Lung Văn Song Bức Ngọc
Chương 16
Suy nghĩ này vừa thoáng hiện ra trong đầu, tôi đã lập tức bị nước vừa uống vào miệng làm cho phát sặc. Tôi vừa ho khan vừa lò dò bò ra khỏi chỗ vừa ngồi, sau đó từ trong ba lô cẩn thận lấy ra một cái hỏa chiết tử (*) rồi châm lên.
(*) Hỏa chiết tử: ống trúc nhỏ bên trong có mồi lửa, rút đầu ra thì liền cháy lên. Chú thích hình:
<img alt="C16 - chú thích" src="http://www.phongkieudabac.net/wp-content/uploads/2015/11/C16-ch%C3%BA-th%C3%ADch-300x209.jpg" data-pagespeed-url-hash=726831441 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đầu tiên tôi nhìn thấy một miệng lỗ thông gió. Cái lỗ thông hơi này thoạt nhìn cũng giống như cái mà chúng tôi đã từng bò qua. Máu chính là từ miệng lỗ kia chảy xuống, vừa vặn nhỏ vào đúng vị trí mà lúc nãy tôi ngồi.
Tội vội vàng giơ cao hỏa chiết tử trong tay thêm một chút, nhưng vẫn không nhìn rõ được cái gì cả. Trong lòng tôi có chút lo lắng chần chờ, không biết rốt cuộc có nên đi tới để nhìn rõ hơn một chút hay không. Bất chợt một khối thi thể từ trong cái lỗ thông gió ấy lao ra, thẳng một đường rũ xuống. Trong lúc nhất thời, một gương mặt huyết nhục mơ hồ, đầm đìa máu tươi hiện ra ngay trước mặt tôi.
Tôi bị dọa đến kinh hồn bạt vía. Khuôn mặt kia phải nói là muốn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu.
Thịt da bên trên bị xé đến tan nát tơi bời, nhãn cầu một bên đã rớt ra khỏi hốc mắt lửng lơ treo trong không khí, mà một con mắt còn lại chính là đang chằm chằm nhìn thẳng vào tôi. Miệng người này đã bị xé rách hoàn toàn, thế nhưng hàm răng bên trong trái lại vẫn còn nguyên vẹn, lại bởi vì không có môi che chắn mà lộ ra một vẻ dữ tợn kinh người.
Cổ họng bị cắt đứt. Máu là từ động mạch trên cổ anh ta chảy xuống, tạo thành những tiếng tí tách liên tục không ngừng. Thanh âm kia cư nhiên lại rất có nhịp điệu, khiến cho tôi càng nghe lại càng thấy lạnh cả sống lưng.
Tôi cố nén xuống cảm giác ghê tởm, đảo mắt nhìn qua trang bị của đối phương, xem ra là đồng bọn của đám người ban nãy. Lại nhìn đến vết thương có vẻ như bị động vật cắn xé kia, tôi tự nhiên nghĩ tới vết thương ở phía sau lưng mình. Lúc trước đám người này có nói tới dơi ăn thịt, xem ra bên trong cổ mộ này nơi nơi đều có loài động vậy kỳ dị ấy, mà số lượng chắc chắn cũng không phải ít.
Máu của người này vẫn còn ấm, điều đó cho thấy đàn dơi đã tập kích gã ta vẫn chưa đi xa, nói không chừng bọn chúng đang ở ngay bên trong miệng lỗ thông gió kia.
Tôi bị suy nghĩ này làm cho giật nảy mình, chợt thấy bên trong miệng lỗ thông gió kia truyền đến một hồi âm thanh quỷ dị, tựa hồ như có một cái gì đó đang cấp tốc di chuyển vậy. Trong lòng tôi thầm nghĩ, thôi xong rồi, nếu như là đàn dơi ăn thịt xông tới, với cái thể lực đã gần như cạn kiệt này của tôi, chắc chắn không chết thì cũng bị thương!
Theo bản năng, tôi liếc mắt nhìn tới cái xác đang buông thõng vắt vỏng giữa không trung kia, nghĩ có lẽ không bao lâu sau chính mình sẽ biến thành bộ dạng như vậy. Vừa nghĩ, sống lưng đã rét run một trận.
Trong khoảng khắc tôi chần chừ thì bên trong miệng lỗ thông hơi vụt ra một bóng đen. Bởi vì tôi vẫn còn ngồi thụt ở trên mặt đất, ánh sáng tử hỏa chiết tử không thể chiếu tới phần miệng lỗ kia, cho nên tôi không thể xác định được bóng đen kia có phải là dơi ăn thịt hay không.
Bất quá, hiện tại muốn bỏ chạy khẳng định là không còn kịp nữa rồi. Tôi vội vàng rút khẩu súng đất ra, nhanh tay nạp đạn. Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, bóng đen kia đã lướt qua cái xác. Nhìn vào tốc độ của đối phương, tôi thầm kêu không ổn, cuống quýt giơ súng về phía bóng đen.
Nhưng là không giống với dự đoán của tôi, bóng đen kia lại không hề bay vụt lên mà nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Tôi cảm thấy kỳ quái, con dơi này như thế nào lại có cái đầu to quá khổ như vậy, vì thế giơ hỏa chiết tử lên cao, ý đồ muốn nhìn rõ ràng hơn.
Là một người! Tôi trừng lớn con mắt, người đến thế mà lại là – Muộn Du Bình!
— Cô gia, anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi —
Thật sự là Muộn Du Bình! Anh ta đã đứng lên, ngay sau đó tựa hồ phát hiện sự tồn tại của tôi. Thật sự là quá nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn! Trong hoàn cảnh ác liệt máu tanh như thế này lại có thể nhìn thấy mái tóc đen quen thuộc, thân thủ linh hoạt cùng với khuôn mặt băng sơn không đổi của Muộn Du Bình, lại còn cả ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc kia… Kinh ngạc?!
“Ngô Tà?” Muộn Du Bình nhíu mày, dùng thanh âm thăm dò gọi tên của tôi.
“Ừ, là tôi.” Tôi luống cuống đáp, nhìn anh ta một cái, lại nhìn khẩu súng trên tay mình rồi vội vàng buông xuống.
“Hừ!” Anh ta thở ra một tiếng buồn bực rồi bất chợt vươn tay nắm chặt tay tôi kéo đi, “Chạy mau!”
Lại phải chạy?! Không để tôi kịp suy nghĩ nhiều, Muộn Du Bình đã kéo theo tôi chạy thẳng vào bên trong bóng tối, mà tôi thì bị anh ta kéo đến mức cả thân thể như muốn bay lên.
Trong cơn hoảng loạn, tôi quay đầu nhìn lại phía cây hỏa chiết tử vừa đánh rơi trên mặt đất. Cây hỏa chiết tử kia vừa vặn cháy hết, ngay sau đó cả không gian chìm trong một mảnh tối đen. Kế tiếp, tôi nghe thấy thanh âm ‘phành phạch’ của động vật vỗ cánh… Thanh âm này tựa như một mũi tên mạnh mẽ bay vụt qua rừng cây, hơn nữa ở trong hành lang kín mít không ngừng vang vọng từng hồi khiến cho tôi cảm thấy đau đầu nhức óc vô cùng.
“Dơi… dơi sao?” Tôi nghe thấy thanh âm vô thức bật ra trên môi mình, ở giữa không gian tối tăm chật hẹp tựa hồ có vài phần méo mó.
Muộn Du Bình không trả lời. Anh ta hình như nhận thấy tôi chạy theo không kịp, cho nên bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi bất chợt chuyển qua cánh tay, gần như dìu đỡ tôi chạy về phía trước. Vì không muốn trở thành gánh nặng của anh ta, tôi chỉ có thể tận lực tập trung tinh thần, vừa liều mạng nhấc chân bước nhanh hết sức vừa tự trách bản thân mình ngày thường không chịu vận động nhiều hơn.
Đúng như tôi dự đoán, hành lang này là một mê cung khổng lồ, uốn khúc ngoằn nghèo và có rất nhiều ngã rẽ. Nhưng khó hiểu chính là Muộn Du Bình tựa như biết rõ đường đi lối lại, kéo theo tôi rẽ phải rồi lại rẽ trái liên hồi. Mỗi lần rẽ qua một giao lộ, tôi lại cảm giác tiếng đập cánh ở phía sau lưng đến gần hơn một chút.
Tôi chạy đến hoa mắt chóng mặt, phỏng chừng đã chạy được cả nghìn mét rồi chứ chẳng chơi, thế mà đàn dơi kia vẫn đuổi theo không dứt. Mẹ nó, đám súc sinh này cũng quá đói khát rồi đi! Nếu như ông mày mang theo pháo sáng thì đã sớm nổi lửa nướng chết chúng mày rồi, làm gì phải chạy chối chết như vậy?! Mẹ kiếp!
Trong lúc tôi thần trí mơ hồ chửi rủa trong lòng, Muộn Du Bình lại bất chợt thấp giọng nói, “Sắp đến rồi.”
Sắp đến rồi? Tôi trừng lớn con mắt. Phía trước vẫn là một mảnh tối đen như mực, hoàn toàn chẳng thấy cái gì. Nhưng là … có âm thanh!? Là tiếng nước chảy, hơn nữa dựa vào âm lượng này, dòng nước phía trước hẳn là không hề nhỏ.
Sau đó tôi nhìn thấy cửa ra ở phía cuối hành lang. Khoảnh khắc chúng tôi nhảy ra khỏi đoạn đường hầm, khung cảnh bên ngoài liền mở rộng ra ngay trước mắt. Đường hầm nối liền với một mạch nước ngầm rất lớn, mặt nước rộng khoảng hai – ba mươi mét, dòng nước chảy rất siết. Mà phía trước cửa ra của mộ đạo kia có một cái bục đá khổng lồ, thoạt nhìn hẳn là được thiên nhiên tạo thành, bề mặt phiến đá bị nước tràn qua vô cùng ẩm ướt, bước lên hoàn toàn không cảm thấy có lực ma sát nào đáng kể. Vì thế, ngay sau đó tôi liền ngã dúi dụi về phía trước.
Cú ngã này có lẽ là lực đạo quá lớn cho nên Muộn Du Bình không chống đỡ được, bị tôi mãnh liệt kéo xuống một cái. Mà anh ta cũng không hề có chủ ý giữ vững thân thể, cứ thế cùng tôi bổ nhào về phía trước, đồng thời còn vươn tay dúi mạnh đầu tôi xuống tảng đá bên dưới.
Tôi bị đập đầu vào tảng đá đến phát đau, đang định giãy dụa thì lại cảm thấy tựa hồ như có cái gì đó vùn vụt bay qua trên đỉnh đầu. Không đợi tôi kịp phản ứng, Muộn Du Bình đã dịch chuyển thân thể, một phen kéo theo tôi trực tiếp chạy xuống phía dòng sông.
Tông ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một con dơi thật lớn đang đập cánh xoay mình quay ngược trở lại, tựa hồ như chuẩn bị phát động một đợt tấn công mới.
Tôi không dám lơ là nữa, tức khắc bám theo Muộn Du Bình nhảy ùm vào trong nước. Ngày đông giá rét, chui xuống lòng đất lại còn rơi xuống lòng sông, thân thể tôi nhanh chóng bị nhiệt độ lạnh băng của dòng nước làm cho choáng váng, dần dần chìm xuống. Mãi đến khi uống một ngụm nước to, tôi mới sực tỉnh mà bắt đầu khua múa chân tay, bất quá vẫn là không dám ló đầu lên khỏi mặt nước.
Ở trong nước, tôi không nhìn thấy Muộn Du Bình. Hiện tại đầu óc tôi đã bị nước làm cho đông cứng lại rồi… cho nên hoàn toàn không biết mình đang bơi về hướng nào, chỉ một mực nhắm mắt quẫy đạp chân tay thôi.
— Ngày đông, bơi qua lặn lại trong nước khẳng đinh là không dễ chịu đi —
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
111 chương
7 chương
20 chương
20 chương