Dịch Hải này cũng là người của Quyền Lực bang, chỉ có thân phận địa vị chưa rõ ràng thôi, tuyệt đối không giết lầm Lúc này bốn cặp trong đình đều đang chiến đấu kịch liệt, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Nhóm Tiêu Thu Thủy chứng kiến tận mắt, trong lòng cũng rõ ràng, võ công của mấy người Đồ Cổn, Bành Cửu, Khang Xuất Ngư, Liễu Thiên Biến tuyệt không dưới Tiêu Tây Lâu, nhưng võ công của Hoàng Viễn Dung, Tất Thiên Thông, Diêu Độc Vụ, Văn Tấn Sương cũng không thua kém gì Chu Hiệp Vũ. Huống hồ còn có Khuất Hàn Sơn cùng Cố Quân Sơn chưa ra tay. Phía bên Quyền Lực bang chỉ còn lại Giang Dịch Hải. Chiến cục thế này ai cũng thấy là có thể dễ dàng chiến thắng. Khuất Hàn Sơn bình thản nói: - Không giết lầm, vậy thì tốt rồi. Cố Quân Sơn quả quyết: - Tuyệt đối không giết lầm, đáng tiếc chúng tôi còn chưa tìm được kẻ liên lạc của bọn chúng trong võ lâm cùng với Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư thủ đoạn tàn độc, nếu không nhất loạt giết hết. Khuất Hàn Sơn cười lớn: - Nhất loạt giết hết, chính là chuyện sảng khoái của nhân sinh! Nói đoạn hai mắt bộc phát thần quang, phóng thẳng tới chỗ Giang Dịch Hải. Giang Dịch Hải sợ đến mức tâm thần chấn động, Khuất Hàn Sơn cười dài nói: - Ngươi nộp mạng đi! Thân như đại bàng, đột ngột lướt tới! Giang Dịch Hải một mặt rút lui, một mặt muốn ra chiêu chống đỡ. Chỉ trong một sát na đó, tư thế Khuất Hàn Sơn đã hoàn toàn biến đổi! Góc độ, cao thấp, kình đạo, phương hướng đều khác biệt! Quay ngược lại chỗ Tất Thiên Thông và Đồ Cổn đang giao chiến! Cùng lúc đó, trong tay Khuất Hàn Sơn đã có thêm một thanh bảo kiếm lấp lóe hàn quang, một kiếm đâm thẳng vào tim Quyền tuyệt Tất Thiên Thông đang kinh ngạc. Lúc Tất Thiên Thông thét lên thảm thiết, Khuất Hàn Sơn đã quay ngược về chố Liễu Thiên Biến và Diêu Độc Vụ đang giao chiến, tay khẽ chớp lên, một thanh đoàn kiếm tinh quang tứ xạ đâm trúng vào yết hầu Trửu tuyệt Diêu Độc Vụ! Diêu Độc Vụ gào lên nửa tiếng, một chỏ đánh trúng ngực Khuất Hàn Sơn! Khuất Hàn Sơn bắn ngược ra hai trược, bay tới chỗ một cây tùng nhỏ, thuận tay kéo qua, “roạt” một tiếng đã xoay mình lại, lập tức ổn định thân hình, bật cười ha hả. Cây tùng nhỏ gãy lìa, giống như toàn bộ tinh lực một kích trước khi chết của Diêu Độc Vụ đã bị chuyển hết lên thân cây. Bấy giờ, Cố Quân Sơn gầm lên chói tai. Tiếng gầm đó quả thực là kinh thiên động địa. Khuất Hàn Sơn lập tức thu lại vẻ cười, quay người đối mặt với Cố Quân Sơn. Đúng lúc này, trong đình Nhất Công đột nhiên ầm một tiếng, xuất hiện một hố lớn, một bóng người từ trong hố phóng vụt ra, lao về phía Hoàng Viễn Dung và Khang Xuất Ngư đang giao chiến. Cố Quân Sơn hét lớn: - Dư Khốc Dư?! Tại trường bóng người vụt phân, Hoàng Viễn Dung ngã ra bảy tám bước, khuôn mặt vốn đỏ bừng huyết khí trong chớp mắt đã biến thành trắng bệch. Cố Quân Sơn kêu lêu, phóng tới, Bành Cửu thấy có thời cơ, vung lên một chiêu Hoành tảo thiên quan, thế như bài sơn đảo hải, đánh ngang hông Cố Quân Sơn! Cố Quân Sơn hoàn toàn không tránh né, vẫn tiếp tục xông tới. Chát một tiếng, gậy sắt biến thành hình bán nguyệt, còn Cố Quân Sơn thì đã đỡ lấy Hoàng Viễn Dung đang ngã xuống. Thế nhưng sắc mặt trắng bệch của Hoàng Viễn Dung trong thoáng chốc đã biến thành xanh tím. Hoàng Viễn Dung ngã vào lòng Cố Quân Sơn, chỉ giãy giụa nói một câu: -...Ôn...Dịch...Thần...Ma.... Vừa dứt lời, sắc mặt đã biến thành xám tro, toàn thân co rút, ngũ quan đổ máu, không còn thở nữa, khi chết toàn thân hiện sắc đen. Cố Quân Sơn đặt Hoàng Viễn Dung xuống, gầm lên điên cuồng. Tiếng gầm này quả thực là trời long đất lở, đến cả đình Nhất Công cũng bị chấn động lung lay muốn đổ. Ở bên kia Thối tuyệt Văn Tấn Sương lập tức tấn công như vũ bão, ép lùi Bành Cửu rồi lao về bên cạnh Cố Quân Sơn, hai người nhìn nhau, mắt lệ ròng ròng. Khuất Hàn Sơn vẫn đứng đó, tùy tùy tiện tiện đứng đó, toàn thân trên dưới không một thanh kiếm, nhưng người khác vẫn có thế biết, lão chính là Khuất Hàn Sơn. Bất quá không phải Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn. Mà là Khuất Hàn Sơn khiến người ta không rét mà run. Khuất Hoàn Sơn vẫn không nói gì, nhưng so với nói chuyện còn đáng sợ hơn. Khuất Hàn Sơn vẫn đang mỉm cười, nhưng so với không cười còn âm trầm hơn. Kẻ vừa phóng ra khỏi động lúc nãy là một người toàn thân áo trắng. Kẻ đó có khuôn mặt rất lớn, giống như bánh bao ngâm nước, nhưng mắt, mũi, miệng đều cực kỳ nhỏ, không hề cân xứng chút nào với diện tích mặt, giống như một tờ giấy thật to, trống trơn, giữa khoảng trống có mấy điểm bút mực mờ nhạt. Kẻ đó tới bên Khuất Hàn Sơn, cung kính nói: - Khuất kiếm vương thánh phúc. Khuất Hàn Sơn khẽ gật đầu, mặt vẫn mỉm cười. Người áo trắng kia chính là Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư, vậy Khuất Hàn Sơn là ai. Biến chuyển trong chốc lát làm thế cục hoàn toàn thay đổi, nhưng Tiêu Thu Thủy, Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đương Phương, Mã Cảnh Chung đều như đang trong sương mù dày năm dặm, không thấy rõ ràng. Cố Quân Sơn từ từ ngẩng lên, tóc bạc rối tung, khóe miệng rỉ ra một tia máu, trong lúc cấp bách, ông ta gắng chịu một đòn của Độc Cước thần ma Bành Cửu, bị thương không nhẹ. Cố Quân Sơn nhìn Khuất Hàn Sơn, ngay cả ánh mắt cũng vằn đây tơ máu. Chính kẻ này, thoáng chốc đã giết chết ba vị huynh đệ đồng sinh cộng tử với ông hơn ba mươi năm nay! Khuất Hàn Sơn cũng nhìn Cố Quân Sơn, trong mắt không hề có chút hỏa khí. Cố Quân Sơn tóc bạc không gió tự bay, nghiến răng hỏi: - Ngươi... Rút cuộc thì ngươi là ai? Khuất Hàn Sơn thở dài, thản nhiên đáp: - Cố huynh, thật không dám giấu, tiểu đệ chính là Kiếm vương trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang. Cố Quân Sơn ngây ra, hai mắt ngưng trệ, cười thảm, nói: - Hay, hay, ta tìm hiểu được đám người này, vậy mà lại không nghĩ đến ngươi, lại còn mượn chỗ của ngươi để... Ta không ngờ lại cùng ngươi xếp vào Quảng Tây tam sơn! Khuất Hàn Sơn khe khẽ thở dài: - Cố huynh hà tất phải bi quan như vậy... Quyền Lực bang luôn cần dùng nhân tài. Cố Quân Sơn cười hắc hắc, đáp: - Khuất huynh thật là khôi hài, trước tiên giết ba người anh em của ta rồi lại nói những lời này... Đoạn chợt quay sang Thối tuyệt Văn Tấn Sương ở bên cạnh, hạ giọng nói nhanh: - Ta ngăn cản hắn, cậu chạy đi! Rồi thét lên một tiếng, tung trưởng đẩy Văn Tấn Sương ra ngoài, người lao về phía Khuất Hàn Sơn! Khuất Hàn Sơn nhíu mày: - Sao phải khổ... Cố Quân Sơn không nói gì nữa, trên tay có thêm một cây thước gập, giống như phát điên, điểm, đánh, quét, đập, tấn công Khuất Hàn Sơn. Khuất Hàn Sơn một mặt uốn người tránh né, một mặt cười nói: - Cố huynh tội gì phải quá cố chấp. Vốn cao thủ tranh đấu làm sao có thời gian nói chuyện, Cố Quân Sơn đã dốc toàn lực công kích, Khuất Hàn Sơn lại chỉ tránh né không công nhưng vẫn còn thừa lực nói chuyện vui vẻ, võ công cao thấp đã phân. Nhưng Khuất Hàn Sơn mới nói dược một nửa, lời phía sau bỗng đột nhiên biến mất. Tiếng thước gấp của Cố Quân Sơn chợt tăng mạnh, tăng gấp, giống như ma quỷ rít gào, thê lệ chói chang, thanh âm của Khuất Hàn Sơn đứt đoạn, sắc mặt lão ta cũng biến đổi. Văn Tấn Sương bị Cố Quân Sơn đẩy ra, bay đi hơn trượng, vốn có thể mượn lực trốn xa, nhưng Văn Tấn Sương hét lên điên cuồng, kêu lớn: - Lão đại, tôi nguyện cùng anh đồng sinh cộng tử... Đoạn cường hành ngừng lại, xông về phía Khuất Hàn Sơn. Cùng lúc đó, Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư cùng Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải đã lao lên, chặn ông ta lại. Văn Tấn Sương thét lớn, nhóm Tiêu Thu Thủy nghe mà máu nóng sôi trào, Thết Tinh Nguyệt hô lên - Liều thôi. Quyền sắt vung tới, trước mặt chợt có một bóng người lóe lên, một cây gậy quật xuống! Kẻ tới chính là Độc cước Bành Cửu. Thiết Tinh bùng lên hòa khí, quát lớn: - Ngươi tới thật tốt! Ta đang muốn tìm ngươi tính sổ đây! Tiêu Thu Thủy xông ra trước mặt lại là một luồng kiếm mang như mặt trời nóng bỏng: Quan Nhật thần kiếm! Khang Xuất Ngư! Có vẻ Khang Xuất Ngư đã hận Tiêu Thu Thủy tới tận xương. Mã Cảnh Chung cũng không suy nghĩ gì, cùng xông lên theo. Trước mắt hắn lóe lên một bóng người, bốn chữ “Thiên mã hành không” ập thẳng tới! Mã Cảnh Chung hít sau một hơi, cường hành ngừng lại, suýt soát tránh được một đòn! Kẻ tới chính là Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến! Kẻ Đường Phương nhìn thấy lại là Thiên Thủ Đồ Cổn. Đường Phương hít một hơi lạnh, Đồ Cổn lại nhìn nàng cười nói: - Nghe nói ngươi là nữ đệ tử đường gia phải không? Giờ ngươi chỉ có hai đường để đi, một là ngoan ngoãn nghe lời ta, hai là làm vật cho ta thử ám khí. Đường Phương không trả lời, mười ngón tay trắng muốn, nhỏ bé đột nhiên bắn ra mười mấy đốm sáng, đánh thẳng về phía Đồ Cổn. Trong khoảnh khắc, Khuất Hàn Sơn với Cố Quân Sơn, Văn Tấn Sương với Dư Khốc Dư và Giang Dịch Hải, Thiết Tinh Nguyệt với Bành Cửu, Tiêu Thu Thủy với Khang Xuất Ngư, Mã Cảnh Chung với Liễu Thiên Biến, Đường Phương với Đồ Cổn đã giao đấu với nhau. Thước gập của Cố Quân Sơn giống như cuồng phong bạo vũ, không ngừng đánh về Khuất Hàn Sơn. Khuất Hàn Sơn chợt rung tay, trên tay xuất hiện thêm một thanh kiếm. Một thanh kiếm sắt cực kỳ bình thường. Khuất Hàn Sơn cười lớn: - Đối phó với Cố huynh nếu dùng bảo kiếm thần binh thì quả thực là kinh địch, Cố huynh đừng trách ta dùng thành phàm kiếm này vậy. ... Đối với kiếm thuật tông sư như Khuất Hàn Sơn, bảo kiếm ngược lại trở thành gánh nặng, bởi vì bản thân lão đã có thể dùng kiếm rất tốt, cho nên căn bản không cần kiếm tốt mới có thể phát huy được. Khi đối phó với mấy người Diêu Độc Vụ, kiếm Khuất Hàn Sơn dùng vẫn còn coi là lợi kiếm, khi đối phó với Cố Quân Sơn thì lại sử dùng kiếm bằng sắt thường. ... Kiếm càng bình thường, ở trong tay Khuất Hàn Sơn lại càng dễ phát huy. ... Một kiếm thủ tài năng thực sự không có ai nhất định phải dùng kiếm tốt, một kiếm thủ không thể không dùng kiếm tốt thì không phải là một kiếm thủ giỏi. ... Khuất Hàn Sơn đổi kiếm, lại có thể đàm tiếu tự nhiên. Văn Tấn Sương nếu đơn đả độc đấu với bất kỳ ai giữa Giang Dịch Hải, Dư Khốc Dư đều không rơi xuống hạ phong, nhưng lấy một địch hai thì lực bất tòng tâm Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải chỉ có chín ngón tay. Mười năm trước lão có mười ngón tay nhưng khi đó trong võ lâm lão không hề nổi danh. Cho đến mười năm trước có một lần lão dùng cầm nã thủ bắt lấy binh khí của người khác, ngươi đó vặn mạnh thân đao, cắt đứt ngón tay út của lão, sau đó lão mới thực sự dốc tận tâm sức, khổ luyện cầm nã thủ, phân thân phác huyệt pháp. Cũng từ đó lão mới thực sự thành danh. Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư lại càng đáng sợ. Nơi hắn đi qua giống như gặp một trận ôn dịch, qua đó cũng có thể thấy độc của hắn là như thế nào. Hắn ta gần như hoàn toàn không thể chạm vào được, lúc hắn mới gia nhập chiến đoàn, Hoàng Viễn Dung liền muốn đánh hắn một chưởng, nhưng chưởng vừa chạm vào vạt áo hắn đã trúng độc ngã xuống. Hai chân của Văn Tấn Sương tự nhiên là không ai chống được, Giang Dịch Hải kiềm chế mã bộ, độc của Dư Khốc Dư lại càng khó lòng phòng bị. Ông ta thầm kêu không ổn thì tại trường đột nhiên có thêm một người. Tả Khâu Siêu Nhiên. Tả Khâu Siêu Nhiên vừa xuất hiện liền lập tức đối đầu với Giang Dịch Hải. Trước đây hắn là bại tướng dưới tay Giang Dịch Hải, nhưng đệ tử địch truyền của Cầm nã đệ nhất thủ Hạng Thích Nho cùng Ưng trảo vương Lôi Phong cũng chẳng phải loại dễ trêu, Tả Khâu Siêu Nhiên ít nhất cũng có thể tạm thời quấn lấy Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải. Văn Tấn Sương lập tức cảm thấy áp lực giảm hẳn, tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Dư Khốc Dư. Dư Khốc Dư rất kiêng kỵ đôi chân của Văn Tấn Sương, Văn Tấn Sương cũng cực kỳ cố kỵ độc của Dư Khốc Dư, hai người cùng kiêng dè lẫn nhau, nhất thời giằng co không phân. Chỉ là Tả Khâu Siêu Nhiên đối chiến với Giang Dịch Hải bên cạnh, tình thế sợ rằng khó mà duy trì lâu được.