Tôi và Hắc Nhãn Kính nghe được lời này thì đồng loạt sững sờ, xoay người nhìn A Qua đang ngây ngốc ở một bên. Tiểu Ngốc Qua thấy ánh mắt của chúng tôi, mặt không biểu tình mà chỉ vào mất cái động khẩu tối đen như mực, nói, “Lần trước chúng  tôi hạ đấu cũng giống như hiện tại, không biết ai đã vô tình kích hoạt cơ quan, khiến cho tảng đá này rơi xuống…” Tôi vừa nghe ngữ điệu của thằng nhóc, trong lòng thầm kêu không ổn. “Những người bị kẹt lại bên này cũng không biết ra sao… Bọn họ về sau không thấy đi ra nữa.” Tôi nhìn cái lỗ thông hơi một chút, lại nhìn về con đường mà mình đã dùng để đi tới nơi đây. Trong lòng cân nhắc rốt cuộc phải làm như thế nào. Theo như những gì A Qua nói, một khi tiến vào động khẩu kia, chắn chắn chính là thập tử nhất sinh. Bên trong động khẩu tối đen một mảnh, cũng không biết là cái gì đang chờ đợi chúng tôi, nói không chừng đi được nửa đường thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi. Thế nhưng nếu như lúc này mà quay trở về, thực sự là có chút không cam lòng, khi đó khẳng định sẽ bị Bàn Tử cười chết cho mà xem. A Qua liếc mắt nhìn tôi và Hắc Nhãn Kinh một cái, sau đó dẫn đầu bò vào bên trong cái lỗ thông hơi. Hắc Nhãn Kính nhìn thằng nhóc một cái, lại quay đầu nhìn về phía lối ra ở sau lưng, rồi lại nhìn tôi một chút, nhún vai, bò theo A Qua đi vào. Đột nhiên tôi nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Muộn Du Bình, còn có cái giọng điệu đáng chết kia của anh ta, “Cho tôi một lý do không có cậu thì không thể được.” … Tôi bám vào miệng lỗ thông hơi, có phần chật vật bò lên. Khi còn nhỏ, tôi đã từng xem qua một quyển sách, sách nói về hai chị em bởi vì papa bị thuyên chuyển công tác và phải chuyển nhà đến một trấn nhỏ, sau khi tới nhà mới, hai chị em nọ liền quyền định đến trường học mới để tham quan, thế nhưng khi đến trường lại phát hiện cuối tuần trường học không mở cửa. Trấn nhỏ này đã từng bị nham thạch của núi lửa bao chùm, khi ấy tất cả trẻ em đang học ở trường này đều không có may mắn thoát chết, cho nên cứ tới cuối tuần, những đứa trẻ đã chết đó sẽ từ trong bãi tha ma đi ra, quay về ngôi trường để học tiếp bài học còn đang dang dở. Hai chị em nọ không biết chuyện, cho nên vừa tới đã bị cương thi bao vây bốn phía, sau cùng bọn chúng gắng sức chui vào một lỗ thông gió ở phía trên WC để chạy trốn. Đến cuối cùng, câu chuyện đột nhiên đưa ra cho người ta hai lựa chọn: bò tiếp về phía trước, xin mời lật đến trang 172; bò sang bên phải, xin mời tiếp tục đọc. Tôi chọn bò sang bên phải, kết quả, đầu của cô chị đã bị một đồ vật không biết là cái gì chém rớt, rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng ‘cạch’. Câu chuyện kia, hoặc là nói cái lựa chọn từ thuở ấu thơ ấy đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng tôi. Cho nên tới tận bây giờ, tôi vẫn luôn luôn tránh thật xa các lỗ thông gió, hay là ống thoát nước gì gì đấy. Ở trong mộ đạo tối tăm, tôi lần mò bò về phía trước, trong đầu đều là tiếng ‘cạch cạch cạch’ do cái đầu cô chị trong cuốn tiểu thuyết rơi xuống đất phát ra… “CẠCH!” Phía trước truyền đến một thanh âm ngắn ngủn. Tôi giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy phía trước có ánh sáng, là Hắc Nhãn Kính mở đèn, chiếu tới phía trước mặt. A Qua hình như giẫm phải một đoạn xương động vật nào đó, cho nên sau đó là những thanh âm ‘răng rắc’ liên tục phát ra. — Cảm thấy đám xương kia chính là đầu lâu của cô chị nha — Hắc Nhãn Kính đặt đèn pin xuống, bò lên phía trước hai bước, nhạt khúc xương trên mặt đất lên. Lại thấy xung quanh xương cốt rải rác vô cùng hỗn loại, vừa nhìn đã biết không phải do tự nhiên bị gió cuốn mà thành. Quả nhiên sắc mặt Hắc Nhãn Kính nhất thời khẽ biến, anh ta nói, “Có dấu hiệu từng bị gặm cắn qua.” Tôi là A Qua đồng loạt cả kinh. Tôi vội hỏi, “Là xương người?” Hắc Nhãn Kính lắc đầu nói, “Không phải, nhưng thật ra có phải hay không cũng không quan trọng, dù sao thì xem ra nơi này cũng nguy hiểm vô cùng, chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi.” Bọn tôi không nói gì thêm, tắt đèn, ăn ỳ mà lục tục bò về phía trước, rất trật tự mà tốc độ cũng rất nhanh. Bò qua đám xương cốt kia, chân tay tôi cũng bị chọc đến phát đau, đống xương dưới thân cũng vì bị tôi đè lên mà phát ra những tiếng ‘rắc rắc’ rất nhỏ, thế nhưng trong hoàn cảnh này lại cực kỳ chói tai. Hắc Nhãn Kính hình như đã bò đi rất xa, lúc này lại quay lại ra hiệu cho bọn tôi im lặng. Tôi sửng sốt, liền không hề dịch chuyển nữa. Bấy giờ, ở sau lưng tôi, đột nhiên truyền đến những tiếng ‘phành phạch’ giống như là tiếng vỗ cánh của loài chim vậy. Ban đầu âm thanh còn không lớn, thế nhưng càng lúc lại càng có cảm giác đang tới gần. Chỉ thấy thân mình Hắc Nhãn Kính chấn động rõ rệt, anh ta đi tới phía trước đẩy A Qua một cái rồi lại vẫy tay với tôi, nói, “Nhanh! Chạy mau–!” Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vã chống người dậy, nhanh chóng bò về phía trước, cố gắng đuổi kịp bọn họ. Mấy chục giây ngắn ngủi, tôi có thể cảm giác được tiếng vỗ cánh ở phía sau đã tới rất gần. “Đến cửa ra rồi!!” Thanh âm the thé chói tai của A Qua bất chợt vang lên, nhưng là lúc này, đối với tôi mà nói, nó đã trở thành một thanh âm báo hiệu tin vui. Ngẩng đầu, quả nhiên hình bóng của A Qua và Hắc Nhãn Kính đã biến mất. Một luồng không khí lạnh ở phía trước mãnh liệt đập vào mặt tôi. Cửa ra phía trước hình như dẫn tới một nơi rất trống trải. Khi mà tôi chỉ còn cách cửa ra khoảng chừng một cánh tay, bất chợt, trên cổ dường như bị một lực mạnh tóm lấy, hung hăng kéo tôi nằm bẹp xuống. Tôi bị bất ngờ không kịp trở tay, cả người sõng soài lên mặt đất. Tiếng vỗ cánh vẫn còn vang vọng ngay phía sau tai, tôi dường như có thể cảm nhận được một luồng gió mạnh thổi bạt qua đầu, kèm theo đó mà một mùi máu tanh rõ rệt ập tới. Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã cảm thấy trên lưng đau buốt một hồi, giống như bị móng vuốt sắc bén cào qua, đau đến nghẹn lời. Cư nhiên còn có thể xuyên qua quần áo leo núi mùa đông dày như thế mà cào vào da thịt, cũng không biết là loại quái điểu hung ác nào quấy phá đây. Tôi lại nghĩ đến đống xương trắng vừa nhìn thấy trong đường thông, một cỗ khí lạnh lại dâng lên trong lòng. Ở chỗ này mà ngã xuống thì xong đời rồi. Vì thế tôi lại chống tay cô sức bò lên, nhào về phía trước một cái. Cửa lỗ thông khí cách mặt đất một khoảng, tôi từ bên trong bổ nhào ra cho nên hậu quả chính là rơi tự do thẳng một đường xuống dưới. May mắn nhờ vào những trải nghiệm lúc trước, hiện tại tôi đã có thể tự bảo vệ mình trong những hoàn cảnh như thế này. Tôi lập tức gập người cuộn thành một vòng trong, lộn mất cái ở trên mặt đất, xem như hạ cánh an toàn. Mà đám sinh vật bất ngờ tập kích tôi lúc trước cũng vun vút bay ra khỏi lỗ thông hơi, ở dưới góc độ quan sát của tôi, chỉ thấy một loạt bóng đen lao qua trên đỉnh đầu, giống như một con chim ưng to lớn vật. Thế nhưng con vật kia còn chưa vung cánh bay lên, một mũi tên bằng sắt đã phóng tới đâm xuyên qua nó. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thằng nhóc A Qua kia đang cầm một cái nỏ tự chế trên tay, hẳn là mũi tên kia là nó vừa bắn ra. Một lúc lâu sau, ba người chúng tôi vẫn một mực im lặng không nói. Hắc Nhãn Kính quan sát thấy không có cái gì theo ra nữa, cũng dần buông lỏng cảnh giác. Anh ta sợ con quái đen xì vừa rơi xuống đấy kia chưa chết hẳn, lại rút ra một con dao nhỏ, bước tới gần nó mấy bước. Quả nhiên con quái kia còn chưa chết, nghe thấy tiếng bước chân của Hắc Nhãn Kính, nó cư nhiên mở mắt đập cánh mấy cái, nhưng là cũng không thể bay lên được nữa. Tôi và A Qua thấy thế thì đều thả lỏng không ít. Nhưng khi Hắc Nhãn Kính đi tới gần con quái, thì nó đột ngột nhảy lên, ngay từ chính diện Hắc Nhãn Kính đánh tới! Cũng may Hắc Nhãn Kính không phải cây đèn cạn dầu, lập tức vung dao, bổ thẳng vào đầu con quái. Nhất thời mùi máu tanh tràn ra bốn phía, tôi và A Qua đều lùi về sau mất bước, vẻ mặt chán ghét vô cùng. Hắc Nhãn Kính trái lại rất bình tĩnh lau đi mấy vết máu bị bắn lên người, nói, “Là dơi.” Nghe vậy chúng tôi toàn thân chấn động. Thầm nghĩ chuyện này thực là kỳ quái, núi Cao Đình có lẽ cũng không phải chốn hoang sơ gì, như thế nào lại có một con dơi lớn đến như vậy? Nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện con dơi này thân thể to gấp hai, ba lần dơi bình thường, mà cánh của nó cũng rất rộng, có thể trải ra đến một mét chứ chẳng chơi. Thừa dịp Hắc Nhãn Kính kiểm tra con dơi, A Qua giúp tôi kiểm tra vết thương ở say lưng. May là vết thương không sâu, lấy nước rửa qua, tiêm chút thuốc thông thường là được. Tôi lấy kháng sinh cất ở trong balo, tự chích cho mình một mũi. Sau khi xử lý xong xuôi mọi thứ, trong lòng thế nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó không ổn, thực khó chịu vô cùng. Không đợi tôi suy đi nghĩ lại, Hắc Nhãn Kính đã đứng lên, nói, “Dơi là sinh vật sống theo bầy đàn, nơi này không nên ở lâu, đi nhanh thôi.” Lời này rất có đạo lý, cũng không nên lấy tính mạng mình ra mà đùa đâu, ai mà biết con dơi kia là ngu ngốc đi săn một mình, hay là một con dẫn đầu trinh sát chứ. Vì thế chúng  tôi liền thu dọn đồ đạc, bắt đầu tìm kiếm đường ra. Giống như suy đoán ban đầu của tôi, cửa ra của lỗ thông hơi dẫn đến một chỗ rất rộng lớn, là … mộ thất? Hẳn là nơi này không thể xem như mộ thất mới phải chứ. Nơi này đích thực có dấu vết do con người tạo thành, thế nhưng lại trống trơn, không có một vật gì cả. Có lẽ là chỗ để đặt vật bồi táng, nhưng đã bị bọn trộm mộ tới khoắng sạch cả rồi. Gian phòng mà chúng tôi đang ở lớn xấp xỉ bằng một cái hội trường, những mỏm đá nhô ra trên vách tường cũng được đặt vật dụng chứa dầu để đốt lửa. Tôi đi xung quanh quan sát một vòng, nói, “Đây khẳng định không phải mộ huyệt thời Nam Tống, có lẽ trước đó đã có người nhìn ra được bảo địa phong thủy của chỗ này rồi.” A Qua ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vỡ gì đó lên. Tôi thoáng giật mình, tên nhóc này rất tinh mắt, đổi lại là tôi, dưới loại hoàn cảnh này, khẳng định cái gì cũng không nhìn ra được. “Là đồ gốm.” Thằng nhóc đứng lên, lật qua lật lại mảnh gốm trong tay, nhìn một hồi lâu, sau đó đưa lại cho tôi, “Anh nhìn xem.” Từ sau khi thoát khỏi lỗ thông gió, thái độ của nó đối với tôi liền có chút  thay đổi, cũng không khinh khỉnh và chống đối như trước nữa. Tình huống như vậy, đúng là tôi mong còn không được, phải biết, ở trong đấu cần nhất chính là một từ ‘đoàn kết’. Nếu như nội bộ bất đồng, vậy thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Vì thế tôi nhận lấy mảnh sứ trên tay cậu nhóc, cân nhắc một chút, sau đó lại nhờ nó mở hộp quẹt để có thể quan sát rõ hơn họa tiết bên trên. Nhưng có lẽ là niên đại quá lớn, cho nên những hoa văn bên trên đã bị bào mòn gần hết, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thấy được gì. A Qua nhún vai, lơ đễnh nói, “Dù sao khẳng định không phải gốm sứ triều Tống.” Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, căn cứ vào xúc cảm sờ được trên bề mặt, xem ra mặt ngoài của vật phẩm bằng sứ này đã được chà nhẵn, thế nhưng kỹ thuật thô sơ cho nên vẫn có chút xù xì. Đây là một mảnh gốm thời kì đầu… Ba người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, những tiếng bước chân nhỏ vụn ở trong mộ thất trống trải hiện lên một vẻ quỷ dị lạ thường. Tôi sờ sờ miếng ngọc đang đeo trên cổ, thầm nghĩ cú ngã ở ngay cửa lối thông gió kia thật là khó hiểu. Cứ như thể có một bàn tay từ dưới mặt đất thò ra túm chặt lấy cổ tôi kéo xuống vậy, không thì sao có thể nhếch nhách như chó gặm bùn mà nhào xuống đất thế được. Hình như sau khi tôi đeo miếng ngộc này lên, mọi thứ đều trở nên có chút kỳ lạ. Nhưng là tôi chỉ cảm thấy sự việc không bình thường chứ không thể nhận định được là không bình thường ở chỗ nào. Chẳng lẽ miêng ngọc này là thứ tà ma? Nếu như miếng ngọc này thực sự có gì kỳ quái thì trên bút ký của ông nội khẳng định sẽ nhắc tới đi… Nghĩ tới đây tôi liền sửng sốt. Đúng vậy, căn cứ vào tính cách của ông nội, nếu như trên bút ký có kẹp bản vẽ của khối lung văn song bức ngọc, thì chắc chắn ông sẽ viết chi tiết rõ ràng về gốc gác cũng như những hiểu biết của ông về nó. Thế nhưng không. Trong bút ký của ông nội hoàn toàn không đề cập gì tới miếng ngọc này. Thứ duy nhất có chỉ là bản vẽ kia mà thôi. Chẳng lẽ bản vẽ kia không phải là do ông nội chính tay kẹp vào bên trong bút ký…? Nhưng điều này biểu hiện cho cái gì? Một suy nghĩ vừa lóe ra trong đầu tôi, nhưng đột nhiên lại bị một cảm giác quái dị đè nén xuống. Tôi bỗng nhiên không muốn suy nghĩ về miếng ngọc này nữa. Không biết Bàn Tử và Muộn Du Bình ở bên kia thế nào rồi, không phải cũng bị đàn dơi tập kích chứ? Nhưng dựa vào thân thủ của hai người bọn họ, hẳn cũng không có gì đáng lo. Còn có nhóm người đã hạ đấu trước chúng tôi kia, không biết lúc này đã ở đâu rồi, so với cái mộ huyệt này bọn chúng lại càng làm cho người ta lạnh gáy hơn. Tốt nhất là đừng đụng độ, nhưng là nếu bọn chúng quả thực muốn tìm nửa miếng ngọc còn lại, thì nhất định cuối cùng kiểu gì cũng phải đối mặt thôi. Xem ra cứ thế này, cũng khó tránh khỏi một hồi ác chiến. Trong đầu tràn ngập những suy nghĩ rối ren, thần trí tôi vừa mới tỉnh táo lại một chút, bây giờ lại một lần nữa rơi vào hỗn độn. Tôi rốt cuộc là làm sao vậy? Tôi vừa đi vừa lắc lắc cái đầu, bất thình lình đụng vào lưng của Hắc Nhãn Kính. — Cũng muốn đụng vào lưng Hắc Nhãn Kính thử xem —