Lười Phi Có Độc

Chương 21 : Đen Ăn Đen

“Khốn kiếp, người đâu? Người gia kêu các ngươi canh đi đâu?” Sở Hoan giật khăn che mặt xuống, lửa giận tăng cao, quát hai người hộ vệ canh cửa, trong vẻ mặt tức giận xen lẫn mấy phần hoảng hốt, hắn vốn cướp nữ nhân này tới dọa sợ một chút để cho nàng ta tỉnh lại, hơn nữa thừa dịp trước khi tối trời thần không biết quỷ không hay đưa người trở về, nhưng bây giờ không thấy người, nếu để cho tam ca biết... Hắn không dám tưởng tượng. “Gia, bọn thuộc hạ vẫn canh giữ ở cửa chưa bao giờ rời đi, thật sự không biết không thấy Vương phi lúc nào.” Hộ vệ cao nhìn trong phòng vắng vẻ tràn đầy uất ức trả lời. “Không biết?” Sở Hoan nhảy dựng lên đập một cái lên đầu người hộ vệ cao, “Gia để cho các ngươi giữ cửa, bây giờ không thấy người, ngươi lại nói cho gia rằng ngươi không biết!” “Gia, có lẽ Vương phi tự mình chạy về Vương phủ rồi cũng không chừng.” Hộ vệ vóc dáng thấp ngẫm nghĩ một chút rồi nói lên suy nghĩ của mình. “Bốp.” Sở Hoan giơ tay lên tát cho hắn một cái, giận dữ hét: “Cửa sổ vẫn bị khóa cực kỳ chặt chẽ, ngói trên đầu không động, đất dưới chân không bị đào bới, nàng ta là con khỉ gầy vai không thể khiêng tay không thể xách, chẳng lẽ lại biết bay lên trời chui xuống đất sao?” Tròng mắt đen giận dữ của hắn híp lại, “Hay các ngươi nhận được chỗ tốt của Vương phi thả nàng ta ra rồi hả?” “Gia, bọn thuộc hạ oan uổng, từ sau khi ngài đi bọn thuộc hạ không mở cửa phòng, quả thật không thấy Vương phi từ trong phòng ra ngoài, Vương phi vô duyên vô cớ biến mất từ trong phòng như thế nào, bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ thật sự không biết.” Hộ vệ cao thấp thấy hắn nói như vậy vội vàng quỳ xuống kêu oan. “Đứng lên, gia cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.” Sở Hoan phiền não đi tới đi lui mấy bước, ngồi trên ghế nhìn hai người, “Bây giờ các ngươi nhanh chóng đi về bí mật tập hợp người lục soát trong núi này, cần phải sớm tìm ra người cho gia.” Hiện nay với tình hình nàng ta biến mất không có chút đầu mối nào, cũng chỉ có thể mò kim đáy bể như vậy thử một lần, chỉ mong vận khí tốt có thể tìm được người đưa về Hàn Vương phủ giấu diếm qua đi. Hai hộ vệ lập tức lĩnh mệnh rời đi, Sở Hoan cẩn thận tìm kiếm một vòng trong phòng, vẫn không thu hoạch được gì, mặt mày phấn khởi sinh khí bừng bừng hàng ngày của hắn nhíu chặt một chỗ, lo lắng nồng đậm và không biết làm sao xen kẽ nhau trong tròng mắt đen nhánh linh động. Nếu con khỉ này thật sự xảy ra chuyện thì làm thế nào? Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới hại nàng; nếu bị tam ca biết hắn cướp Vương phi của tam ca đi lại khiến cho nàng mất tích thì làm thế nào? Tam ca có thể không nhận đệ đệ này thậm chí giết hắn không? Sở Hoan càng nghĩ càng sợ, bá vương phách lối ngày thường hoàn toàn biến mất không còn, sợ hãi nồng đậm và vô dụng bao vây toàn thân, hắn ôm đầu gối ngồi trên ghế, để cằm tì lên đầu gối, trong mắt dâng lên nước mắt trong suốt, lại quật cường cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt chảy xuống. Ngay cả hắn khí phách liều lĩnh hơn nữa, nhưng vẫn chỉ là một hài tử từ nhỏ đến lớn được mọi người bảo vệ cực kỹ, chưa bao giờ chân chính trải qua sóng gió, mà lúc này, hắn chỉ cảm giác trời trên đầu hắn sắp đạp xuống rồi. Chậc, bóng dáng màu trắng trên nóc phòng nghiêng người mà nằm, khom gối chống tay thở dài sâu kín, lông mi dài che giấu tròng mắt nhìn xuyên qua khe hở mảnh ngói xuống dưới, dáng vẻ cắn răng nín lệ của Sở Hoan thật sự khiến người ta dâng lên chút thương tiếc. Thôi, xem trọng phần đáng yêu điềm đạm này của hắn, nàng ít giày vò hắn một chút. Lúc nàng đưa tay vạch ngói cố ý phát ra tiếng vang lớn, Sở Hoan lập tức ngẩng đầu lên trùng hợp đụng vào tầm mắt của nàng, tròng mắt đen nhánh ngậm nước càng lộ vẻ linh động, vẻ khổ sở trong mắt lập tức thu lại, giữa chân mày càng lộ ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng tràn đầy, “Vừa rồi ngươi vẫn ở phía trên?” “Đúng.” Nàng thành thật gật đầu, mặt nạ màu bạc trên mặt theo động tác gật đầu này của nàng phát ra ánh sáng lạnh đẹp mắt dưới đèn đuốc sáng ngời, Sở Hoan nhìn ở trong mắt giống như cười nhạo vô tình. Sở Hoan căng cứng da mặt hơi ửng hồng, vẻ uy nghiêm và lạnh lùng cũng bởi vì ửng hồng này mà bớt đi một chút, hiện ra thái độ đáng yêu, nhưng hắn vẫn nghẹn họng nói, “Nữ tử trong phòng gia bị ngươi cướp đi?” “Đúng.” Nàng thành thật gật đầu lần nữa. “Ngươi trả nàng ta lại cho gia.” Sở Hoan giận dữ, nhảy lên bàn định chụp tới cửa ngói, giống như định kéo nàng khỏi từ trong cửa ngói đánh cho một trận, biết tin tức của con khỉ này, trong nháy mắt tinh thần của hắn dâng cao, khí phách hùng hồn, đã khôi phục lại khí thế của tiểu bá vương kinh thành. “Tại sao phải trả lại cho ngươi?” Đáy mắt nàng nhuộm lên chút vui vẻ, nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt tràn đầy sức sống của hắn, cố ý mang theo chút ngạo mạn nói. “Chỉ bằng nàng ta do gia mang đến đây.” Hắn cắn răng nghiến lợi, mắt thấy mình có nhảy dựng lên cũng không chạm được đến người nọ, hắn dứt khoát đặt ghế lên trên bàn rồi giẫm lên. “Hả? Vậy sao?” Trong giọng nói của nàng lộ ra nghi ngờ, “Nhưng không phải nàng ấy bị ngươi bắt cóc tới nhốt chỗ này sao? Tại sao lại bắt cóc nàng, dựa theo nói đạo lý, cũng chỉ là đen ăn đen, người mạnh thì được. Thử hỏi, tại hạ sao lại phải trả lại nàng ấy cho ngài?” “Ngươi... Ngươi...” Sở Hoan đứng trên ghế, bị nàng chọc tức, thân thể rướn thẳng, duỗi tay ra vẫn cách nàng một chút. “Này, cẩn thận, té xuống làm hỏng khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo như nước cũng không hay.” Nàng tốt bụng nhắc nhở. “Rầm.” Sau một khắc Sở Hoan ứng tiếng ngã xuống đất, mặt không bị té hỏng, trên trán lại nổi lên cục u không lớn không nhỏ. “Ngươi xuống cho gia, gia muốn quyết đấu với ngươi!” Sở Hoan dùng cả tay chân bò dậy, không để ý đau đớn, chống nạnh chỉ vào người trên nóc phòng gào lên giận dữ. “Ca ca không xuống, ca ca không muốn quyết đấu với ngươi.” Nàng lắc đầu từ chối. Sở Hoan tức giận đến hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm người nọ, không để ý đến hắn chiếm tiện nghi trên đầu lưỡi mình, trong lòng thầm hận ngày thường không học mấy chiêu có ích với các võ sư, ví dụ như bay lên nóc phòng... Sau đó tiểu bá vương kinh thành hắn có thể đánh hắn ta răng rơi đầy đất, cũng không rơi vào thế bị động như bây giờ. Hắn hít sâu một hơi kiềm chế tức giận xuống, cố gắng bình tĩnh dùng giọng điệu thương lượng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới có thể thả nàng ta? Có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói, gia nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” “Hả?” Nàng tràn đầy hứng thú nhìn hắn, “Nàng ấy quan trọng với ngươi như vậy, sẽ không phải coi trọng nàng ấy chứ? Kết quả người ta không đồng ý, ngươi trực tiếp cướp người ta đi, định kim ốc tàng kiều?” Phì, ai sẽ thích con khỉ cá sấu! Trong mắt hắn tràn đầy khinh thường, cố gắng căng mặt nói: “Cái này không mượn ngươi xen vào, ngươi chỉ cần nói cho gia biết như thế nào mới bằng lòng thả người được.” “Cái này sao?” Nàng kéo dài giọng, tiếp theo đột nhiên chuyển thấp lộ ra một chút tang thương xa xôi, “Năm đó trái tim ca ca bị một thương tổn, từ nay về sau không hề tin tưởng chân tình chân ái thế gian.” Nàng nói đến đây hơi dừng lại, giọng nói lại chuyển thành cực kỳ lạnh nhạt, “Nữ tử bị ngươi uy hiếp là Hàn Vương phi đi, tại hạ nghe nói mặc dù Hàn Vương phi mới qua cửa, nhưng tình cảm hai người lại quá mức tình ý ngọt ngào, Vương gia đối xử vô cùng tốt với vị Vương phi này. Vì vậy, nếu ngày mai trước khi mặt trời xuống núi Vương gia có thể không mượn bất kỳ ngoại lực nào, một mình lên núi đòi tại hạ tân Vương phi của hắn, để tại hạ tin tưởng cõi đời này thật sự có chân tình chân ái, đến lúc đó có lẽ tại hạ sẽ đồng ý. Nếu không...” Nàng liếc mắt về phía Sở Hoan như bị sét đánh, tiếp tục nói, “Tại hạ hoặc thu nàng ấy làm tiểu thiếp, hoặc bán nàng ấy cho nơi bướm hoa, sẽ tung tin khắp nơi, để thể diện của Hàn Vương và Hoàng gia mất sạch, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.” Sở Hoan bị câu nói kế tiếp của hắn chấn động đến sắc mặt tái nhợt, đợi đến lúc phục hồi tinh thần thì người nọ đã sớm rời đi.