Suốt quãng đường từ quán bar về nhà, Lục Ngạn ngay cả một từ cũng không nói với Lâm Huyền.
Bây giờ tâm trạng anh thật sự không tốt, mà Lâm Huyền lại như người mất đi ý thức, không cách nào dỗ dành được.
Lục Ngạn đặt Lâm Huyền xuống giường sau đó quay người đi vào nhà tắm, bàn tay bỗng nhiên bị giữ lại.
Lâm Huyền mơ màng mở mắt, mếu máo: "Lục Ngạn..."
"Em bây giờ nhận ra anh rồi sao? Anh còn tưởng em đã quên mất anh rồi chứ?" Lục Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững, rõ ràng còn chưa hết giận.
Lâm Huyền không nhận ra điều gì bất thường.
Trong đầu cô bây giờ chỉ nhớ tới việc Lục Ngạn đột nhiên cúp máy, lòng rất bất an.
Cô cố kéo Lục Ngạn về phía mình nhưng không thành!
"Anh định đi đâu? Anh không cần em nữa à?"
Anh không cần em nữa à?
Anh không cần em nữa à?
Anh không cần em nữa à?
Câu hỏi này cứ lặp đi lặp trong đầu Lâm Huyền vô số lần.
Cô thật sự rất không hiểu nổi hành động đó của Lục Ngạn là có ý gì! Vì sao lại cúp máy? Vì sao suốt cả đường đi không nói với cô một lời?
Có phải cô đã vô tình làm ra điều gì khiến anh giận hay không? Lâm Huyền không biết.
Lục Ngạn đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô như cũ không đổi.
Bề ngoài lạnh nhạt là thế nhưng trong lòng anh sớm đã phát hỏa từ lâu.
"Ai cho em đi uống rượu cùng Cảnh Khắc Liên? Một người phụ nữ như em đến quán bar uống rượu mười giờ tối chưa về nhà, em không tự cảm thấy nguy hiểm hả?"
"Anh ấy không có ý xấu...!Em cũng đâu phải con ngốc, nếu không phải là người quen thì em làm sao mà đi cùng được?"
Lâm Huyền mếu máo ôm lấy Lục Ngạn, bàn tay vòng qua eo anh ôm rất chặt.
Cô ghé vào tai anh, uất ức nói: "Vậy còn anh? Tại sao lại không nói lời nào mà cúp máy của em?"
Lục Ngạn á họng không trả lời được.
Lúc đó anh đang vò đầu bứt tai vì chuyện của anh trai cô mà giận lây sang cô.
Anh có chút nghi ngờ, hai người họ là anh em ruột thịt, mọi chuyện anh trai cô làm có phải cô đều biết hay không?
"Anh xin lỗi.
Anh không nên cúp máy của em."
Lục Ngạn vuốt một lọn tóc đang đung đưa trước mặt Lâm Huyền.
Anh sờ sờ má cô, trong lòng bây giờ thoải mái hơn rất nhiều.
"Vậy lúc nãy anh định đi đâu?"
Lục Ngạn nghe cô nói bây giờ mới sực nhớ ra trên người mình thoang thoảng mùi rượu khó chịu, rất không thoải mái.
"Anh đi tắm, em nghĩ đi đâu vậy chứ?"
Lâm Huyền bĩu môi: "Vậy em cũng muốn tắm."
[...]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền đang ngủ thì bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Người gọi đến là Vương tổng Vương Diệu.
Bà ấy nói hôm qua bận việc nên không kịp cùng cô trò chuyện, hẹn cô chiều nay tới Vương thị hàn huyên tâm sự.
Lâm Huyền cũng thật sự thắc mắc vì sao bà Vương Diệu này lại có vẻ như rất muốn làm quen với cô như vậy.
Hai lần đưa danh thiếp, bây giờ lại muốn gặp mặt.
Lục Ngạn từ từ hé mắt, anh nhìn sang Lâm Huyền, có hơi ngạc nhiên: "Em dậy sớm như vậy?"
"Có người gọi tới.
Anh ngạc nhiên thế làm gì? Cứ làm như trước kia em lười lắm không bằng."
Lục Ngạn cười nhẹ, tay kéo Lâm Huyền ôm vào lòng ngực: "Ngủ thêm một lát nữa đi, mặt trời còn chưa có lên."
Da thịt chạm nhau, Lâm Huyền bỗng nhiên nhớ lại cảnh xuân đêm qua...!anh quấn lấy cô mãi không buông.
"Em vẫn nên dậy sớm thì hơn, dù sao cũng không ngủ lại được." Lâm Huyền cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lục Ngạn nhưng không thành.
Cô lườm anh một cái, Lục Ngạn làm ngơ cố tỏ vẻ không hiểu.
"Buông em ra."
"Vậy thì bà xã, mau lấy lòng anh đi."
Lâm Huyền: "..." Lại lên cơn nữa rồi.
Ngoài cái này ra thì anh không còn chiêu nào khác sao?
[...]
Lâm Huyền và Lục Ngạn từ trên phòng đi xuống, nhà bếp thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, Lâm Huyền bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
. ngôn tình hoàn
Đêm qua uống rượu say đến tối tăm mặt mũi, ngay cả một miếng bánh cũng chưa ăn, thật sự lúc này cô vô cùng đói.
"Hai đứa mau lại đây ăn sáng."
"Vâng ạ."
Lâm Huyền ngồi vào bàn ăn, dù đói cũng cố gắng ăn chậm một chút.
Nhà họ Lục là danh môn thế gia, cô cũng không muốn bị chê cười.
Hà Hy Nguyệt nhìn Lục Ngạn đầy ẩn ý, nhìn đến mức anh cũng không chịu nổi nữa.
"Mẹ, nhìn con như thế làm gì?"
Hà Hy Nguyệt không trả lời mà chỉ cười khúc khích.
Ai da, vậy là bà sắp sửa có cháu bồng rồi, sao mà không vui cho được.
Lục Ngạn đảo mắt nhìn sang Lâm Huyền, ở góc nhìn này có thể thấy được vết đỏ nhàn nhạt không quá rõ ràng, nhưng nhìn kĩ vẫn phát hiện ra đây là dấu hôn.
Lục Ngạn bỗng ho khan mấy tiếng.
Anh thế mà quên mất mình đang ở Lục gia, sáng sớm cũng không nghĩ tới việc nhắc nhở Lâm Huyền che đi cần cổ.
Nhìn bà Hà Hy Nguyệt cười hớn hở như được mùa, Lâm Huyền có hơi khó hiểu.
Cô nhìn sang Lục Ngạn, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Em ăn nhiều vào." Lục Ngạn xoa xoa đầu cô sau đó tiếp tục dùng bữa mà không nói thêm gì..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
49 chương
45 chương
17 chương
456 chương