Lười Phi Có Độc
Chương 213 : Chương 63.1
Editor: Puck
Thôi, Ôn Noãn vuốt trán, vì miễn phiền toái sau này, nàng vẫy vẫy tay với hắn, “Tới đây.”
“Làm gì.” Sở Hoan hơi đề phòng đi lên phía trước.
“Không phải ngươi hỏi người bổn Các chủ ngưỡng mộ là ai sao?” Ôn Noãn cau mày cười cười, “Hiện giờ bổn Các chủ nói cho ngươi biết.” Nàng trở tay đóng cửa lại, đưa tay gỡ mặt nạ ra, vui vẻ nhìn khuôn mặt kinh ngạc đến không thể ngậm miệng của hắn, “Hiện giờ có biết người trong lòng ta là ai không?”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Sở Hoan đưa tay chỉ nàng, cảm giác như gặp phải sét đánh.
“Như thế nào, người trong lòng ta mạnh hơn ngươi và Mạnh đại ca của ngươi chứ?” Ôn Noãn sinh ra hứng thú tệ hại trêu chọc hắn.
Sở Hoan mím môi nhìn Ôn Noãn, lại liếc nhìn Mạnh Cô Nhiễm, sau khi tới tới lui lui mấy lần, rầu rĩ nói: “Đúng là mạnh hơn ta một quãng dài, nhưng so sánh với Mạnh đại ca…” Chân mày hắn nhíu chặt, khó nhọc nói, “Chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau.”
“Chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau?” Mạnh Cô Nhiễm cười đến xinh đẹp nhìn về phía hắn.
“Dĩ nhiên, ở trong lòng ta Mạnh đại ca là tốt nhất.” Sở Hoan vội vàng bổ sung.
Ôn Noãn không thèm để ý tới hắn xuân tâm nảy mầm, giống như tùy ý nắm tay của hắn, đầu ngón tay bắt mạch của hắn nói: “Nhìn ngươi vừa mới bị kinh sợ không nhỏ, ta bắt mạch kiểm tra cho ngươi một chút, xem có hù dọa ra tật bệnh xấu gì không.”
“Không, không cần, ta không bị hù dọa ra tật bệnh xấu gì.” Sở Hoan cả kinh, vội vàng rút tay về, nhưng hắn co rụt hai cái, nhìn Ôn Noãn giống như nhẹ nhàng linh hoạt nắm lấy cổ tay hắn như thế nào cũng không rút về được.
“Đúng là không có tật xấu, là ta quá lo lắng.” Ôn Noãn cười cười, đợi hắn lại dùng sức rụt lại thì đầu ngón tay thuận thế buông ra.
Sở Hoan vuốt ve cổ tay, cực kỳ thấp thỏm lại chột dạ nói, “Vốn không có tật xấu.”
“Đã có vài ngày không gặp ngươi, hiện giờ canh giờ còn sớm, không bằng mời ta đến Túy Tiên lâu uống vài ly như thế nào?” Ôn Noãn cười nhìn hắn.
“Được.” Tròng mắt Sở Hoan xoay động, cực kỳ nịnh hót nói với Mạnh Cô Nhiễm, “Mạnh đại ca, Túy Tiên lâu này là tửu lâu xa hoa nhất lớn nhất món ăn ngon nhất kinh thành, đại ca còn chưa từng tới đi, đợi đại ca đi qua đại ca muốn ăn gì tùy ý gọi, ta mời khách.” Cuối cùng, giữa hai chân mày tràn đầy mong đợi nói, “Đại ca sẽ cùng đi chứ?”
“Dĩ nhiên.” Khóe mắt Mạnh Cô Nhiễm nheo lại nhìn về phía Ôn Noãn, “Các chủ cố ý tới tìm bổn tọa, bổn tọa tất nhiên phải đi cùng rồi.”
“Vậy chúng ta nhanh đi đi.” Sở Hoan cười tít mắt ôm khuỷu tay Mạnh Cô Nhiễm nhảy qua cửa đi, hoàn toàn gạt Ôn Noãn ở bên cạnh.
“…” Hài tử thấy sắc quên tẩu tử này, nếu hắn biết Túy Tiên lâu là của Mạnh Cô Nhiễm mở, không biết sẽ có phản ứng ra sao? Ôn Noãn lắc đầu đuổi theo, lo lắng trong lòng lại càng đậm.
Sau mấy ly rượu, đối với Mạnh Cô Nhiễm thật ân cần liên tiếp gắp thức ăn rót rượu cho Sở Hoan say gục trên bàn, Ôn Noãn rót ly trà làm trơn họng, lúc này mới trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?”
“Các chủ cho rằng mục đích của bổn tọa sẽ là gì?” Mạnh Cô Nhiễm không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nếu ta biết, cần gì phải hỏi thêm như vậy.” Ôn Noãn ngây ngốc, nói, “Cho dù mục đích của ngươi là gì, Sở Hoan hắn chỉ là một hài tử ngây thơ không rành việc đời, ta hy vọng ngươi đừng tổn thương tới hắn.”
Động tác uống ly rượu của Mạnh Cô Nhiễm dừng lại, liếc mắt nhìn về phía nàng, ý cười trong đáy mắt
<img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-83-chuong-631-1522310689.5655.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=2857345155 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
182 chương
33 chương
10 chương
165 chương
203 chương
19 chương
19 chương
57 chương