Lược Thê

Chương 19

Edit: Độc Tiếu Đệ đệ đến thương lượng cùng hắn, tạm thời muốn về nhà ở một thời gian, Mục Ấp Trần tuyệt đối không ngoài ý muốn, dường như biết trước hắn sẽ mở miệng, lập tức nói: “Phòng đã sớm chuẩn bị cho các ngươi.” “Quấy rầy đại ca, đại tẩu.” Hắn thật băn khoăn, lại vẫn mở miệng, vì Nhạn Hồi. “Đều là người một nhà, quấy rầy cái gì.” Còn phải cảm ơn Nhạn Hồi, đem đệ đệ này trở về, khiến một nhà đoàn viên. Đệ đệ này của hắn, không nguyện ý nhất chính là làm phiền đến hắn, cái đầu cố chấp nói thế nào cũng không thông. Thái độ thôn dân đối với Nhạn Hồi, hắn cũng biết được ít nhiều, sớm biết đệ đệ sẽ mở miệng nói chuyện này. Đệ đệ hắn vẫn là chưa thay đổi một chút nào, chỉ cần là liên quan đến Nhạn Hồi, cái gì mà nguyên tắc, cái gì mà kiên trì, tất cả đều có thể không cần. Bệnh Nhạn Hồi vừa tốt lên, hắn ngay cả một ngày cũng không muốn chờ, liền bỏ công việc, Mục Ấp Trần cũng tự mình mang gia đinh đến hỗ trợ. Thôn dân biết được chuyện này, thân thiết đến nói vài câu, lại bị bỏ qua. Bọn họ có chút áy náy, trong lòng cũng biết là mình ép đôi phu thê phải rời đi. “Chúng ta không có muốn A Dương phải đi........” Đại thẩm nhà bên ấp úng nói, còn muốn thử giữ lại hắn. Mục Ấp Trần ngoái đầu nhìn lại, nhợt nhạt nói một câu, “Các người đối xử với Nhạn Hồi như vậy, còn không phải là ép hắn rời đi sao?” Người làm trượng phu, nếu chỉ ngồi xem thê nhi bị ủy khuất, còn làm trượng phu cái gì. “Vì nữ nhân như vậy—“ Đến nay, vẫn cho rằng hắn là bị ma ám, không đáng. “Lâu ngày thấy nhân tâm—“ Mục Ấp Trần cũng lười tốn nước bọt đi giải thích. Thôn dân kỳ thực cũng không có người xấu, tính tình thuần phác, không hay thấy có người giở trò xấu. Cái sai của bọn họ chính là không biết rõ chuyện gì đã nặng nề trách móc người. Đêm thứ nhất chuyển về nhà, bởi vì bận rộn cả một ngày, sau khi an trí thỏa đáng, Mạc Nhạn Hồi liền lên giường ngủ. Nửa tỉnh nửa ngủ, trượng phu cùng nói chuyện với huynh trưởng trở lại phòng, ngồi ở trên giường, cũng không biết được đang làm cái gì, cứ bận rộn. Nàng mở đôi mắt mệt mỏi, ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt. “Chàng làm cái gì?” “Không. Nàng cứ ngủ đi, đừng để ý đến ta.” Hắn vắt khăn nóng, đem phủ lên lên đôi tay của nàng, một lúc mới ôn nhu thoa thoa đều lên bàn tay của nàng. Nàng rút tay về ngửi ngửi. “Lấy từ chỗ đại ca?” “.........Ai.” Hắn có chút quẫn, hai tai đỏ ửng. Nàng cầm lấy tay hắn, hôn hôn, nhận lấy sự thương tiếc của trượng phu. Tâm ý trượng phu không đặt ở ngoài miệng, chỉ biết yên lặng vì nàng mà chuyển nhà, dù bận cũng không quên mỗi đêm bảo dưỡng bàn tay cho nàng. Sau khi chuyển nhà, hắn còn chưa tìm được công việc mới, liền tạm thời đến tiệm của đại ca chiếu cố. Giúp mấy ngày, một ngày nọ, khi dùng cơm, liền nghe thấy đại ca cảm khái nói: “Có đệ hỗ trợ thật sự là thoải mái hơn, dĩ vãng hai cửa hàng trước, sổ sách cứ loạn lên. Vũ Nhi lại hoàn toàn không có khái niệm tròn hay méo, tán tài lại phá sản, lại thêm cả hiệu thuốc kia làm quản không hết việc.” Khi đó, Nhạn Hồi đang bón cơm cho Thanh Thanh thiếu chút nữa là ném cả bát. Đó là lời mà một người như gia chủ cũng có thể xem một chồng sổ sách cao hơn người cũng sẽ không nháy máy thở không suyễn nói ra được hay sao? Người nào đó liếc mắt nhìn nàng một cái, còn có thể mặt không đổi sắc dặn dò nàng nên để ý, hoàn toàn không có chút xấu hổ khi lừa gạt đệ đệ. “...........” Không nói gì nhìn liếc mắt nhìn đại tẩu bị lôi ra phê phán. Người thê tử kia, vì trượng phu mà đã có thói quen mang tiếng xấu trên lưng, rất trấn định ăn cơm của mình. Nàng cũng không dám đi tìm chết mà bác bỏ lời của gia chủ. Vì như thế nên chuyện này liền được quyết định, thậm chí cũng không cho phép có suy nghĩ đi tìm việc chỗ khác. Có lẽ là vì chị em dâu này tương đối hợp, dưới một mái nhà chiếu cố lẫn nhau, có bạn để nói chuyện, cùng nhau chăm sóc bốn đứa nhỏ, còn có thể thoải mái thêm một chút. Cũng có lẽ là đã thành thân, trong đầu đã có nhà riêng, không lại cảm thấy mình thừa thãi, đã dung nhập được vào bên trong không khí thơm dịu, tự như ngẫu nhiên thê tử ngẫu nhiên ngoái đầu lại, lơ đãng hỏi một câu, “Sắp mừng năm mới, ta với đại tẩu nghĩ muốn đặt mua niên kỉ hóa, chàng có thuận đường đi chung không?” Đó là—cảm giác là người một nhà. Các nàng mời thợ may đến nhà, lớn nhỏ trong nhà đều nhận được sự công bằng, mỗi người hai bộ đồ mới. Chuyện gia vụ, nữ nhân nói mới tính. Mặc cho hai nữ nhân sắp xếp, bản thân bị đuổi ra ngoài lau cửa, viết câu đối xuân, bị cưỡng bức lao động nhưng vẫn thật sự thoải mái. “Thật tốt, cuối năm này có cảm giác đoàn viên.” Trong đầu có nhiều tâm sự, dĩ vãng không thể nói với người nào, chỉ có thể buồn ở trong lòng. Hiện tại, bất giác cũng nói hết với thê tử. Vợ chồng vốn là nên khăng khít thân mật, hết sức chân thành với nhau. Một ngày, Mạc Nhạn Hồi bưng thuốc nước trở về ngâm chân cho hắn, nghe thấy hắn nói một câu— “Trước kia, ta đã làm chuyện có lỗi với đại ca.” Nàng cả kinh, cho rằng hắn nhớ tới cái gì, suýt nữa làm đổ cả chậu. “Tại sao—lại nói như vậy?” Vì thế hắn nói, qua một lần bệnh nặng bước đến ngưỡng cửa sinh tử, rất nhiều chuyện mặc dù không nhớ được. Nhưng là, hắn không phải là đồ ngốc, không phải hoàn toàn không biết gì cả, tên của đại ca cùng với hắn, đều là cùng người một nhà, cho nên tên mới đặt cùng nhau, tượng trưng có ý nghĩa mang lỗi chân thật. Hắn rốt cuộc là từ đâu đến? Theo lời đại tẩu nói, hai huynh đệ gia cảnh bần hàn, đại ca vì hắn có cơ thể yếu nhược mang nhiều bệnh tật từ trong bụng mẹ nên đem bán chính mình làm dược nhân. Khiến cơ thể mang nhiều loại độc bị tổn thương, nếu không gặp gỡ đại tẩu, chuộc thân cho đại ca, bây giờ còn đang chịu khổ. Nàng nói nghe thật bi thương, ánh mắt nhìn hắn không phải không mang theo oán. Hắn biết, trong lời nói kia kỳ thực không có bao nhiêu chân thật, lại không nhiều lời, mặt ngoài tiếp nhận những lời nói đó. Ngay cả thôn dân Lưu Vân thôn cũng nhìn thấy được, hai huynh đệ hắn một thân lỗi lạc, khí chất tao nhã không giống nhà bình thường. Hắn làm sao có thể tin tưởng, học thức ở trong đầu là cho gia đình bần hàn có thể dưỡng thành? Đại ca ngay cả tên thật cũng không nguyện nói ra, nếu không phải là chuyện cực kì nghiêm trọng, sẽ không đem cả tên cả họ đều vứt bỏ, tất cả đều từ bỏ sạch sẽ. Một đêm, hắn đi qua cửa phòng bọn họ, nghe thấy đại ca khuyên nhủ: “Nàng đừng đối xử với hắn như thế, hắn sẽ để trong lòng.” “Nói cũng không được? Hắn là bị chàng làm hư, sủng đến cả gan làm loạn, chàng một câu cũng không nỡ mắng hắn, ta chơi đùa hắn cũng không được?” “Kia cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn, Vũ Nhi, lòng người là không chịu được khảo nghiệm, là người ai mà không có nhược điểm?” “............” Mặc dù không hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, ít nhất cũng biết được, một thân sẹo không thể chữa lành của đại ca, tuyệt đối không thoát được chuyện có can hệ đến hắn. Hắn ngay cả với đại ca cũng không nói, chuyển nhà đi kỳ thực là trong lòng mang ngượng, không thể thương tổn đại ca xong, còn có thể thản nhiên nhận quan tâm của đại ca. Mạc Nhạn Hồi nghe xong lời của hắn, thật lâu không nói một câu. Chỉ là mơ hồ phát hiện, liền tự trách khó chịu đến như vậy....... Gia chủ nói không sai, có vài trí nhớ, thật là quên thì tốt, cả đời cũng đừng nhớ tới nữa. “Nhạn Hồi, nàng quen đại ca ta lâu như vậy, biết được rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra không?” “Không biết.” Nàng không chút suy nghĩ, thiên vị hắn, không tiếc nói ra lời trái lương tâm. “Ta chỉ biết, huynh đệ chàng tình nghĩa thâm sâu, chàng đối với đại ca là toàn tâm kính yêu. Nếu thật sự có khuyết điểm gì, ta nghĩ, kia cũng là chỉ vô tâm làm ra, hắn tha thứ thì chàng cũng đừng để ở trong lòng. Cứ để cho nó qua đi, sau này hảo hảo quý trọng tình cảm như tay chân này. “Ân.” Hắn kéo nàng, ôn tồn dựa vào nhau. Hoàn hảo có nàng, để cho hắn có thể nói ra tâm sự không thể nói này. Không còn chỉ có một mình, trong lòng tràn đầy đau khổ cũng chỉ có thể tự mình nuốt lấy. Mạc Nhạn Hồi ủng hộ hắn, cũng đặt hắn lên trên đầu. Mình tạo nghiệp mình phải gánh, hắn chỉ có thể vùi đầu liều mình làm việc, bù lại tội lỗi gây cho đại ca, vẫn luôn áy náy nghe đại tẩu mắng đến thô cả tai. Xong hết việc trong tiệm, vội vàng chạy về nhà trước khi trời tối để ăn cơm đoàn viên. Về đến nhà thì nghe đại tẩu nói, Nhạn Hồi đại khái bận sửa soạn cho tết nên mệt, đã vào trong phòng ngủ, chỉ vừa mới về nghỉ ngơi nên nói hắn trễ thêm chút nữa hãy đánh thức nàng dậy ăn cơm tất niên. Khi hắn vào phòng, thê tử nằm ngủ ở trên giường của hắn, ba cái đứa nhỏ ở trong sảnh chơi đùa, chỉ có trưởng tử cùng ngủ ở trong phòng với mẫu thân. Đại Bảo sớm đã tỉnh, ở trên giường lăn qua lăn lại, xoay người một cái nhìn thấy hắn, hưng phấn kêu nha nha, muốn được ôm. “A cha—“ Hắn nhẹ nhàng “Hư” một tiếng, tay dài vươn lấy ôm trưởng tử, không để cho hắn làm phiền hảo thê tử ngủ. Đôi mi thanh tú của thê tử giật giật, lại chìm vào giấc ngủ, đem gương mặt hướng về phía gối có hơi thở của hắn, không muốn xa rời cọ cọ, bờ môi nở một nụ cười mỹ lệ. Là mộng thấy gì? Có thể khiến cho nàng cười đến ôn tồn động lòng người. Trong mộng kia, có thể là hắn? Hắn ngồi ở bên giường, dường như giống cái ngốc tử, si ngốc xem thê tử chìm trong mộng, thời gian hồn nhiên bất giác trôi qua, cả đời cũng có thể nhìn nàng như vậy. Hắn mê hoặc cúi người xuống, vốn định nhẹ nhàng, hôn nhẹ lên đôi mềm kia, cảm thụ tư vị ôn nhuyễn. Nàng than nhẹ, trong lúc ngủ mơ, thì thào gọi tên— “Mộ Dung......” Nụ cười kia, cực mĩ. Ôn nhu uyển chuyển, tình ý thật sâu. Hắn ngẩn ra, thu tiếng cười, không tiếng động đẩy ra, không quấy nhiễu mộng đẹp của nàng. “Làm sao vậy?” Vừa rồi khi ăn cơm tất niên, Mục Ấp Trần phát hiện hắn đặc biệt trầm mặc, không tươi cười gì. Mục Dương Quan ngoái đầu nhìn lại. “Đại ca, nếu trong lòng đại tẩu có người khác, ca sẽ thế nào?” Đối phương không dự đoán được hắn sẽ hỏi như thế, cười đùa: “Thế nào? Đệ đang ám chỉ với ta, đại tẩu của ta giấu ta ở bên ngoài có nam nhân sao?” “Đương nhiên không phải! Ta chỉ là so sánh, đại ca không cần hiểu lầm—“ Hắn vội vàng giải thích, nếu hại đại ca cùng đại tẩu cãi nhau, hắn sẽ có tội lớn. “Sao đột nhiên lại so sánh như thế, đệ có chuyện gì không cần giấu giếm ta. Nếu thật là đại tẩu của đệ, đệ cứ bộc trực mà nói.” “Thực sự không phải!” Mục Dương Quan bị ép buộc không còn biện pháp, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận. “..............Được rồi, kỳ thực là đệ.” Mục Ấp Trần chau chau mày, chờ đợi câu dưới. Sóng to gió lớn nào mà hắn chưa thấy qua? Muốn bức cung còn nhiều thủ đoạn mà, đệ đệ hắn còn quá non. “Nhạn Hồi, nàng......... không thể vong tình đối với chồng trước.” Hắn biết không nên so đo với chuyện này, từ khi cưới nàng, cũng biết rõ nàng đã qua một đời chồng, là cha của đứa nhỏ, nhưng vẫn quyết định cưới, không nên so đo cùng với nàng. Bởi vậy, hắn luôn luôn không biểu hiện ra ngoài, cũng làm bộ không thèm để ý. Nhưng....... hắn không có ngờ được chính mình lại để ý nàng đến vậy. Một ngày lại một ngày, tình cảm càng lúc càng sâu, không thể dung được dù chỉ là một hạt cát. Hắn cũng là nam nhân, không thể cho phép khi hắn ôm nàng, khi hắn yêu nàng, trong đầu nàng lại nghĩ đến một người khác, gọi tên cũng là của người khác, ngay cả trong mộng, cũng là người kia.......... Khi tân hôn, nàng không thể quên, hắn chấp nhận. Mà nay, thành hôn đã gần hai năm, vẫn là không thể làm cho hình bóng kia phai nhạt đi một chút, để cho hắn vào sao? Mục Ấp Trần thực an tĩnh, phi thường, phi thường an tĩnh. Ngửa đầu nhìn nhìn trời, lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn hắn. “Đại ca cảm thấy ta không ốm mà rên sao?” Bởi vì biểu cảm của đại ca chính là một bộ dạng không nói gì chỉ biết hỏi trời xanh. “.....Không phải.” Chỉ là suy nghĩ, dấm chua lâu năm này là một vò thật lớn a, uống đến không thể chống đỡ được? Đặc biệt là, dấm chua này vẫn là của chính mình. “Ta khuyên đệ thẳng thắn nói với nàng, thế sao?” “........Không tốt đi? Nàng sẽ cảm thấy ta thật hẹp hòi.” Thấy hắn ngay cả người chết cũng so đo, thật sự là lòng dạ hẹp hòi. “Nàng sẽ không để ý, thật sự.” Chỉ kém không có chỉ thay lên trời cam đoan với đệ đệ. Mục Dương Quan hồ nghi nhìn hắn. “Đại ca, ca không phải là biết gì đi?” “Không. Loại sự tình này, đệ vẫn nên là tự mình nói với nàng. Ta cho rằng nàng thật sự để ý đến đệ, hắn là sẽ không muốn đệ đem chuyện giấu ở trong lòng.” Trời a! Đùa giỡn đệ đệ của hắn thật sự rất vui, vài lần lại nhìn gương mặt sầu khổ của đệ đệ, thực sự không nhịn được cười........... Nếu không thì sao? Đại ca nói, muốn hắn thẳng thắn với Nhạn Hồi, nhưng hắn lại chậm chạp không thể mở miệng. Kỳ thực, nói trắng ra, cũng không phải là giống như đã nói với đại ca, sợ Nhạn Hồi cảm thấy hắn hẹp hòi. Bất quá chỉ là uống chút dấm chua mà thôi, cùng lắm để cho nàng chê cười chút ít, chỉ là—nếu như không giống như lời đại ca nói, nàng cự tuyệt hắn thì sao? Hắn rất sợ, ở trong lòng nàng, đoạn thời gian quá khứ kia còn quan trọng hơn hắn, hắn không biết chính mình nên đối mặt với chuyện này như thế nào mới là chuyện thật. Vì thế, thà rằng trốn tránh, không muốn đối mặt. Trong lòng hắn có việc, Mạc Nhạn Hồi tất nhiên là phát hiện. Vài lần mất hồn mất vía, nói với hắn cũng không nghe thấy, không biết là đang nghĩ cái gì. Sau đó, một đêm hắn muốn ôm nàng, bị nàng lấy cớ tránh né, đùn đẩy không làm chuyện vợ chồng. Trong lòng hắn càng thêm xoay xoay vặn vặn, rất kỳ quái. Có phải đại ca nói với nàng........ Có sao? Là hắn miên man suy nghĩ? Ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn gặp phải ánh mắt của hắn, hắn rất nhanh rời đi. Một cảnh thái bình giả tạo. Nàng đi lên phía trước, trượng phu đêm qua cầu hoan bị cự tuyệt đang ghé vào bên cửa sổ, xem ra trong lòng có chút buồn. Nàng đi qua, hắn liền vươn tay ôm lấy lưng của nàng, mặt chôn ở ngực của nàng cọ đi cọ lại, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ thất sủng bị vắn vẻ, thực khiến người khác thương tâm. Nàng bật cười, lòng bàn tay vỗ về hắn. “Trong lòng không thoải mái sao?” “Nào có!” Người nào đó mạnh miệng, chết cũng không thừa nhận. “Có chuyện cứ việc nói thẳng, sao phải gạt ta.” “Đã nói không có.” Ngữ khí có chút giận. “Mục Dương Quan, ta cho chàng thêm một cơ hội cuối cùng.” “.........” Bị nàng phủ một đòn, hắn xúc động nói: “Ta nói có, thì thế sao?” “Nói xem, ta thay chàng giải quyết.” Hừ. Tốt nhất là có thể giải quyết. “Ta nhìn cái hộp gỗ kia không vừa mắt, nàng định giải quyết như thế nào?” Trong khẩu khí, quả nhiên là toàn mùi chua. Nàng dời bước đến hộp gỗ lấy năm vò rượu ở bên trong ra, đặt lên trên bệ cửa sổ, lòng bàn tay vuốt ve quý trọng. “Đây là rượu hỉ của ta cùng với hắn. Hắn đi rồi, gửi thư đến rượu trang, muốn đem mọi tình ý hủy tẫn, không cho ta nhìn thấy. Cố tình, thư tín lại đến chậm mấy ngày, nên mới có thể giữ lại. Trên vò rượu khắc chữ, là hắn thật lòng, đáng tiếc lúc ấy ta lại không phát hiện ra, về sau thấy được, vài lần muốn uống thuốc phá thai, nhìn những chữ này, trong lòng rối bời, làm thế nào cũng không uống xuống được.” Nàng mở hộp gỗ, lấy vật phẩm bên trong ra. “Châu sai này là vật đầu tiên hắn đưa cho ta. Ta chưa từng nói qua đi? Hắn kỳ thực cũng là nam tử tài tình tung hoàng, nếu không phải đem tâm tư treo ở trên người của ta, thì hắn muốn mỹ nhân đẹp tuyệt thế, dạng gì cũng không phải là việc khó. Lá trà này, là khi hắn quyết tâm không cần ta, đem lá trà ta tự tay trồng cho hắn vứt bỏ, từ đó cũng đem tình ý đánh tan. Bùa bình an này, là sau khi hắn đi rồi, ta tìm thấy được ở trong phòng hắn, không nghĩ tới hắn còn lưu. Đó là lần chúng ta đến một miếu thờ hương khói cường thịnh, hắn đi vào cầu. Còn có tấm thiệp này, chữ viết đã trở nên mơ hồ, ở trên là viết Mộ Dung, Thập Nhi, vĩnh kết đồng tâm, tình dài—“ “Đủ!” Hắn vừa quát vừa nghiêm mặt. “Nàng không cần nói với ta những chuyện này.” Nàng ngước mắt, ánh mắt u tĩnh. “Chàng để ý?” “Ta không đủ độ lượng, ta thừa nhận, nàng không cần phải thử ta như vậy.” Nàng gật đầu, đem tất cả vật phẩm thả lại vào trong hộp về. Hướng cạnh cửa gọi người đến, nói rõ tì bộc đem chúng bỏ đi. Hắn kinh ngạc nhìn lại. “Nàng đang làm gì cái gì?” Hắn không có ý tứ kia a! Hắn biết nàng quý trọng vài thứ kia bao nhiêu, vô luận là người tới nơi nào cũng không thể thiếu, đó là những thứ duy nhất nàng còn lại, đại biểu cho mỗi đoạn quá khứ đã đi qua, có thể nào nói bỏ là bỏ dễ dàng như vậy? “Chàng không phải để ý sao?” Nàng hỏi lại. Hắn chỉ là không muốn nàng lúc nào cũng nhìn vào, lúc nào cũng nghĩ đến, cũng không có ý mạnh mẽ ép nàng vứt bỏ.... “Vô phương.” Nàng nhợt nhạt mỉm cười. “Hiện tại ta đã có chàng.” Nàng cũng không phải là ngốc tử, vì quá khứ đã qua mà làm cho hắn hiện tại không thoải mái, nàng có ngốc cũng sẽ biết phải làm như thế nào. Người kia cũng đã ở bên người, tương lai vẫn còn dài, sẽ càng có được nhiều trí nhớ trân quý. “.............” Hắn hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, giống như lời đại ca nói, nàng chọn hắn, hơn nữa còn gọn gàng rõ ràng, một có một chút giãy dụa. “Nàng không hối hận sao?” Nàng bỏ đi gọn gàng, ngược lại là hắn dong dài dây dưa, tổng cảm thấy nếu đem bỏ, nếu ngày sau nàng hối hắn thì làm sao bây giờ? Đồ đã ném bỏ thì không thể quay trở lại. Dù sao cũng chỉ là trí nhớ còn thừa lại của nàng, hắn như vậy có chút không được phúc hậu. “Sẽ không.” Nàng tiến lên, xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của trượng phu. “Vui sao? Nếu muốn vừa lòng, có chuyện nói cho chàng.” “Cái gì?” Chỉ cần đừng nói chuyện nàng cùng chồng trước nồng tình ân ái bao nhiêu, cái gì hắn cũng nguyện ý nghe. Nàng kéo tay hắn, đặt ở trên bụng. “Nghe đại ca nói, chàng muốn hai nam một nữ, ta hy vọng cái thai này là nữ nhi, như vậy nhân sinh của chàng sẽ không có khuyết điểm.” Hắn lòng bàn tay theo tự nhiên xao xoa, ngừng lại một chút, mãi mới lĩnh ngộ được ý trong lời của nàng. “Nàng có?” “Ân. Ta không phát hiện, là đại tẩu thông minh, chẩn mạch cho ta mới biết được.” Ngừng một lát, nàng lại nói: “Đại tẩu nói vẫn đang là sơ kì, dặn ta đừng để cho chàng xằng bậy, như vậy, chàng còn oán trách ta cự tuyệt chàng sao?” Hắn trừ bỏ ngốc, vẫn là ngốc, ngơ ngác không nói ra lời. Năm ấy, không thể chính miệng nói cho hắn, về sau, có bao nhiêu lần, nàng nghĩ ở trong lòng, nếu là kịp lúc để nói, hắn sẽ có phản ứng gì, biểu cảm gì? Mà nay, nàng nhìn thấy, bù đắp thiếu thốn ngày xưa. Hắn có chút ngây ngây, ngốc ngốc, nhếch miệng, lại xoa xoa mặt để cho chính mình thanh tỉnh một chút, cực lực nhắc mình đừng biểu hiện ra bộ dạng ngu ngốc, nhưng vẫn không dừng được khóe miệng đang nhếch lên, đem mặt áp vào bụng vào nàng, nghĩ nghĩ lại vươn tay sờ sờ bụng của nàng. “..............Ngốc phụ thân.” Lau đi khóe mắt ẩm ướt, nàng chua xót, nhẹ giọng nói.