Lười Phi Có Độc
Chương 190
Editor: Puck
Từ nhỏ đến lớn sư phụ võ thuật của Sở Hoan không ít, nhưng hắn đều ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, võ thuật học đến tay ngay cả da lông cung không đáng xưng, vì vậy dùng võ làm đấu hắn xác định không được như Vu Nguyệt Lăng.
Nhưng mặc dù hắn học chưa giỏi võ công, lại từ nhỏ trà trộn trong Kinh thành, học bản lĩnh đánh nhau của lưu manh, vì vậy, nếu bàn về đánh cận chiến, Vu Nguyệt Lăng tuyệt đối bị hắn bỏ xa mấy con phố.
Lúc này hắn cực kỳ hăm hở cưỡi trên người Vu Nguyệt Lăng, trái một quyền phải một quyền đánh đến Vu Nguyệt lăng kêu trời gọi đất, đánh khiến cho trong lòng hắn vô cùng thoải mái.
Thanh Nham nhìn tình huống chiến đấu của hai người, hơi thấp thỏm hỏi: “Vậy nếu Sở Hoan xuống tay quá nặng, thuộc hạ nên làm như thế nào?”
“Chính là tự tìm khổ mà ăn, cần gì phải để ý tới.” Trong giọng nói lười biếng của Mạnh Cô Nhiễm lộ ra vẻ trào phúng nhè nhẹ.
Thanh Nham sáng tỏ, nhìn Vu Nguyệt Lăng tóc tai rối loạn quất vào mặt, quần áo xốc xếch bị Sở Hoan cưỡi trên người cuồng đánh, yên lặng xoay người sang chỗ khác, hắn thật sự không nhìn thấy.
Sở Hoan đánh Vu Nguyệt Lăng đến sưng mập lên xong chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngồi trong vườn hoa cắn hạt dưa nhìn trời. Trăng tròn treo cao trên bầu trời, trong ngày thường hắn nhìn trăng sáng này chẳng qua không có gì khác khay ngọc đựng trái cây để trên bàn, nhưng chẳng biết tại sao, tối nay nhìn lại thấy có ý cảnh ngược lại khác, chỉ cảm thấy trắng trẻo mập mạp cực kỳ vui mừng.
Hắn thuận tay nhổ cọng cỏ đuôi chó đưa lên miệng ngậm, chống đầu kinh ngạc nhìn ánh trăng trắng mập này, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới trước kia bị mẫu hậu cường kéo đi nghe diễn, thường xuyên nghe hoa đán trước mặt y y nha nha hát hoa gì dưới trăng tình chàng ý thiếp, lúc ấy nghe chỉ cảm thấy thật chua, hận không thể đi lên sân khấu cắt đứt, nhưng bây giờ nhìn… Hắn ngắm nhìn hoa cả vườn tranh nhau khoe sắc, lại nhìn trăng trắng mập này, chỉ cảm thấy trong lòng này giống như mèo gãi, đột nhiên nghĩ, nếu lúc này Mạnh đại ca có ở bên cạnh thì tốt biết bao, cùng nhau nhìn cả vườn hoa này, cùng nhau thưởng trăng trắng mập này, bọn họ có thể đã thành tình chàng ý thiếp trong lời kịch không A, không, bọn họ phải là lang tình lang ý.
(*) lang tình lang ý: tình chàng ý chàng
A… Lang tình lang ý, Sở Hoan cười nham nhở ra tiếng.
Hắn lập tức nhảy dựng lên sai người đi mời Mạnh Cô Nhiễm vào trong vườn, rồi vội vàng dùng chân quét vỏ hạt dưa trên bàn xuống dưới đất, lại tới tới lui lui chuyển chút trái cây điểm tâm đồ ăn vặt tới, cộng thêm hai bầu rượu. Sau khi xong tất cả, hắn chống nạnh đi hai vòng trước bàn, chỉ cảm thấy còn thiếu thứ gì. Cặp mắt tròn vo đảo sang phải, vừa đúng liếc thấy đóa hoa tường vi đang nở từng đóa thật lớn cách đó không xa, tròng mắt hắn xoay xoay, đi vài bước tiến lên đưa tay về phía hoa này.
“Hít.” Cành gai trên cây tường vi đâm vào trong thịt của hắn, trong nháy mắt chảy ra giọt máu còn đỏ tươi còn tường vi, hắn tức giận, đang định hung hăng đưa tay bóp nát hoa này, nhưng khi chạm tới hoa lại sinh ra cứng đờ, chỉ vì hoa này, nở thật sự vô cùng tươi đẹp cực kỳ đẹp, cực kỳ giống cảm giác Mạnh đại ca mang đến cho hắn. Hắn vẫn thận trọng hái mấy đóa hoa xuống, lại chạy vào trong phòng cầm một bình lưu ly sáng long lanh màu xanh lá ra, cắm hoa vào, đặt lên bàn. Hắn lại ngó kỹ lần nữa, cuối cùng cảm giác hợp với tâm ý của hắn, mắt tròn vo cong thành hai vầng trăng non.
Hiện giờ, sẽ chờ Mạnh đại ca tới.
Sở Hoan ngồi trên băng ghế đá, đôi tay chống má nhìn đóa tường vi đỏ tươi này, chỉ cảm thấy càng nhìn càng hài lòng, nhưng hắn chờ mòn chờ mỏi, đợi gần nửa canh giờ vẫn không đợi được Mạnh đại ca, không chỉ như thế, ngực của hắn còn đột nhiên trướng đau dữ dội.
Chẳng lẽ thật sự bị nha đầu chết tiệt Vu Nguyệt Lăng cho trái cây chưa rửa ăn ra vấn đề? Suy nghĩ trong lòng Sở Hoan nảy ra, che ngực đau, trán đổ mồ hôi lạnh.
Làm thế nào? Nếu không đi về trước? Sở Hoan cắn chặt đôi môi, đau đến mắt hơi mê man nhìn đóa tường vi đỏ tươi trên bàn, lại nhìn trăng sáng trắng mập trên bầu trời, chỉ cảm thấy thật sự không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì như thế nào? Hiện giờ hắn đau đến mặt mũi vặn vẹo, chẳng lẽ để Mạnh đại ca nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn mà uống rượu xem hoa ngắm trăng? Đây cũng quá giày vò, lỡ như vì vậy mà Mạnh đại ca ghét hắn thì làm như thế nào?
Sở Hoan đau đến mặt trắng bệch, sau vài lần rối rắm, cuối cùng chống bàn lảo đảo đứng lên định về phòng trước. Nhưng hắn đi không bao xa, một cơn căng đau kịch liệt trước ngực đánh tới, đau đến đầu hắn choáng váng đùi mềm, trong nháy mắt ngã xuống mặt đất, mà phía trước người, vừa đúng có bụi tường vi cao cỡ nửa người lúc trước hắn đã hái che chắn cho hắn.
Nhanh chống đỡ căng đau da thịt trước ngực đến suýt chút nữa khiến cho hắn đau đến bất tỉnh, hai tay hắn đè chặt nơi căng đau trước ngực, định nhờ vào đó giảm bớt vài phần đau đớn, nhưng cảm xúc dưới tay lại khiến cho tay chân hắn lạnh lẽo sống lưng phát rét, sợ hãi thật lớn khiến cho hắn gần như quên hô hấp. Bộ ngực căng đau của hắn lại có cảm giác nhanh chóng to lên!
Hắn hoảng sợ nhìn ngực nhô lên của mình, tay run run đưa ra nhéo, đúng là mềm? Cái, cái này sao có thể? Hắn lại vội
<img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q2---chuong-60-chuong-46-1518536650.965.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=3455666448 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
766 chương
106 chương
11 chương
10 chương
507 chương
10 chương
26 chương