Lười Phi Có Độc
Chương 207
“… Thật ra thì ta đùa giỡn, ta vào trong cung có chuyện đứng đắn muốn làm.” Cái gọi là thức vật giả vi tuấn kiệt *, sắc mặt Ôn Noãn nghiêm lại, nghiêm túc nói, “Ta nhận được tin tức Mộ Dung Tịnh và Tào Phụng Chi cấu kết, tối hôm qua đặc biệt đi dò xét tình hình, không ngờ bọn họ thật sự có.” Nàng nói đến đây, mí mắt nhếch lên, gặp được tròng mắt sắc âm trầm khí thế kinh người của Quân Dập Hàn, ứng với hắn bị đôi cẩu nam cẩu nữ này dâng lên lửa giận, ý định đã dời khỏi người nàng, đang định thêm mắm thêm muối để đốt vài ngọn lửa, khiến lửa giận này cháy càng mạnh chút, khiến cho hắn hoàn toàn dời mục tiêu đi, ai ngờ nàng còn chưa cất tiếng, lại nghe giọng nói âm trầm của hắn vang lên trên đỉnh đầu, “Buổi tối khuya nàng không nghỉ ngơi lại chạy đi nghe lén?”
(*) Thức vật giả vi tuấn kiệt: Trích trong Yến Tử Xuân Thu, chỉ người có thể nhận rõ được trào lưu của thời đại mới làm nhân vật xuất sắc, người có thể linh hoạt thay đổi, mới là anh hùng hào kiệt. (Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt)
“…” Nghe lén? Hắn không thể bắt được tâm điểm của vấn đề? Ôn Noãn mím môi nhắm mắt chỉnh lại, “Ta đi điều tra xem bọn họ có thật sự cấu kết nữa không.”
“Nàng thăm dò như thế nào?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh khiếp người.
“… Chàng có cảm thấy dáng dấp Sở Hoan thật ra thì giống một cô nương không?” Ôn Noãn cứng rắn chuyển đổi đề tài.
“Cho nên để chứng thật suy nghĩ của nàng, nàng chạy đi lén nhìn hắn tắm rửa?”
“Sao chàng biết?” Ôn Noãn kinh ngạc mà nhìn hắn, lời nói bật thốt lên, sau khi nói ra nhìn sắc mặt hắn trở nên ủ dột mới biết mình lỡ lời, còn không đợi nàng lại nói ra điều gì tới để bổ cứu *, đã thấy hắn cười như không cười nói, “Sao ta biết? Đối với nàng một người có tiền án mà nói, chuyện này chẳng lẽ còn không rõ ràng, đêm dài đằng đẵng, nàng nói thật một chút coi, trừ nghe lén góc tường nhìn lén Sở Hoan tắm ra, nàng còn làm chuyện tốt gì?
(*) bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi.
Còn làm chuyện tốt gì? Bị Mạnh Cô Nhiễm yêu nghiệt kia nhốt ở trên nóc phòng hầu ngủ bên cạnh hắn, tất nhiên cho dù như thế nào cũng không thể nói.
“Không có.” Ôn Noãn cực kỳ khẳng định lắc đầu, ngăn cản hắn lên tiếng trước, đôi tay chủ động quấn lấy cánh tay hắn kéo hắn ngồi xuống, trên mặt dâng lên vẻ hớn hở lại như giật mình nhớ ra, “Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên nói cho chàng biết, dư độc trong cơ thể ta đã cơ bản thanh trừ toàn bộ, trí nhớ đã khôi phục rõ ràng, hiện giờ thời gian còn sớm, không bằng chúng ta nói chút chuyện ban đầu, lại triển vọng nhìn về tương lai?”
Rất tốt, lần thứ ba nói sang chuyện khác!
Quân Dập Hàn đẩy tay như dây mây của nàng ra, ngồi xuống đối diện nàng, nâng tách trà lên uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Nói nghe một chút.”
Tư thế này là đang tra hỏi?
Ôn Noãn yên lặng thở dài mấy tiếng vì hành động không ngừng tìm đường chết của bản thân vào tối nay, quyết định bắt đầu nói từ đoạn sau khi Quân Dập Hàn trúng tên hôn mê, dù sao chuyện Quân Dập Hàn bị nàng xóa đi cảm tình với nàng, đến bây giờ hắn nên vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì, mà đối với nàng mà nói, nàng cũng không nên biết lỗ hổng tình cảm này của hắn với nàng, nếu nói chuyện quen biết ngay từ ban đầu, chỉ biết lộ ra sơ hở. Dù sao, nàng cần gì lại thuật lại chuyện hai người từng cùng trải qua, tất cả mọi chuyện nàng đều có thể một năm một mười nói cho hắn biết, chỉ riêng sự kiện kia, không thể!
Trà thêm ba tách, trăng lên giữa trời, trong một canh giờ ngắn ngủi, rồi lại thật giống như kinh nghiệm cả đời, lại quay đầu, đã dường như có mấy đời. Những vết thương trong lòng kia, khổ sở, thời gian tuyệt vọng, bây giờ nàng đã có thể nói hời hợt, nhưng nghe vào trong tai Quân Dập Hàn, lại từng từ đâm thẳng vào tim gan.
“Về sau ta sẽ không để cho nàng chịu khổ như vậy.” Hắn đứng dậy khẽ ôm nàng vào trong ngực, môi thương tiếc hôn lên trán nàng, hứa một lời hứa một đời.
“Không khổ.” Ôn Noãn nhắm mắt lại vùi vào trước ngực hắn, nghe nhịp tim nặng nề có lực của hắn, hạnh phúc nồng đậm tràn ngập ra cả người nàng, “Chỉ cần có thể trở lại bên cạnh chàng, tất cả điều này, đều đáng giá.”
Tay Quân Dập Hàn ôm lấy nàng càng lúc càng chặt, như muốn nhào nặn nàng tiến vào trong máu xương của hắn, gò má nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu nàng, giọng khàn khàn nói: “Sao mà may mắn, cuộc đời này của ta có thể gặp được nàng, tiểu Noãn.”
“Ta cũng thế.” Đầu Ôn Noãn cọ cọ trước ngực hắn, “Gặp được chàng, là may mắn lớn nhất đời này của ta.”
Hai bên tựa sát, ấm áp giao hòa, giống như tiết tháng ba nhiều hoa nở đầy cây xán lạn toàn bộ trời đất.
Ôn Noãn vùi trước ngực Quân Dập Hàn mơ mơ màng màng sắp ngủ thì bên tai lại nghe hắn sâu xa nói: “Cho nên,
<img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-77-chuong-58-1521388609.1522.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=2515518210 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
182 chương
33 chương
10 chương
165 chương
203 chương
19 chương
19 chương
57 chương