Lược Thiên Ký Vip
Chương 193 : Hành trình chạy trốn của tên lừa gạt
Thạch quy cảm thấy có chút không đúng lắm, thanh âm nhất thời cao lên, quát lên:
- Tiểu quỷ ngươi trở lại cho ta!
Phương Hành bỗng nhiên cười ha ha, vỗ Kim Ô một cái, Kim Ô hiểu ý, hai cánh mở ra, đột nhiên bay đến giữa không trung, mà Phương Hành thật nhanh nhảy tới trên lưng nó, một người một quạ, tốc độ cực nhanh, nhanh như tia chớp hướng phía ngoài đại điện bay ra. Lấy phi hành thuật của Kim Ô hôm nay, hai cánh mở ra lực chống vạn quân, dưới cánh có hai cơn lốc xuất hiện, sưu một tiếng liền lướt đi trăm trượng.
- Tiểu vương bát đản, ký huyết khế rồi, còn muốn tạo phản ư?
Thạch quy mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng hốt, cười lạnh một tiếng, thần niệm đưa vào trong ngọc bài.
- Đã làm người hầu cho ta, trọn đời thoát thân không được, tiểu vương bát đản, trở lại quỳ xuống cho ta!
Thạch quy thông qua ngọc bài, lạnh lùng phát ra mệnh lệnh.
Trong ngọc bài, nhất thời có một đạo lực lượng vô hình phóng ra ngoài, trong nháy mắt cắn trả đến trên người chủ nhân máu huyết.
Thạch quy cười lạnh, đợi tiểu quỷ giảo hoạt này trở lại trước người của mình mà cầu xin tha thứ.
Nhưng đợi một hồi lâu, nó dần dần cảm thấy không đúng lắm, tiểu quỷ lúc này còn chưa trốn xa, nếu trở lại, sớm đã trở lại rồi.
- Chẳng lẽ tiểu quỷ này lừa ta ư?
Thạch quy vội vàng kiểm tra ngọc bài, nhưng vẫn cảm giác trong ngọc bài gởi lại khí tức máu huyết của Phương Hành không có gì sai, cùng tiểu quỷ này rõ ràng là nhất nguyên đồng thể, nhưng hết lần này tới lần khác cảm giác không cách nào khống chế được, nó có chút vội vàng xao động, tinh tế kiểm tra, rốt cục phát hiện một chút bất đồng, thì ra là trên máu huyết này uẩn nhiễm khí tức quỷ dị nhè nhẹ, cũng không tinh khiết, mặc dù là đồng nguyên, cũng đã không phải...
- Tiểu quỷ khốn kiếp, lại dám lừa gạt bản thánh, oa nha nha, ta muốn mạng của ngươi...
Thạch quy rống giận, không do dự nữa, ùng ùng thúc dục tiên điện đại trận.
Chẳng qua là, lúc này nó đã không thấy Phương Hành ở nơi nào, mà nó bị trấn áp nhiều năm, thức tỉnh không lâu, thần niệm bị hao tổn nghiêm trọng, căn bản không cách nào bao trùm cả tòa đại điện, chỉ có thể toàn lực đem pháp trận thúc dục, quyết định chủ ý đem tiểu quỷ này vây ở nơi đây...
Chuyện này tương tự biết địch nhân ở dưới sườn núi, lại không rõ cụ thể ở đâu, liền đem một đống đá đẩy xuống, cuối cùng sẽ có một khối có thể nện vào hắn.
Làm xong những thứ này, còn chưa hết giận, vừa thông qua pháp trận phóng thích thần niệm:
- Âm cấm quỷ nô, giết hết hết thảy vật sống cho ta...
...
...
- Ngươi vừa rồi rốt cuộc đã làm gì?
Kim Ô vừa bay nhanh, vẫn không quên quay đầu lại hỏi Phương Hành.
Nó trong lòng cảm thấy thật sự quá kinh ngạc, rõ ràng thấy Phương Hành đem máu huyết nhỏ vào trên ngọc bài, ghi lại huyết khế, nhưng hắn hoàn toàn không sợ thạch quy, còn dám đoạt đồ bỏ chạy, thật sự không bình thường...
- Ha ha, nhân họa đắc phúc... Bên trái ba thước chính là thương môn...
Phương Hành đắc ý cười to, đồng thời không quên chỉ điểm phương hướng cho Kim Ô.
Thì ra là, lúc ấy hắn nói muốn cẩn thận suy nghĩ một chút, trên thực tế lại là chìm vào trong thức hải, vội vàng tìm Đại Bằng Tà Vương thương lượng, bởi vì sau khi Trần Huyền Hoa giúp hắn phong ấn con sát linh thứ chín, hắn cũng có chút không yên lòng, trên đường từ Sở Vực chạy tới Bột Hải quốc, nhiều lần tiến vào thức hải, cùng Đại Bằng Tà Vương thương lượng đối sách, dù sao lão già này mặc dù cần ăn đòn, nhưng kiến thức thực sự không ít.
Dùng Tam Muội Chân Hỏa "Tra khảo", Đại Bằng Tà Vương cũng thật sự hao tổn tâm tư tìm phương pháp giúp hắn thoát khỏi sát linh, nhưng dù sao sát linh cùng Phương Hành đồng nguyên, muốn hoàn toàn thoát khỏi tai hoạ này không phải chuyện đơn giản, suy tính vài loại phương pháp, hoặc là quá khó khăn, hoặc là tính nguy hiểm quá cao, đều bị phủ quyết rồi, bất quá bên trong quá trình này, Phương Hành lại đem bản chất sát linh hiểu được không sai biệt lắm.
Con sát linh thứ chín, bởi vì nguyền rủa thuật, đã biến thành một loại tồn tại vô cùng đặc biệt.
Nó và chân linh của Phương Hành chính là đồng nguyên, vì vậy Tam Muội Chân Hỏa trong thức hải Phương Hành cơ hồ có thể luyện hóa hết thảy, lại luyện không được nó, nhưng nó lại cùng chân linh của Phương Hành khác biệt, bị nguyền rủa thuật xâm nhuộm, biến thành một loại dị linh, Đại Bằng Tà Vương cũng cảm thấy khó lòng định nghĩa đồ chơi này, tóm lại một câu, nó cùng chân linh của Phương Hành đồng nguyên, nhưng lại không thuộc về chân linh của Phương Hành.
Đại Bằng Tà Vương có một lần bị Phương Hành nướng cho nóng quá muốn điên, liền chửi ầm lên:
- Ai bảo tiểu vương bát đản ngươi ban đầu không chút nghĩ ngợi đã lưu lại mệnh đăng, chọc ra tai họa hiện tại tới gây phiền toái cho ta, ta không làm nữa, ngươi giết chết ta đi...
Phương Hành vội vàng an ủi nó:
- Lúc ấy không phải là không hiểu hay sao, lần sau kiên trì không theo lưu lại mệnh đăng nữa!
Đại Bằng Tà Vương lại nói:
- Làm sao không lưu? Cứ thoải mái mà lưu! Thời điểm không nên lưu ngươi lại lưu, thời điểm có thể lưu ngược lại không dám lưu? Sau này chỉ cần sát linh này không biến mất, ngươi tùy tiện lưu lại mệnh đăng, cứ đem khí tức của nó giao ra là được...
Phương Hành vội vàng hỏi tới, sau đó mới hiểu được, Đại Bằng Tà Vương phát hiện dị trạng sát linh này, cũng nghĩ đến không ít cách dùng, trong đó một cái đơn giản nhất chính là, có thể dùng để gạt tông môn, dù sao khí tức này vốn cùng Phương Hành đồng nguyên, người khác cũng rất khó phân biện khác nhau trong đó, còn nếu đối phương muốn phản chế Phương Hành, lực lượng này cũng chỉ cắn trả đến trên người sát linh mà thôi...
Cũng chính vì nắm chắc như vậy, Phương Hành mới dám ký huyết khế của thạch quy.
- Oanh...
Bên trong Thanh Khâu mộ phần, lực lượng đại trận vận chuyển không ngừng, mà Phương Hành cùng Kim Ô cũng đem năng lực của riêng mình phát huy đến cực hạn, Phương Hành hết sức chăm chú ngưng mắt nhìn vị trí bát môn đang biến hóa rất nhanh, sau đó báo cho Kim Ô biết, Kim Ô thì vừa chạy trốn vừa dùng hết năng lực suy tính, có lúc, đã chẳng quan tâm tìm kiếm sinh môn chỗ ở, dù sao không phải là tử môn là tốt rồi.
Bất quá, đại trận dù sao cũng vận chuyển lung tung, không phải cố ý trấn áp hai người bọn họ, trong hỗn loạn, ngược lại cho bọn hắn một tia cơ hội, mặc dù hiểm nguy xuất hiện nhiều lần, nhưng cuối cùng dần dần chạy trốn tới ngoài rìa đại trận.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một đạo bóng dáng màu trắng, bồng bềnh đung đưa.
Là âm cấm quỷ nô!
Quỷ nô chẳng biết lúc nào xuất hiện trước người bọn hắn, khí tức quỷ dị trên người càng ngày càng mạnh.
- Không tốt, tránh mau...
Phương Hành kêu to.
Thanh âm còn chưa rơi xuống, bóng dáng màu trắng thân hình chợt lóe, hung hăng hướng bọn họ đánh tới.
Chỉ trong chốc lát, khí tức quỷ dị âm hàn trực tiếp bao phủ nó cùng Phương Hành.
Kim Ô phản ứng cũng coi như cực nhanh, trong lúc cấp thiết mở cánh ra, thân hình tà tà từ bên cạnh âm cấm quỷ nô lướt tới.
Âm cấm quỷ nô bỗng nhiên lấy tay chộp tới, tóc đen bay loạn, lộ ra khuôn mặt vẫn bị mái tóc che kín, gương mặt này, dĩ nhiên là đẹp đến kinh người, chẳng qua là tái nhợt vô cùng, con ngươi đần độn, không có một tia sinh khí, bất quá động tác nhanh như thiểm điện, trở tay hướng Kim Ô bắt tới, ở dưới tốc độ kinh người, Kim Ô căn bản không có bất kỳ khả năng né tránh được một trảo này.
- Khôi linh, đi...
Phương Hành giờ khắc này kêu to, trong nháy mắt thao túng năm đạo khôi linh còn sống hướng âm cấm quỷ nô vọt tới.
Mà Kim Ô ngay lúc này, cũng lựa chọn tin tưởng Phương Hành, căn bản không nhìn âm cấm quỷ nô, nhắm mắt lại xông về trước.
- Sưu sưu sưu sưu sưu...
Năm đạo khôi linh đều hướng quỷ nô lao đến, một con ôm chặt tới trên tay quỷ nô.
- Rầm rầm rầm rầm rầm...
Vừa tiếp xúc với cánh tay tái nhợt, khôi linh nhất thời biến thành một ngọn lửa.
Trong lúc nhất thời, năm đạo hỏa diễm liên tiếp dâng lên, cũng khó khăn lắm mới tiếp được một trảo này.
Mà lục khôi tham linh phù ở bên hông Phương Hành, cũng vào lúc này chợt nổ tung, linh khí tỏa ra bốn phía, đã phá hủy.
Cũng may cuối cùng tranh thủ được một cái cơ hội, Kim Ô mượn một tia cơ hội này, đã vọt tới phía sau âm cấm quỷ nô.
Âm cấm quỷ nô một trảo đánh hụt, lập tức không cảm xúc xoay người, bồng bềnh đung đưa hướng Kim Ô đuổi tới.
Tốc độ cũng cực nhanh!
- Chạy mau, chạy mau...
Phương Hành tế ra các loại phi kiếm, phù triện, điên cuồng công kích, ngăn cản âm cấm quỷ nô sau lưng, đồng thời thúc giục Kim Ô chạy mau.
- Ta trốn, ta trốn...
Thật ra không cần hắn thúc dục, Kim Ô cũng thi triển toàn bộ sức mạnh, lưỡi giống như chó lè ra ngoài miệng.
Dù là như thế, âm cấm quỷ nô sau lưng đang thật nhanh đến gần.
Cũng vào lúc này, bỗng nhiên chung quanh hai người, không ngừng có bóng trắng đung đưa, một con, hai con, ba con, bốn con... Ở tiền phương của bọn hắn, cho tới chung quanh, không ngừng có âm cấm quỷ nô lao đến, dường như có mấy trăm con nhiều, nhìn thấy hình dáng này, Kim Ô "Ngao" hét thảm một tiếng, cơ hồ muốn đập đầu vào trên tường tự sát.
Chưa từng nghĩ đến, ngay cả một con âm cấm quỷ nô đuổi giết cũng không chạy thoát, thế nhưng bỗng nhiên xuất hiện nhiều như vậy?
Còn có muốn để cho người ta sống hay không!
Phía sau có truy binh, trước có chặn đường, trái phải hai bên cũng không an toàn, đã bị bao vây, Phương Hành hai mắt cũng không khỏi rùng mình.
- Lão Kim, chuẩn bị xong...
Phương Hành hét lớn, đồng thời đem một khối ngọc phù lấy ra, gắt gao nắm trong tay.
Chính là Thập Lý Na Di phù.
Gần trăm con quỷ nô điên cuồng hướng của bọn hắn lao đến.
Phương Hành chợt quát, thúc dục Thập Lý Na Di phù.
Linh quang chợt lóe, trong không khí nổi lên một trận rung động, Phương Hành cùng Kim Ô đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Gần trăm con âm cấm quỷ nô lao đến, con mồi đột nhiên biến mất, động tác của các nàng đột nhiên ngừng lại.
Tốc độ nhanh như vậy, nhưng không đụng vào nhau, trong chốc lát đứng im, rồi sau đó lơ lửng trên không trung, mờ mịt tìm chung quanh.
Rất nhanh, bọn họ ở phía trước lần nữa phát hiện khí tức của Phương Hành cùng Kim Ô, nhất tề lần nữa đuổi theo.
Mà lúc này Phương Hành cùng Kim Ô, thông qua Thập Lý Na Di phù, cũng chạy tới thông đạo ban đầu, ở trong động phủ này, tựa hồ có cấm chế nào đó, mạnh mẽ áp chế lực lượng của Thập Lý Na Di phù, vốn dĩ là cao nhất pháp khí cho dù là ở tiểu thiên nham như vậy, cũng có thể trong nháy mắt na di đến mười dặm, lần này lại chỉ na di chừng ba trăm trượng.
Bất quá Kim Ô tìm được đường sống trong chỗ chết, nơi nào còn dám nói khác, ánh mắt nhìn thấy động khẩu, lập tức vui mừng "Oa oa" kêu một tiếng, chỉ sợ mệt mỏi như chó chết, cũng lần nữa dồn sức lực, điên cuồng hướng ngoài động vọt tới, mà sau lưng âm cấm quỷ nô mặt không chút thay đổi đuổi theo, cự ly không ngừng kéo lại, ba trăm trượng... hai trăm năm mươi trượng... Hai trăm trượng...
“Sưu” một tiếng, Kim Ô rốt cục chạy ra khỏi động khẩu, lao thẳng xuống dưới.
Mà lúc này đạo nhân mập, đang dâng lên huyết tế, khuôn mặt mong đợi hi vọng phía trên sẽ có cái gì rơi xuống...
Truyện khác cùng thể loại
382 chương
40 chương
220 chương
25 chương
63 chương
114 chương
2 chương
74 chương
236 chương