"Sẽ không." Giọng của Lê Hi vô cùng chắc chắn, ánh mắt cũng thâm trầm hơn.
Năm năm tuy ngắn nhưng cũng đã đủ với hắn.
Nói cho cùng vẫn là phải cảm tạ ngộ tính tuyệt thế cổ thân thể này. Phế vật tứ linh căn thì sao?
Chỉ là tầm nhìn hạn hẹp của thế nhân mà thôi.
Khí tu tiên đạo không chỉ một cái linh căn nho nhỏ liền có thể ngăn cản.
Chỉ tiếc hiện tại thời cơ chưa tới, còn phải đợi.
"Chỉ hi vọng như thế." Như cảm nhận được cái gì đó, Nhạc Trạc vội vàng kết thúc câu chuyện, vươn cánh bay đi. Nhưng trong khoảng khắc rời khỏi tầm mắt Lê Hi, cặp mắt trầm tĩnh thâm thúy đột nhiên mất đi sắc thái linh động....
- --------------------------------------
Trên chín tầng trời, bên trong Tiên cung.
Tiên Quân đang bế quan đột nhiên mở mắt ra, những tâm tư khó hiểu truyền tới làm cho y không thể thờ ơ.
Có thanh âm không ngừng nhắc nhở y, muốn y đi, chạy đến bên cạnh người kia.
Bạch y không nhiễm hạt bụi, gương mặt lãnh túc cũng thêm vài phần nhu hòa.
Trên ngón út thon dài, một sợi tơ hồng nhân duyên, kéo dài tới phía chân trời. Chỉ là khí tức truyền từ một đầu khác so với bình thường càng mỏng manh.
Sắc mặt Tiên Quân trở nên ngưng trọng, y đem thần thức phân thành sợi nhỏ, cẩn thận đụng vào tơ hồng.
Cảm giác quen thuộc bao phủ cả người y, thiếu niên bạch y tóc trắng ngay lập tức xuất hiện trong đầu y.
Nhìn chân nguyên lực không còn dư lại bao nhiêu của thiếu niên, sự tức giận không cách nào có thể đè nén trong ngực.
Khí thế cường đại trong nháy mắt bạo phát, cuối cùng làm cho cả Tiên Giới run rẩy.
Giờ phút này, người trong Tiên Giới dù là đang làm gì, đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác, quỳ rạp xuống đất, tràn đầy sợ hãi dập đầu về phía Tiên Cung.
Mà bên trong Tiên Cung sớm đã không còn bóng người, chỉ còn lại khí tức kinh khủng như muốn hủy thiên diệt địa.
- -------------
Bên phía Tu Chân Giới, Cổ Lăng Chiêu dưới sự bảo vệ của Ma Tôn tới được chỗ ở của Y Tiên - U Nguyệt Cốc.
U Nguyệt Cốc cách tiểu Nam Thiên không xa, thủy mộc minh sắt, phong nguyệt vô nhai, là nơi ẩn cư tốt nhất.
Y Tiên không hay ra thế giới bên ngoài, nếu muốn hỏi xin thuốc, chỉ cần bệnh tình nghiêm trọng và đáp ứng ba chuyện, là có thể mời người xuống núi.
Lúc này Y Tiên đang bị môn hạ đệ tử mang đi coi một bệnh nhân đang nguy cấp.
Đệ tử không nói rõ ràng, nhưng sốt ruột trong giọng nói lại như thật.
Y Tiên tin là thật, vội vội vàng vàng đuổi theo cũng không phát hiện trong mắt tên đệ tử kia chỉ trống rỗng cứng nhắc.
Trong rừng trúc, trong nhà gỗ cũ vô cùng mục nát, căn bản không cách nào che mưa. Mà một thiếu niên gương mặt trắng bệch dáng vẻ bi thương đang quỳ ngồi trên giường.
Sống lưng tiêm gầy như trúc xanh, dáng vẻ lộn xộn càng làm cho người khác nhịn không được sinh lòng yêu thương cưng chìu.
Nhất là sau lưng, tuyết sắc da thịt không biết bị vũ khí lợi hại gì tạo ra vết thương, vết máu chưa khô. Quần áo mất trật tự, dính vào vô cùng bẩn thỉu.
Tư thái vô hại lại yếu đuối như vậy dễ dàng chạm vào nội tâm mềm mại của Y Tiên, vô thức bị gã hấp dẫn đi lên phía trước.
"Đây là thế nào?"
"Không cần lo cho ta, ta không xứng sống trên thế giới này." Cố Lăng Chiêu nửa cúi đầu, tuyệt vọng, đoản kiếm trong tay không ngừng muốn đâm vào ngực nhưng do ngón tay run rẩy lại không cách nào đâm trúng.
"Mau dừng tay!" Y Tiên tiến lên ngăn cản:"Tuổi ngươi còn nhỏ, sao lại có loại suy nghĩ này?"
"Tiên sư có điều không biết, Lăng Chiêu cũng chỉ là bị buộc tới không biết làm sao..." Cổ Lăng Chiêu hai mắt rưng rưng, muốn nói ra chuyện Thiên Cương Môn.
Cổ Lăng Chiêu ngập ngừng nói, Y Tiên tự cho là đúng não bổ ra cảnh tượng. Văn nhược thiếu niên phụ mẫu đều mất còn mất đi gia tộc che chở, lại bị tông môn đó cậy quyền vứt bỏ, ăn nhờ ở đậu nhận hết khuất nhục. Thật vất vả tìm được chỗ dựa lại bị người khác hãm hại, toàn thân bị hất nước bẩn, lần thứ hai lâm vào trong khủng hoảng.
Y Tiên ít khi xuất cốc, ngẫu nhiên ra cũng chỉ vì bệnh nhân rồi quay về, vì vậy đối với chuyện của Cổ Lăng Chiêu cũng không rõ lắm. Hôm nay lại nghe gã khóc lóc kể lể, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo mà sinh ra đồng tình, đau lòng trấn an sờ đầu gã.
"Chuyện đã xảy ra như vậy. Hôm nay người Lục giới đều cho rằng Lăng Chiêu bất hiếu vong ân phụ nghĩa, như chuột chạy qua đường người người kêu đánh. Vọng Ngôn ca ca cũng bởi vì ta mà bị liên lụy, bị trừng phạt ngồi tử quan. Ta không cách nào đòi lại công bằng vì phụ mẫu vì tộc nhân, bản thân không thể bảo vệ được thân hữu, tiên sư người nói, người vô dụng như ta sao còn mặt mũi sống trên đời?" Thấy Y Tiên bị gã mê hoặc, Cổ Lăng Chiêu vội vàng thuận theo rúc người vào lòng Y Tiên.
Những lời này dùng mười phần mười tâm tư, tuy đôi mắt đẫm lệ dịu dàng cũng chỉ có thống khổ cùng chật vật.
Dưới ánh trăng mỹ nhân lúc nào cũng đẹp hơn nhiều, huống chi mỹ nhân này còn mặt mũi ẩn tình.
Y Tiên vốn thương tiếc thân thế nhấp nhô của gã, lại thấy dáng vẻ hoàn toàn tín nhiệm, trái tim vốn không hề bận tâm thứ gì cũng nhói lên, cảm thấy thương tiếc vô thức ôm chặc hơn. Hoàn toàn không phát hiện lư hương trong góc, không biết lúc nào toát ra làn sương mù hồng nhạt, mang theo hương khí kỳ dị, tràn ngập ở trong không khí nhuộm dần từng ngõ ngách.
Ái muội cùng mùi vị tình dục càng phát ra dày đặc, Cổ Lăng Chiêu mang theo đôi mắt ngấn nước phát ra mị lực kinh người, đôi mắt đó vẫn luôn sạch sẽ hồn nhiên.
Y Tiên không thể kiềm chế được mà giơ tay cởi y phục Cổ Lăng Chiêu xuống, hôn lên đôi môi của gã. Khi tên đã lên dây, lại thương tiếc thân thể gã nhu nhược, không muốn thương tổn, dứt khoát tùy ý Cổ Lăng Chiêu trở mình. (Hạ: Giờ coi lại mới hiểu Cổ Lăng Chiêu ở trên >-
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
20 chương
65 chương
68 chương