Lược Thiên Ký Vip

Chương 181 : Tông chủ Trần Huyền Hoa

Một đạo sát linh cuối cùng, dung hòa khí tức của Phương Hành, cùng Phương Hành thức hải đồng nguyên, có thể ở bên trong thức hải hấp thu linh khí phục hồi như cũ, cho dù là Tam Muội Chân Hỏa, cũng không cách nào luyện hóa được nó. Phương Hành dần dần nôn nóng, hắn đã ý thức được mình ở trong thức hải thời gian quá lâu, ngoại giới hôm nay cũng không biết thành hình dáng ra sao, dù sao mình còn không rời xa phạm vi của Thanh Vân Tông. Chẳng qua là, một con sát linh cuối cùng, khó giải quyết đến bất ngờ, cùng Đại Bằng Tà Vương thương lượng rất nhiều đối sách cũng không có tác dụng gì. Nhưng vào lúc này, thức hải ông ông tác hưởng, tựa như có lực lượng gì đó thẩm thấu vào. Tiếng vang ông ông tác hưởng càng ngày càng mạnh, cuối cùng dần dần hỗn hợp thành một cái thanh âm, từ từ rõ ràng:  - Nghịch đồ Phương Hành, cứu hộ đồng môn, trục đi cường địch, phong ấn Yêu Vương, lập nhiều công lớn, cũng từng bắt nạt đồng môn, ức hiếp nhỏ yếu, không tuân thủ môn quy, phạm thượng với bên trên, đuổi giết giới luật ty trưởng lão... Có công cũng từng có tội, công chưa từng thưởng, tội cũng chưa từng phạt, dập tắt mệnh đăng, trục xuất Thanh Vân... Thanh âm này càng lúc càng vang, không ngừng tái diễn, cuối cùng hóa thành như tiếng sấm, ùng ùng quanh quẩn ở bên trong thức hải. Phương Hành ngạc nhiên, buông lỏng thao túng đối với Tam Muội Chân Hỏa, ngơ ngác ngắm bầu trời trong thức hải. Hắn căn bản hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì dựa theo lẽ thường, thanh âm từ ngoại giới căn bản không truyền vào không gian thức hải được. Cũng ngay khi hắn buông lỏng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa con sát linh này, tình cảnh quỷ dị dần dần xuất hiện, con sát linh điên cuồng mà dữ tợn kia, ở thanh âm như tiếng sấm, từ từ vặn vẹo, tựa hồ vô cùng thống khổ, không tiếng động gầm thét hướng trời rống giận, mà thân thể của nó, cũng đang không ngừng thu nhỏ lại. Thanh âm này hóa thành ký hiệu đầy trời dần dần đem nó phong ấn. Ước chừng một nén hương, sát linh ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng không luyện hóa được, vậy mà co lại thành một đoàn, cũng không nhúc nhích. Nó đã bị thanh âm như tiếng sấm kia phong ấn. Cũng theo nó bị phong ấn, thanh âm như sấm dần dần giảm xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất. - Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Phương Hành nghi ngờ hỏi Đại Bằng Tà Vương bên cạnh vẻ mặt âm trầm. Đại Bằng Tà Vương hướng trên mặt đất "Phi" một ngụm, tức giận nói:  - Có người giúp ngươi một tay, đi ra xem một chút đi! Phương Hành cũng sinh nghi, thấy sát linh bị phong ấn chặt chẽ, quả thật không gây nên sóng gió gì nữa, liền dặn dò Đại Bằng Tà Vương thay mình theo dõi nó, sau đó chân linh trở về vị trí cũ, rời thức hải, dần dần trở về ngoại giới, ánh mắt mở ra, hoàn cảnh trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, lộ ra một trung niên nhân thanh sam, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn hắn. - Tông chủ? Phương Hành lấy làm kinh hãi, từ trên mặt đất nhảy lên, có chút đề phòng. Hắn tuyệt đối không ngờ tới, vừa mở mắt ra, người nhìn thấy lại là Thanh Vân Tông Tông chủ, Trần Huyền Hoa. Bất quá, sau khi cả kinh theo bản năng, hắn rất nhanh đã có phản ứng, Đại Bằng Tà Vương nói có người giúp mình, hơn nữa bên trong thức hải nghe được thanh âm quả thật có chút giống với Tông chủ Trần Huyền Hoa, hôm nay chung quanh không có những người khác, nói vậy người giúp mình chính là Tông chủ rồi, trong bụng cảm thấy có chút quái dị, không biết tại sao hắn ra tay giúp chính mình. - Đi theo ta! Trần Huyền Hoa cũng không nhiều lời, nhàn nhạt nói một câu, chắp hai tay, hướng ngoài động đi tới. Phương Hành ngây ngốc, nghĩ đến mình ở trước mặt Tông chủ Trúc Cơ hậu kỳ, thật sự không có hi vọng chạy trốn, không thể làm gì khác đành đi theo hắn. Đi tới ngoài động, Trần Huyền Hoa hướng một cây đại thụ vẫy vẫy tay, nói:  - Ngươi cũng tới đây! Phương Hành ngây ra, cũng không cảm giác nơi đó có người nào, còn đang nghi hoặc, đã thấy tán cây vừa động, đại Kim Ô như tên trộm từ trên cây bay xuống, vẫy cánh, do dự xem có muốn chạy trốn hay không, Phương Hành thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tặc điểu này cũng có nghĩa khí, không bỏ chính mình mà đi, lúc đầu tỉnh lại, thấy nó không ở bên người, còn tưởng rằng người này vừa thấy không ổn, một mình trốn chạy rồi. Trần Huyền Hoa nhìn Kim Ô, thở dài, nói:  - Ngươi mặc dù có cực tốc, ở trước mặt ta cũng trốn không thoát, cứ tới đây sao! Kim Ô do dự một chút, tựa như tính toán cái gì, qua một hồi lâu, thở dài, bay tới. Trần Huyền Hoa dẫn Phương Hành, đạp đến trên lưng Kim Ô, sau đó bấm lên một cái pháp quyết, áo bào xanh không gió mà bay, lập tức có lực lượng vô hình khuếch tán, đem Kim Ô cùng Phương Hành trên lưng nó cùng nhau bao lại. - Đi thôi! Trần Huyền Hoa nhàn nhạt phân phó. Kim Ô ý thức được Trần Huyền Hoa đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho người khác không thấy chính mình, trong lòng vui mừng, đánh bạo bay lên, ở Trần Huyền Hoa phân phó, trước tiên ở trong núi rừng nhanh chóng xuyên qua, vài trăm dặm sau, vượt ra khỏi tán cây, ra sức mà bay, mấy canh giờ sau, đã xa rời phiến núi rừng Thanh Vân Tông đệ tử đang lục soát, lúc này mới đáp xuống. - Tông chủ, ngươi... Tại sao lại cứu ta? Phương Hành cũng không ngốc, đã nhìn ra Trần Huyền Hoa có ý đưa chính mình rời đi khu vực Thanh Điểu phong tỏa. Cũng chỉ có hắn tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mới có thể bảo đảm chính mình không bị Thanh Điểu trưởng lão phát hiện, an toàn rời khỏi phiến núi rừng này. Trần Huyền Hoa ngưng mắt nhìn Phương Hành, qua một hồi lâu, khẽ thở dài:  - Ta thật ra cũng không thể cứu ngươi, chẳng qua là giúp ngươi một tay mà thôi! Phương Hành giật mình, có chút nghi hoặc nhìn hắn. Trần Huyền Hoa giải thích:  - Tiếu trưởng lão lấy mệnh đăng ban đầu ngươi để lại Thanh Vân Tông thi triển nguyền rủa thuật truyền từ vùng đất quỷ tà nào đó, ta tuy là Tông chủ, nhưng hắn có Phù Diêu Cung che chở, ta không muốn tranh chấp cùng hắn, nên không thể ngăn cản hắn, chỉ bất quá, hắn muốn giết ngươi, ta lại không muốn cứ như vậy nhìn ngươi bị mất tánh mạng, vì vậy sau đó chạy tới, thi triển bí thuật tìm được ngươi! - Ta đã dò xét, Tiếu trưởng lão lấy ba mươi năm thọ nguyên của mình làm cái giá, khu động chín con sát linh, đã bị ngươi luyện hóa tám con rồi, cũng có chút ngoài dự liệu của ta, bất quá một con cuối cùng này, chính là ngươi lấy mệnh đăng lưu lại chân linh làm dẫn, lây dính bản thân mình khí tức, là khó đối phó nhất, cũng là địa phương kinh khủng nhất của nguyền rủa thuật này, ngay cả ta cũng không cách nào đem nó luyện hóa, chỉ có thể tạm thời giúp ngươi đem nó phong ấn... Ngừng lại một chút, hắn giải thích một câu:  - Ta dù sao cũng là Thanh Vân Tông Tông chủ, ngươi lưu lại chén mệnh đăng kia, ta có tư cách đem nó dập tắt, cũng đối với chân linh trong đó có một chút trói buộc! Phương Hành không biết tại sao hắn muốn giải thích rõ ràng như thế, cũng không cắt đứt, không nháy mắt lắng nghe. Trần Huyền Hoa giải thích đạo lý chính mình phong ấn đạo sát linh kia, vừa khe khẽ thở dài, nói:  - Bất quá lấy năng lực của ta, cũng chỉ có thể trói buộc sát linh này chừng nửa năm, nửa năm sau, nó còn có thể đột phá phong ấn, đến lúc đó thậm chí sẽ càng thêm cường đại, cùng thần trí của ngươi dây dưa không dứt, rất có thể tẩu hỏa nhập ma, nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, con đường tu hành của ngươi cũng đã chặt đứt! Phương Hành lấy làm kinh hãi, kêu lên:  - Lợi hại như thế? Hắn còn tưởng rằng vấn đề đã được giải quyết rồi, nghe Tông chủ nói, mới biết được chẳng qua là hơi áp chế mà thôi. Trần Huyền Hoa thở dài, nói:  - Ngươi cho rằng ban đầu tông môn lưu lại mệnh đăng của các ngươi làm gì chứ? Phản bội sư môn, chính là tu hành giới tối kỵ, không phải là ngươi trốn đi thì mọi sự đại cát, có mệnh đăng tồn tại, tông môn sẽ có phương pháp phản chế! Phương Hành nghe trong thanh âm của hắn có ý khiển trách, cười hắc hắc, nói:  - Ta không phản bội sư môn a, chính là ra ngoài đi dạo... Trần Huyền Hoa nói:  - Tê Hà, Sơn Hà hai cốc bị ngươi nổ tung, tông môn cũng thiếu chút nữa bị thiêu cháy, chuyện này còn chưa tính phản bội sư môn? Phương Hành ngẩn ngơ, vội vàng cười hùa theo nói:  - Thù riêng, thù riêng, đốt tông môn là cử chỉ vô tình... Trần Huyền Hoa bất đắc dĩ khoát tay áo, không nghe hắn giải thích, thở dài nói:  - Ngươi cũng không cần giải thích, nếu ngươi thật sự nghĩ hủy diệt căn cơ cả Thanh Vân Tông, ta cũng sẽ không tới cứu ngươi, thật ra ta cũng hiểu, Tiếu thị chú cháu đối với ngươi bức bách quá ác, ngươi bị buộc phản bội sư môn, nói ra cũng là trách nhiệm của Tông chủ như ta, ngay cả địa vị chân truyền chính miệng mình đồng ý cũng không cho ngươi được... Phương Hành cũng không dám nói cho hắn biết, thật ra chính mình sớm định tìm cơ hội giết chết Tiếu Kiếm Minh sau đó phản bội mà đi, thấy hắn có chút tự trách, liền vội vàng hùa theo lời của hắn nói:  - Đúng vậy, Tông chủ, họ Tiếu này không phải loại tử tế, ngươi mau giết chết hắn... Trần Huyền Hoa trừng mắt lườm hắn một cái, nói:  - Ta còn nhờ ngươi dạy? Những chuyện này rất phức tạp, ta cũng không có kiên nhẫn nhất nhất giải thích, chỉ muốn để cho ngươi hiểu rõ một chút, ngươi bị buộc rời khỏi tông môn, ta sẽ tuyên cáo thiên hạ, nói ngươi đã trốn đi, chỉ bất quá, ở Tông chủ ta đây cùng với ngươi Đoán Chân cốc truyền pháp sư tôn xem ra, ngươi vẫn là Thanh Vân Tông chân truyền đệ tử... Ngươi có hiểu? - Hiểu... Vô cùng hiểu... Phương Hành miệng đầy đáp ứng, suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi:  - Rốt cuộc là có ý gì a? Trần Huyền Hoa có chút hết chỗ nói rồi, một lát sau, mới nói:  - Nói đúng ra, ngày sau nếu ngươi thật sự có thể vượt qua một kiếp này, trưởng thành, không thể quên Thanh Vân Tông đối với ngươi có ân dạy dỗ... Phương Hành lúc này mới chợt hiểu ra, nói:  - Không thành vấn đề không thành vấn đề, khẳng định không quên!