Lung Văn Song Bức Ngọc
Chương 19
Tư thế của tôi khi rớt xuống nước rất không thích hợp, cho nên lực va đập lớn đến mức đủ để so sánh với khi rơi xuống một khối đất bằng. Nhất thời não tôi ong lên, tai ù mắt hoa đầu váng không thôi.
Lần này xuất môn thực sự là rất không thuận lợi, vừa hạ đấu đã như đi tong mất nửa cái mạng rồi. Tên khốn Muộn Du Bình kia chẳng lẽ có năng lực tiên đoán hay sao? Không, tôi thà tin rằng anh ta là miệng quạ đen rủa trúng tôi còn hơn.
Tôi nuốt nước bọt, thần trí lại thanh tỉnh dị thường, loại cảm giác hoa mắt chóng mặt lúc vừa mới rơi xuống đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại tôi thuận theo dòng nước, trôi đâu thì trôi, gặp sao hay vậy. Tốc độ mạch nước ngầm này quả thật rất nhanh, từ khi tôi rơi xuống đến bây giờ nhiều nhất chỉ có một phút đồng hồ, mà vách đá chỗ đám người Bàn Tử đứng đã sớm biến mất không còn thấy bóng.
Động đậy tay chân một chút, tôi phát hiện cơ thể đã nằm trong sự khống chế của chính mình, vì thế bắt đầu lội ngược dòng bơi về phía ngược lại của mạch nước ngầm. Sau một lúc nỗ lực quẫy đạp tay chân, tôi phát hiện, lúc này nếu muốn bơi về chỗ tôi vừa mới ngã xuống, căn bản là không có khả năng. Xem ra mạch nước ngầm này chảy rất siết, mặc dù bên trên bề mặt thoạt nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng xoáy nước bên trong lại nhiều vô số kể, tôi thực không thể tưởng tượng được lúc trước Muộn Du Bình làm sao có thể kéo theo tôi đến được gian mộ thất chính kia. Chẳng trách lúc ấy anh ta mệt mỏi như vậy.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể tận lực giữ cho bản thân mình không bị dòng nước vùi lấp, vừa nhích về một bên vừa nương theo dòng chảy mà trôi về phía hạ lưu. Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiên phải tìm được chỗ để lên bờ đã, rồi sau hãy nói đi.
Nhưng không bao lâu sau, tôi bắt đầu hết hi vọng. Căn bản không có một cái ‘bờ’ nào có thể trèo lên, mà cho dù có, với tình trạng hiện tại của tôi, cũng tuyệt không thấy được. Tôi phó mặc bản thân mình cho dòng nước đẩy đưa. Trôi dạt lâu như vậy, chung quanh vẫn không có chút ánh sáng nào, mà dòng nước lại càng ngày càng buốt giá, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào tận xương tủy khiến cho tôi rùng mình liên tục, răng cũng không nhịn được mà lập cập đánh vào nhau.
Không thể ngâm nước thêm nữa! Nếu như cứ tiếp tục thế này, tôi sớm hay muộn cũng sẽ biến thành một cái xác chết trôi! Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng tứ chi của tôi đã đông lạnh đến mức gần như mất đi tri giác, tuy rằng vẫn còn có thể đạp đạp vài cái, nhưng lại chẳng biết nên đạp về phía nào.
Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, tôi biết, tình trạng này là bởi vì rét lạnh gây ra. Nhưng ta không thể ngủ được, ngủ cũng tức là sẽ mất mạng.
Bóng tối vô tận bủa vây, cứ thế tấn công vào thị giác của tôi, đồng thời cũng triệt để xâm nhập vào một mảnh ý thức lờ mờ bên trong đại não. Nếu như đang ngủ, cho dù có chết cũng không hề đau đớn nữa đi?….
Chầm chậm khép mắt, đột nhiên tôi nhớ đến khuôn mặt Muộn Du Bình. Kỳ thật, giấc mơ kia… tôi đã thực muốn… hôn xuống, cũng không biết… có còn cơ hội hay không…
Đúng lúc này, cẳng chân vốn đang tê dại bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói giống như bị kim châm. Tôi đau đến giật mình, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ ngay lập tức biến mất không còn một mảnh.
Kết quả, loại đau đớn này liên tiếp nảy sinh, tựa hồ có cái gì đó ở trong nước đang cố sức đâm nát quần áo mùa đông dày xụ của tôi, làm cho tôi thương tích đầy mình. Nhưng là, cảm giác đau nhức đột nhiên xuất hiện này cũng khiến tôi thanh tỉnh không ít, lập tức kích động vùng lên.
Tôi quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện, không những dưới nước mà cả trên không tựa hồ xuất hiện rất nhiều mũi chông bằng đá. Thứ này giống loại chông đã trồi lên từ mặt đất mà chúng tôi bắt gặp khi vừa tiến vào mộ thất.
Tôi vươn tay ôm lấy một cọc chông lớn, rốt cuộc có thể cố định thân thể rồi. Kế tiếp, tôi tìm một cây chông thoạt nhìn có thể chịu được sức nặng của mình, từ từ dẫm chân trèo lên. Điều chỉnh nhịp thở ổn định, tôi cố gắng bám vào những mũi chông đá này, tự nhấc mình thoát khỏi dòng nước lạnh buốt. Đến khi nước đọng trên người rớt xuống kha khá, thân thể nhẹ đi nhiều, tôi mới tiếp tục bám vào đống chông đá mà bò lên.
Tôi để ý thấy đám chông đá này rất bóng, không có thực vật bám rễ bên trên… có lẽ là mới vừa trồi lên không lâu… Chẳng lẽ lúc nãy có người chạm đến cơ quan… Điều này có nghĩa là gần đây hẳn là có đất liền?
Ý tưởng này làm tinh thần tôi trấn tĩnh lại, nhanh chóng nỗ lực bò lên. Ngẩng đầu quan sát một hồi, cao thì có vẻ cao thật, thế nhưng tôi rất có lòng tin, dựa vào đống chông này làm điểm tựa hẳn là có thể bò lên tới mấy chục mét đi.
Cố định thân thể một chút, tôi lần tay vào chiếc túi chống nước lấy ra một cây hỏa chiết tử, cọ cọ một lúc rồi hung hăng ném về phía trước. Ngay sau đó hỏa chiết tử đụng phải cây chông đá ở cách đó không xa, sau đó hoa hoa lệ lệ mà thẳng một đường rơi vào trong nước, ‘phụt’ một cái rồi tắt ngấm.
Lòng tôi đau đớn vô cùng. Rút kinh nghiệm, lần này tôi nhắm đúng mục tiêu ném ra một cái hỏa chiết tử nữa. Một đường sáng lập lòe quét qua không gia tăm tối, sau đó dừng lại ở một góc nào đó, thắp sáng quang cảnh khu vực xung quanh.
Cách chỗ tôi đang vắt vẻo không đến hai mươi thước quả nhiên thực sự có bãi đất trống. Nhưng là… Tôi căng mắt nhìn tới… Trên bãi đất trống kia hình như chất đầy… thi thể? Ý tưởng này vừa xẹt qua đại não thì cũng là lúc ánh sáng từ hỏa chiết tử tắt ngấm.
Toàn thân tôi vốn đã ướt đẫm, lúc này lại toát ra một trận mồ hôi lạnh, khó chịu vô cùng. Xem ra, ngôi mộ này quả nhiên là nơi chẳng tốt đẹp gì. Không biết những thứ trên bãi đất kia là cái gì, nếu quả thật là thi thể thì còn đỡ… nhưng nếu có bánh tông…
Thôi đi, dù sao thì tôi cũng phải đi tới đó, bị bánh tông cắn chết hay là bị vây khốn ở giữa đám chông này đến chết đều chẳng phải ý tưởng hay ho gì.
Thầm hít sâu một hơi, móng lừa đen mang theo ban nãy đã ném cho Bàn Tử rồi, hiện tại bên trong ba lô của tôi chỉ còn lại có một túi gạo nếp. Nếu những thứ trên bãi đất kia quả thật là bánh tông, gạo nếp này chính là vật trừ tà duy nhất rồi. Tôi buộc túi gạo nếp lên lưng, lách qua chông đá, chậm rãi trèo tới bên kia. Đoạn thời gian ngắn ngủi này thực sự là muốn lấy mạng người ta mà.
Đèn pin của tôi đã đưa cho Hắc Nhãn Kính, đây là một vấn đề khiến tôi vô cùng buồn bực, phạm vi ánh sáng của hỏa chiết tử rất hạn hẹp, cầm nó trong tay, nhiều lắm cũng chỉ có thể chiếu sáng được đám bọt nước dưới chân mà thôi. Cho nên, khi tôi từng bước tiếp cận với một đống đen đen trên bãi đất kia, đích thực phải dùng hết can đảm của cả một đời.
Trên bãi đất vừa trải rộng như thế, chỉ có tiếng bước chân của tôi từng hồi vang vọng lại. Càng tới gần hiện trường, chân tôi lại càng có dấu hiệu như muốn nhũn ra, thế nhưng tôi vẫn cố gắng bức ép chính mình phải cực kỳ thanh tỉnh.
Tôi dùng hỏa chiết tử chiếu sáng những thứ đang vật vờ trên mặt đất kia… Đích thật là thi thể, hoàn toàn không có dấu hiệu thi biến. Nghĩ đến trước mặt chính là một đám xác chết không có sức công kích, tuy rằng tôi vẫn thoáng nổi da gà, thế nhưng cũng không hoảng sợ như trước.
Tôi ngồi xổm xuống, sờ lên một khối thân thể gần nhất, lật ngửa thân thể đối phương lại. Ngay sau đó tôi giật mình. Ánh mắt của người kia cư nhiên lại mở to như vậy, tuy rằng vô thần, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự sợ hãi tột cùng. Đó là biểu tình cuối cùng của một người trước lúc chết vì đột ngột mất mạng mà ngưng kết lại như vậy.
Tôi thầm hít một hơi thật sâu, cầm hỏa chiết tử xem xét một lượt thi thể kia. Không có ngoại thương. Tôi có chút hoài nghi, chẳng lẽ đám người kia là vì độc khí mà chết? Nhưng hạ đấu mà không mang theo mặt nạ phòng độc căn bản là một hành vi tự sát, chẳng lẽ độc này xông đến quá nhanh, khiến người ta không kịp trở tay mà vong mạng? Tôi có chút luống cuống, để đảm bảo an toàn liền vội vã đeo mặt nạ phòng độc của mình lên.
Đảo mắt nhìn chung quanh một chốc, tôi phát hiện ở đây ước chừng có tám cái xác, tư thế chết không cái nào giống cái nào, thế nhưng vẻ mặt thì lại nhất loạt giống nhau. Căn cứ vào hiện trạng thi thể, hẳn là đám người này mới chết không lâu, trang phục của bọn họ không giống với đám người lão K kia, có lẽ là nhóm người thứ hai mà mấy cô nhân viên nhà hàng lúc trước đã nói tới.
Tôi không khỏi có chút hoảng hốt. Lần hạ đấu này thi thể bắt gặp đều là… mới chết. Xem ra nơi này chắc chắn không thể ở lâu!
Tôi lại nhìn đống thi thể một lượt, thầm nghĩ đồng bọn của đám người này cũng thật thiếu nhân đạo, cư nhiên bỏ lại một đống xác chết còn mình thì chạy đi trước. Nhưng ngẫm lại, tình huống lúc đó hẳn là rất khẩn trương…
Tôi chắp tay bái lạy bọn họ một cái, trong lòng khẽ nói: ‘Các vị, không phải là tôi vô tình, nhưng tôi cũng rất quý trọng tính mạng mình a… Các vị hãy yên tâm mà ra đi…’
Đúng lúc này, tôi chợt ngẩn người, mồ hôi lạnh nhất thời túa ra từng trận. Đúng vậy… Không sai… Có một bàn tay bất ngờ vươn tới nắm chặt mắt cá chân phải của tôi.
— Lại một lần nữa bị cảnh tượng này dọa đến rơi lệ a —
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
111 chương
7 chương
20 chương
20 chương