Lười Phi Có Độc
Chương 120 : Chương 96.1
Editor: Puck
Máu trên mũi kiếm rơi vào trong bụi cỏ xanh, Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng màu đen nhanh chóng biến mất tứ tán, tròng mắt trở nên âm u, ánh kiếm xẹt qua, người áo đen ngã ở phía trước trong nháy mắt rách đầu vai áo lộ ra hình xăm đầu sói, quả nhiên, là bà ta!
Bà ta đang trì hoãn thời gian quay về kinh của hắn!
Trong lòng Quân Dập Hàn trầm xuống, nhảy tót lên ngựa hỏa tốc chạy về phía Kinh thành.
Hắn vốn định từ Tri Châu đến Trạch Châu rồi qua Ký Châu vào kinh, nhưng sau khi hắn ra khỏi Trạch Châu liền bước vào Mẫn Châu, đi đường vòng như vậy tránh được đám người lại hồi kinh, thật ra không phải vậy, Mẫn Châu này nhìn như cách Kinh thành xa hơn Ký Châu, nhưng hắn lại biết mạch sông núi nước Linh, bến sông ở Mẫn Châu nối thẳng với kênh đào bảo vệ thành ở Kinh thành, như vậy đổi đi theo đường thủy thật ra thời gian không kém đi từ Ký Châu vào Kinh thành bao nhiêu, chờ đến lúc nhóm người phát hiện hắn vứt bỏ đường gần thay đổi lộ trình thì hắn đã vào kinh.
Dưới ánh trăng, Ôn Noãn dừng bước xoay người lại nhìn Vu Di quang minh chính đại đi theo nàng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi buổi tối khuya không ngủ đi theo ta làm cái gì?”
“Vết thương của ngươi chưa lành.” Giọng của hắn vẫn trầm thấp nguội lạnh như ngày thường, thân hình cao lớn dưới ánh trăng cũng không hề có chút nhu hòa nào, ngược lại giống như núi dựng đứng trong nước.
“Vết thương của ta chưa lành hình như không có bao nhiêu liên quan đến ngươi, ngươi chính là mau mau trở về đi.” Ôn Noãn biết nói uyển chuyển với người như hắn không có ích gì, vì vậy nói rất trực tiếp, ngay sau đó cất bước đi sang bên cạnh.
Nhưng bước chân còn chưa hạ xuống, Vu Di lại nhanh hơn trước nắm lấy hông nàng lướt tới cây to bên cạnh che giấu thân hình, nàng nhướn mày định mở miệng, lại nghe thấy âm thanh lá cây rụng bị giẫm nát, nàng thu hô hấp lại, nhìn xuyên qua lá cây ra ngoài, lại thấy đại khái năm sáu người, dáng vẻ chính là hướng đến chỗ bọn họ.
Một người trong đó nói: “Đại ca, yêu nhân này rõ ràng đã chết, tại sao chủ thượng còn phái chúng ta tới điều tra tung tích của hắn?”
Một người chính giữa nói: “Là yêu nhân tất nhiên mạng lớn, nghe nói trước đó không lâu Hắc Sát tới hiệu cầm đồ đụng phải một gã tiều phu cầm một khối ngọc bội, ngọc bội kia hắn trùng hợp được nhìn thấy chỗ đại ca hắn là Ngô Tam Tiễn được mệnh danh là Đoạt mệnh tam tiễn, khi hắn ép hỏi tiều phu này thì tiều phu nói cho hắn biết nhặt được ở trên người chết, ngay sau đó tiều phu này dắt hắn đi tìm được thi thể của Ngô Tam Tiễn, không chỉ có như thế, ở cách đó không xa còn tìm được thi thể những huynh đệ khác hộ tống Ngô Tam Tiễn ra ngoài.”
Người nọ không hiểu nói: “Đại ca, huynh nói lòng vòng như vậy, điều này có liên quan gì đến yêu nhân?” Hắn ngẫm nghĩ, hơi khó tin hỏi, “Chẳng lẽ tất cả những người này đều do yêu nhân giết chết?”
“Không sai.” Người ở giữa gật đầu một cái nói: “Tất cả mọi người đều trúng Hỏa liệt chưởng mà chết, cõi đời này trừ yêu nhân tự học Hỏa liệt chưởng mà thành ra thì không có ai nữa.”
Khi mấy người đang nói chuyện đã đi đến dưới
<img src="http://sstruyen.com/images/data/11120/q1---chuong-120-chuong-961-1505580912.6965.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=110174802 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
766 chương
106 chương
11 chương
10 chương
507 chương
10 chương
26 chương