Lại là một ngày nắng sớm tươi sáng, Diệp Chi Châu gỡ bàn tay của Đông Phương Thư đang khoát bên hông mình ra, lấy thông tấn khí đang reo ầm ĩ, “Alo …..”
“Diệp Chi Châu! Em định nghỉ phép tới khi nào hả! X2 cũng đã đưa vào thị trường, bản thay đổi X2 của em đâu! Bị em ăn rồi sao!”
Diệp Chi Châu đang lơ mơ lập tức mở mắt ra, đưa tay che trán, “Sư huynh ….. Để em nghỉ phép chính là anh, không cho em nghỉ phép cũng là anh, rốt cuộc anh muốn như thế nào…”
Bên kia thông tấn khí trầm mặc một hồi, sau đó Phương Nghi Hành dùng thanh âm kích động hơn quát lên, “Anh cho em nghỉ là để em đi giải quyết chuyện Nhâm gia! Kết quả thì sao, em lại cùng tên Lâu gia khốn kiếp kia đi hưởng tuần trăng mật! Em còn muốn quản chuyện Nhâm gia không hả!”
“Bọn họ đều vô tù hết rồi, em còn quản cái gì?” Diệp Chi Châu tựa đầu trên chăn, “Quyền độc quyền thuốc ổn định tinh thần lực thì chỉ cần em ký vài chữ, nhưng cái này em đã ủy thác hết cho Lâu Dật rồi mà.”
Phương Nghi Hành nghẹn lời, rốt cục nói ra mục đích gọi tới, “Vậy sao em không ủy thác Tiền Nguyên cho Lâu Dật luôn đi! Hắn là người của tổ em, em không có đề tài nghiên cứu nào, hắn không có chuyện gì lại cứ chạy theo anh, em mau đến quản hắn đi!”
Hả? Tiền Nguyên?
Cậu chớp mắt mấy cái, giả ngu, “Anh trả lương cho hắn, hắn giúp anh làm việc, cái này không phải rất là bình thường sao, cái kia, em phải ra ngoài rồi, bái bai.”
Xoẹt, truyền tin bị cắt đứt. Một bàn tay từ phía sau đưa qua, ôm thắt lưng của cậu.
“Ai thế?”
Diệp Chi Châu hoàn toàn hết buồn ngủ, xoay người đẩy Đông Phương Thư, “Đứng lên đứng lên, hôm nay em phải đến xem tình trạng của Nhâm Xảo, cô ấy là người bị hại nhiều nhất trong lần hồn kỳ quấy phá này, em phải giúp đỡ cổ.”
Đông Phương Thư mở mắt ra, kéo cậu vào trong ngực gắt gao ôm lấy, vùi đầu cọ cổ của cậu, “Em định giúp cô ta thế nào? Nếu không có hồn kỳ, cô ta căn bản sống không được đến bây giờ.”
Nhâm Xảo vốn nên chết sau hai ngày có kết quả chẩn đoán bệnh, tuy rằng hồn kỳ chiếm thân thể cô rồi hại cô mang thai, nhưng cũng chính hồn kỳ đã tu chỉnh thân thể cô, giúp cô chống đỡ cho đến khi Diệp Chi Châu xuất hiện, cuối cùng được cưú giúp. Nhân họa đắc phúc chính là áp dụng cho loại tình huống này.
Trong chăn rất nóng, hai người dính quá gần, hô hấp phun ở cổ khiến cậu ngứa ngáy, Diệp Chi Châu nghiêng đầu, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, đỏ mặt nói rằng, “Hiện tại gia sản Nhâm gia bởi vì chuyện độc quyền đã bị phong tỏa, hai anh em Nhâm Vân Kiệt cùng Nhâm Vân Lăng đã vào tù, Dụ Tuyết cũng vậy ….. Ưm, anh làm chi!”
Đông Phương Thư liếm qua dấu răng nhợt nhạt vừa mới cắn qua, xoay người đặt cậu ở dưới thân, “Vấn đề do Phệ Hồn Phiên lưu lại đã có thiên đạo cân bằng giải quyết, em không cần để ý nhiều như thế.”
Tư thế hai người có chút không ổn, Diệp Chi Châu vừa lui lại vừa hỏi, “Thiên đạo chuẩn bị cân bằng giải quyết chuyện Nhâm Xảo ra sao? Chúng ta đã trở về một tháng, nhưng không thấy thiên đạo làm gì cả.”
Đông Phương Thư túm cậu về, đưa tay xuống phía dưới lưng quần đang bị cậu nắm chặt, ”Sẽ làm gì nhanh thôi.”
Diệp Chi Châu nghiêm mặt, vội ngăn tay của y lại, sốt ruột nói, ”Em đói bụng! Chúng ta rời giường ăn điểm tâm thôi!”
Đông Phương Thư nhanh chóng dứt khoát kéo quần cậu xuống, mỉm cười, “Anh cũng rất đói bụng.” Nói xong chọn điểm mẫn cảm của cậu hôn xuống.
“Ưm…” Thân thể đang căng lên của Diệp Chi Châu lập tức mềm nhũn, xấu hổ và giận dữ nện giường, “Hỗn đản! Nguyền rủa anh không cứng lên được!”
“Vĩnh viễn không có ngày đó đâu.”
Thiên đạo quả thật rất nhanh liền có hành động, xế chiều hôm đó, Diệp Chi Châu nhận được điện thoại từ bệnh viện Nhâm Xảo ở.
“Người bệnh đi cùng người nhà làm thủ tục xuất viện, đã đi rồi.”
“Người nhà? Ai thế?” Diệp Chi Châu khẽ dừng động tác mặc áo khoác, nhíu mày hỏi, “Thân thể của cô ấy đã tốt hơn chưa? Không phải nói người bị bệnh hỏng gen khi mang thai sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cần phải chăm sóc thật tốt sao?” Tuy rằng X2 trị hết bệnh của Nhâm Xảo, nhưng đối với thai nhi cũng không biết có tác dụng hay không. Đó cũng là một trong những nguyên nhân cậu vẫn luôn tương đối quan tâm tình trạng của Nhâm Xảo, X2 là do cậu làm ra, dù sao cậu cũng phải có trách nhiệm với loại thuốc này.
“Mang thai? Có phải ngài nhầm rồi không, người bệnh không có mang thai, cô ấy chỉ là đột phát bệnh hỏng gen, hiện tại đã khỏi hẳn. Người đón cô ấy xuất viện tên là Nhâm Trác, tự xưng là anh trai của người bệnh.”
Diệp Chi Chậu ngây ngốc, “Không có mang thai?”
“Không có.”
“Chỉ bị hỏng gen?”
“Đúng là chỉ bị hỏng gen.”
Xoẹt, Đông Phương Thư giúp cậu cắt đứt truyền tin.
Diệp Chi Châu quay đầu lại nhìn y, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Quay ngược thời gian.” Đông Phương Thư đưa tay giúp cậu mặc áo khoác, giải thích, “Thiên đạo quay ngược thời gian đối với Nhâm Xảo cùng Bách Húc Dương, để thân thể của bọn họ trở về trạng thái trước khi hai người gặp nhau, đây là phương thức giải quyết giảm tổn thương đến mức nhỏ nhất cho bọn họ.”
“Nhưng đứa bé…”
“Đứa bé kia vốn không nên tồn tại.” Đông Phương Thư sờ sờ mặt của cậu, ôn thanh nói, “Tiểu Châu, có được tất sẽ mất, em hiểu mà.”
Diệp Chi Châu rủ mắt, gật gật đầu, “Em hiểu, làm như vậy quả thật là tốt nhất cho Nhâm Xảo… Vậy ký ức về đối phương của bọn họ thì sao?”
“Xóa đi.”
… Quả thế.
“Về sau bọn họ sẽ gặp được nhân duyên chân chính của riêng mình.” Đông Phương Thư ôm cậu vào trong ngực, hôn trán của cậu, “Sau đó có được một nửa đời sau an ổn hạnh phúc … Tựa như anh với em vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Chi Châu đưa tay ôm lấy y, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, “Như vậy cũng rất tốt.” Người có tội đã bị trừng phạt, người vô tội thì có được nhân sinh hoàn toàn mới, như vậy cũng rất tốt.
Mấy tháng sau, Dụ Tuyết bị phán tử hình với tội danh thuê người giết hại Diệp Văn Tú cùng xúi giục Nhâm Vân Lăng thương tổn Nhâm Hạo Nam, hoãn lại hai năm chấp hành án, vả lại không cho phép chống án. Sau khi lấy được kết quả phán quyết, Diệp Chi Châu đi đến quét dọn mộ cho Diệp Văn Tú; hai năm sau, Dụ Tuyết bị chấp hành án tử hình; mười mấy năm sau, Nhâm Vân Lăng ra tù, Nhâm Xảo đến đón ông ta, dẫn ông ta rời khỏi liên bang, không biết tung tích; hai mươi năm sau, Nhâm Vân Kiệt chết bệnh trong tù, cùng năm, Ngụy Quyên qua đời.
“Nhâm Trác cùng Nhâm Đan cũng rời khỏi liên bang.” Diệp Chi Châu bỏ thư xuống, thở dài, “Bọn họ giải thích với em, nói Nhâm gia có lỗi với em…”
Đông Phương Thư trấn an vỗ vỗ cậu, “Em còn có anh.”
Diệp Chi Châu xoay người nhào vào trong lòng ngực của y, quyến luyến cọ cọ, “Em biết… Em yêu anh.”
Đông Phương Thư mỉm cười, vuốt tóc cậu, “Anh cũng vậy.”
———-oOo———-
THE END
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
104 chương
105 chương