“Bởi vì ta không hận nàng, nhưng ta oán nàng, oán nàng ngay từ khi bắt đầu đã không tin ta, không tin ta có thể bảo vệ nàng, lựa chọn phương thức một mình gánh chịu tất cả, còn tự ý chế thuốc xóa đi tình cảm của ta đối với nàng, cũng giấu giếm tất cả mọi chuyện với ta.” Oán nàng, nhưng còn oán trách mình hơn, oán trách ta không thể kịp thời phát hiện đủ thứ nàng phải chịu đựng trên người, mà khiến cho nàng nhận lấy rất nhiều phá hủy cả thể xác và tinh thần. Mà ban đầu những lời nói một đằng làm một nẻo kia, chẳng qua là… Cực kỳ tương tự với lúc trước nàng xóa đi tình cảm của hắn đối với nàng mà thôi. Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn dâng lên vẻ che giấu. “Ta cũng không phải không tin chàng, chỉ có điều… Đợi chút, cho nên, ở trong ngày đại hôn chàng cưới Ánh Văn?” Ôn Noãn chau mày, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lời giải thích đổi lại thành nghi vấn nói, “Có phải chàng có chuyện gì gạt ta không?” Hắn cũng không phải người lòng dạ nhỏ mọn, càng sẽ không mang chuyện lớn hôn nhân ra làm trò đùa. Nếu như hắn không hận nàng, chỉ là oán nàng, sao hắn có thể ở trước mặt người trong thiên hạ bỏ qua nàng đột nhiên đổi lại cưới Ánh Văn, trong này hắn nhất định có chuyện gì đó gạt nàng. Quân Dập Hàn hơi nhức đầu, mặc dù tính tình nàng chậm hiểu, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, biết lừa nàng không dễ, ban đầu nói ra những lời quyết tuyệt kia cũng là một trong những nguyên nhân để cho nàng không hoài nghi. Tròng mắt hắn khẽ nâng, nhìn Mộ Dung Thành cách đó không xa đang mang người đi tìm người, dưới chất vấn đánh giá kỹ của Ôn Noãn cực kỳ bình tĩnh nói sang chuyện khác, “Mộ Dung Thành tới.” Ôn Noãn đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Mộ Dung Thành tìm tới. Lúc này họ chỉ ngồi trên chạc cây đại thụ cách xe ngựa bị va chạm chỉ còn lại ván bốc lên khói xanh chừng ba trượng, cành lá khô vàng che chắn thân hình bọn họ, trong nhất thời Mộ Dung Thành cũng khó có thể phát hiện. Nàng quay đầu lại nói với Quân Dập Hàn: “Vấn đều mới vừa rồi chúng ta thảo luận sau, trước mắt…” Dừng một chút, nắm thật chặt tay hắn, “Chàng oán ta bao nhiêu lâu, khiến cho ta đau lòng lâu như vậy, bây giờ tức giận cũng nên tiêu tan không sai biệt lắm mới phải, cũng không thể vứt bỏ ta đi.” Quân Dập Hàn nhìn nàng khó có được lộ ra vẻ nũng nịu của tiểu nữ nhân, ủ dột chất chứa lâu dài trong lòng cuối cùng thả ra tất cả, đáy mắt dính vào ấm áp, đầu ngón tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: <img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q3---chuong-35-chuong-17-1528649236.9037.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=2250352950 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>