Lười Phi Có Độc

Chương 211 : Chương 62.1

Editor: Puck Mưa xối xả như trút nước tới chân trời quay đầu dội xuống, trong đống tử thi, một thân thể chỉ còn da bọc xương khẽ giật giật. Một lát sau, thân thể này lảo đảo giãy giụa đứng dậy, tóc dài tới mắt cá chân gần như che đi nửa khuôn mặt. Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, chiếu sáng trời đất xung quanh, cặp mắt nàng ta sâu kín nhìn cảnh vật bốn phía qua khe hở trong tóc, vẻ mặt tràn đầy cáu bẩn vặn vẹo thay đổi vài lần, ngay sau đó bống dưng cất tiếng cười to, tiếng cười thê lương dài dằng dặc, làm hoảng hốt đống quạ đang núp trên đầu cành trú mưa rối rít bổ nhào tung cánh xông lên bầu trời đêm. Có vật sống! Người áo xám bị các tuyến nhân sĩ giang hồ đuổi giết tới trọng thương đang lảo đảo chạy trối chết trong cơn mưa to, sắp cạn kiệt thể lực thì nghe thấy tiếng cười kia, khó khăn lắm dừng bước lại, nghiêng tai cẩn thận phân biệt phương hướng, khí tức không đủ trong tiếng cười của kẻ này xác nhận là thể chất của người luyện võ, mà người này cách hắn ngoài ba trượng. Thật đúng là trời không tuyệt hắn, hiện giờ hắn đang cần máu tươi bổ sung thể lực, không ngờ ở trong đêm mưa to này lại có người chủ động đưa tới trên tay hắn! Thân hình hắn nhanh chóng di chuyển, chỉ trong chớp mắt, đã đi tới trước người nàng ta. Tiếng cười của nàng không nghỉ, cũng đã bị hàm răng bén nhọn của hắn hung hăng đâm thủng động mạch cổ. “Cút ngay!” Giọng nói lâu không nói chuyện của nàng đã biến thành khàn khàn không lưu loát tràn đầy hoảng sợ, đôi tay mềm ra sức đẩy thứ gì đó đang hút máu trên người. Nhưng thân thể suy nhược đã lâu ngay cả đứng cũng đã là cố hết sức, càng khỏi bàn tới đẩy được thứ gì đó đang gắt gao hút mình. Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, thân thể lại có thể cảm nhận rõ ràng huyết dịch đang cấp tốc chạy mất. Nàng không cam lòng, không cam lòng dằn vặt đau khổ trong bóng tối không biết bao nhiêu ngày đêm khó khăn lắm mới có được cơ hội ông trời có mắt, mới nhìn thấy hy vọng liền bị xóa bỏ. Không cam lòng thù lớn của cuộc đời này còn chưa trả đã bị chết oan ở bãi tha ma này, nàng ta sung sướng trên thế gian này còn nàng thì chịu khổ trong địa ngục. Nhưng cho dù trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, nàng lại không cách nào phản kháng, vô lực giãy giụa. Nàng cố gắng mở to mắt, lại nhìn một tia chớp chiếu sáng trời đất, giống như nhìn ánh sáng cuối cùng của sinh mạng, cắn răng nguyền rủa nói: “Ôn Noãn, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi cuộc đời này không chết tử tế được, ta ở địa ngục chờ ngươi.” Có lẽ lời nguyền rủa này đã dùng hết hơi sức cuối cùng toàn thân, dứt lời, trong đầu đột nhiên có cảm giác mê muội đánh tới, thân thể nàng lảo đảo ngã xuống đất. Răng nhọn vốn cắn thật chặt trên cổ không biết đã buông ra từ khi nào. Sau khi vào đông, mưa to quỷ dị còn mãnh liệt hơn mùa hè rơi xuống cả đêm, đêm khác thường này, sẽ có rất nhiều chuyện lặng lẽ thay đổi. Qua một ngày mưa, bầu trời xanh thẳm như gột rửa, gió nhẹ lướt qua từng trận bùn đất thơm ngát. Sau khi Ôn Noãn dùng xong bữa cơm thì không thấy bóng dáng của Quân Dập Hàn, nàng lường trước được hắn có việc gì cần xử lý, ngủ trưa mới dậy, đang định xuất phát về Minh Nguyệt các, Bạch Ưng lại đột nhiên xuất hiện thần thần bí bí nói cho nàng biết Vương gia kêu nàng hôm nay ở lại trong phủ nơi nào cũng không được đi. Ban đầu Ôn Noãn không hiểu, nhưng khi nhìn vẻ mặt bỉ ổi kia thì liên tưởng tới lời tối hôm qua Quân Dập Hàn nói, trong lòng liền có đáp án. Từ khi quen biết cho tới nay, Quân Dập Hàn vẫn chưa từng cho nàng một niềm vui bất ngờ nào, <img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-81-chuong-621-1522037112.5765.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=3726896989 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>