Trong phút chốc, Lâm Huyền như không tin nổi vào tai mình. Dù cô từng nghi ngờ về thân phận thật sự của Cao Huy, nhưng nghe qua lời của Lục Ngạn thì hẳn phải ghê gớm lắm. Cao Huy có chút lúng túng, cậu nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn sang cẩn thận quan sát biểu tình của Lâm Huyền. "Sắp trễ rồi, chúng ta nên đi thôi." "À, được." Để đánh tan không khí ngượng ngùng này, Lâm Huyền được nước đẩy thuyền cùng Cao Huy rời khỏi đây, đồng thời trên đường đi từ từ hỏi thăm chuyện của cậu ta. "Ồ, Cao thiếu gia cơ à? Thứ lỗi cho tiểu nhân có mắt như mù, lại không thấy thái sơn." Cao Huy cười khẩy: "Thật ra tôi cũng không muốn giấu chị, tôi cũng đã nghĩ sẽ nói cho chị sớm." Lâm Huyền ngồi lên xe của Cao Huy. Cô cẩn thận thắt dây an toàn, mắt như vô ý đụng phải Cao Huy. "Chị nhìn tôi với ánh mắt đó làm gì chứ? Tôi thật sự bất đắc dĩ mới giấu chị thôi." "Biết rồi biết rồi, cậu phiền phức quá đi." Cao Huy từ từ khởi động xe, miệng nhanh nhảu phản bác lại: "Tôi phiền chỗ nào chứ?" Lâm Huyền không buồn tiếp chuyện cùng Cao Huy. Cô xem qua một chút về quảng cáo sắp quay, không gian trong xe bất chợt yên tĩnh đi mấy phần. [...] Lúc xong việc thì trời đã chập tối, Lâm Huyền trở về khách sạn thì trời mới tối hẳn. Lục Ngạn đang ngồi bên bàn xử lí công việc, phát hiện có tiếng động, anh bèn quay người. "Về rồi à?" Lâm Huyền mỉm cười gật đầu. Cô vào trong thay lấy một bộ đồ thoải mái, sau đó gọi một ít đồ ăn tối. "Anh khi nào thì trở lại thành phố vậy?" "Vài ngày nữa, cũng không xác định được thời gian chính xác." Lục Ngạn gấp tài liệu giấy tờ lại, sau đó an tĩnh đi đến bên Lâm Huyền. "Ở thành phố S nhớ cẩn thận chăm sóc mình một chút, cũng đừng làm việc mệt quá." Lâm Huyền bĩu môi: "Còn vài ngày nữa anh mới trở về, dặn em sớm thế làm gì? Vả lại em cũng không phải là con nít, anh có thể yên tâm." Lục Ngạn tử phía sau ôm cô vào lòng, đầu đặt trên vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái. "Là vì anh lo lắng cho em thôi." "Em biết mà." Lâm Huyền quay người nhìn Lục Ngạn cười tươi. Anh thuận thế ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng vỗ về cô. Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Huyền ra ngoài nhận lấy đồ ăn. Cô đặt xuống bàn, không hiểu sao lại chẳng cảm thấy đói bụng. "Anh ăn tối chưa?" "Đã ăn rồi." Lâm Huyền có chút mệt. Cô để đồ ăn sang một bên, từ từ lê tấm thân tới bên giường ngủ. "Em muốn ngủ một lát, anh cứ làm việc của mình đi." "Sao thế? Trong người em không khỏe à?" Lục Ngạn đi tới bên giường ngồi xuống, lo lắng hỏi. "Không sao, em ngủ một giấc là được rồi." Lâm Huyền đáp. Lục Ngạn nhìn đèn phòng sáng rực, lại nhìn xuống Lâm Huyền đang yên tĩnh nhắm mắt ngủ. Anh đến bên tường tắt điện, sau đó lại trèo lên giường ôm cô vào lòng. "Anh không làm việc à?" "Đều xong cả rồi, anh muốn ôm em ngủ một lát." Lâm Huyền an tĩnh nhắm mắt, cơ thể từ từ chuyển sang trạng thái thả lỏng. Chẳng mấy chốc, trong căn phòng đã tràn ngập tiếng hít thở đều đặn. [...] Ba ngày sau. Hôm nay chính là ngày Lục Ngạn quay lại thành phố, vừa hay buổi sáng Lâm Huyền được nghỉ, cô có thể tiễn anh ra sân bay. "Lát nữa gửi lịch trình sang cho anh." "Hả? Để làm gì?" Lục Ngạn không đáp, Lâm Huyền cũng không hỏi thêm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật đang từ từ dịch chuyển. "Tháng sau em mới về, anh cũng đừng nhớ em quá đó." Lục Ngạn bật cười thành tiếng. Anh quay sang nhìn cô, nói: "Vậy em có nhớ anh không?" Lâm Huyền cười hì hì, nhu thuận phát ra một tiếng nhớ. Lục Ngạn cười mãn nguyện, sau đó liền chuyên chú lái xe. "Có tin đồn gì thất thiệt nhớ báo cho anh, đừng tự ủy khuất bản thân mình." "Em biết." Xe dừng lại trước sân bay, Lục Ngạn chưa vội xuống xe, vẫn ngồi ở đó. "Anh không xuống xe à?" "..." Lục Ngạn không đáp, sau đó nhanh chóng gỡ dây an toàn ra. Anh kéo cô về phía mình, ngay sau đó liền nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. "Được rồi. Anh mau xuống xe đi, sẽ trễ đấy." Lục Ngạn gật đầu đi ra khỏi xe. Tần Hách từ xa chạy tới: "Giám đốc, anh sao đến muộn vậy, chuyến bay sắp bắt đầu rồi đó." "Có chút chuyện." Tần Hách không dám nói thêm gì nhiều. Anh dắt va li đi theo Lục Ngạn, mắt lại đảo một hồi xung quanh tìm kiếm Lâm Huyền. "Phu nhân không đến sao?" Âm thanh của Tần Hách tuy có chút nhỏ nhưng vẫn đủ để Lục Ngạn nghe thấy. Anh quay người lại, mắt không tự chủ nhìn về phía xe. Thân ảnh nhỏ nhắn từ từ chạy tới, nếu là người mới gặp chắc sẽ không nghĩ Lâm Huyền đã có chồng. "Lục Ngạn, đừng nhớ em quá đó nhé." Lục Ngạn dịu đang xoa đầu cô, răn đe một câu không hề có tính đe dọa nào: "Đã nói với em bao nhiêu lần là không được gọi thẳng tên anh mà? Ngoan, gọi ông xã." Lâm Huyền cười hì hì, ánh mắt nhìn anh một lúc lâu không rời..