Khi Thuyền cập bờ đúng lúc chạng vạng, mây đỏ vây kín bầu trời, đèn hoa mới lên. Nhóm người hầu của Diệp Cô Thành rời thuyền trước đi chuẩn bị việc ăn ở, sau đó Diệp Cô Thành cũng lấy một tư thái hoàn toàn phù hợp “Thiên Ngoại Phi Tiên” chậm rãi đi xuống thuyền, những người bên bờ, cũng vì vậy mà nhu nhu hai mắt, hoài nghi bọn họ có phải nhìn thấy thiên ngoại tiên thần hàng lâm nhân gian không. Theo sát phía sau tất nhiên là Cung Cửu, đồng dạng là một thân bạch y nhược tuyết, mặc trên người Cung Cửu cũng không mang lại cảm giác phiêu miểu nhược tiên hoặc cao ngạo băng khiết, thần thái và động tác của Cung Cửu vẫn tao nhã tiêu sái như vậy, khác nhau lớn nhất là, trong tay hắn nắm một cây quạt xếp, giống như một công tử thế gia phú quý, mà không phải người trong giang hồ. Tay Cung Cửu nhẹ lay động,“Bá “ một tiếng liền phất mở chiếc quạt trong tay, mang theo một loại cảm giác phong lưu lung lay, cười hỏi:“Diệp thành chủ lâu nay tại hải ngoại, không biết có phải lần đầu tới đây không?” Diệp Cô Thành giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nhộn nhạo kia của Cung Cửu, thản nhiên gật đầu:“Thật chưa từng tới, mới lần đầu.” Cung Cửu cười mị mắt, hơi sáp tới, lấy một loại khẩu khí mang theo ý dụ dỗ nói:“Bản công tử có chút quen thuộc với nơi đây, không bằng liền do ta làm dẫn đường, mang Diệp thành chủ lãnh hội cực lạc chi địa trong thành này một phen, thế nào?” Có được cảng trấn  này cũng là một trong những mục địch nằm trong kế hoạch của Cung Cửu, sinh ý và thuộc hạ của Cung Cửu trải rộng thiên hạ, lại càng không ngừng khuếch trương, lớn mạnh — như vậy trong thành trấn phồn hoa lại nhiều thương cơ này, sao có thể không có sản nghiệp của Cung Cửu? Nếu trong thành có sản nghiệp của Cung Cửu, tự nhiên cũng có chuyện cần hắn xử lý và quyết định, bất quá hiển nhiên hiện tại Diệp Cô Thành càng khiến Cung Cửu hứng thú, chính xác khi hắn được thông báo cho biết con thuyền này chỉ dừng chân tại cảng một đêm, sáng sớm ngày mai liền vòng xuống nhánh sông, cũng không có ý kiến gì — sản nghiệp vân vân Cung Cửu có rất nhiều, nhưng người thú vị như Diệp Cô Thành trên đời chỉ có một, nếu lần này không đuổi kịp, lần sau không biết khi nào mới có thể tái kiến …… Lấy tính cách của Cung Cửu, giữa hai bên căn bản không cần lựa chọn cũng biết là theo bên nào. Nhưng mà Cung Cửu lại muốn, không bằng đưa Diệp Cô Thành đến địa bàn của hắn ở một đêm, đó chẳng phải là vẹn toàn đôi bên? Nói không chừng còn có thể mượn cơ hội thân cận một phen…… Nghĩ như vậy, trong nụ cười tao nhã kia của Cung Cửu tự nhiên liền mang theo vài phần nhộn nhạo. Mà Diệp Cô Thành nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, trong lòng thầm mắng: biến thái chết tiệt, lần trước bị ngươi túm vào thanh lâu đó chỉ là do bất ngờ thôi, lần này còn dám mời ta đường đường Bạch Vân thành chủ đi chơi thanh lâu nữa, chán sống hử? ! Lập tức lãnh đạm nói:“Nếu ngươi muốn đi, tự mà đi đi, thứ không phụng bồi.” Cung Cửu đang muốn nói tiếp, Sa Mạn lại đúng lúc xuống thuyền, sợ hãi hô một tiếng:“Cửu công tử~.” Cảm giác được độ ấm chung quanh tựa hồ giảm xuống không ít, Cung Cửu không dấu vết liếc Diệp Cô Thành một cái, lập tức không biết sống chết bắn cho Sa Mạn một mị nhãn, cười nói:“Sa Mạn, mau tới đây.” Quả nhiên, chung quanh càng lạnh vài phần — Cung Cửu cười thầm không thôi: Xem ra Diệp Cô Thành khẳng định có tình với hắn, bằng không vì sao lại chán ghét Sa Mạn chứ? Mắt thấy Diệp Cô Thành đã sắp không kiên nhẫn, nhấc chân muốn đi, Cung Cửu vội vàng túm lấy tay áo Diệp Cô Thành, nói:“Thành chủ hiểu lầm , ta muốn mang thành chủ đi nơi tốt, Sa Mạn cũng có thể đi, không phải là thanh lâu sở quán đâu.” Diệp Cô Thành lạnh lùng quét Sa Mạn một cái, vẫn cảm thấy không muốn, đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nhãn thần chợt lóe, tức thì rút kiếm trong tay, kiếm quang như hồng, người bỗng như bạch luyện bay vọt lên cây đại thụ hai người ôm không hết bên kia, vọt đến trước bóng cây, cước bộ Diệp Cô Thành thoáng biến đổi, ngay sau đó mũi kiếm hàn khí sâm sâm liền đâm vào yết hầu một hắc y nhân. Rút kiếm ra, Diệp Cô Thành nhảy lên, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, liền giết liên tiếp ba người, một chiêu giết sạch mấy sát thủ ẩn nấp trên cây. Ngay sau đó Diệp Cô Thành nhảy lên nhánh cây, thu kiếm vào vỏ, đứng ôm kiếm, ngắm nhìn phía dưới. Lúc này Cung Cửu và Sa Mạn đã bị một đám hắc y nhân chấp đao cầm kiếm vây quanh, Sa Mạn sợ tới mức lạnh run, gắt gao nấp vào lòng Cung Cửu như hận không thể chui vào luôn…… Nhưng ngay sau đó, nhóm sát thủ còn chưa thấy rõ động tác của Cung Cửu, Sa Mạn liền bay lên, chỉ nghe nàng hét lên một tiếng, liền bay khỏi vòng vây, dừng trên nhánh cây Diệp Cô Thành đang đứng, hảo hảo mà đứng — nhưng nàng đứng không yên, nắm nhánh cây chậm rãi trượt ngồi xuống, tư thái thật khiến người ta thương tiếc làm sao. Nhưng Cung Cửu chẳng rảnh đi thương tiếc, Diệp Cô Thành càng không có khả năng thương hương tiếc ngọc, bên kia đã muốn đánh lên. Lúc này tình hình đã rất rõ ràng — mục tiêu của nhóm sát thủ là Cung Cửu, chiêu thức của chúng sắc bén, sát khí khắp nơi, hiển nhiên là đã từng học qua khóa huấn luyện nghiêm khắc. Mặt Cung Cửu còn đeo nụ cười thản nhiên, hắn chỉ xuất khinh công né tránh mà mà không đánh trả, từ lúc thế công của nhóm sát thủ càng lúc càng hung ác, cước bộ của Cung Cửu như cũng có chút rối loạn…… Hắn tựa hồ sắp duy trì không được, thấy tình hình như vậy, nhóm sát thủ càng hưng phấn, đao, kiếm, ám khí cứ như ngước chảy bắn về phía Cung Cửu! Chẳng lẽ Cung Cửu sẽ bị nhóm sát thủ giết chết sao? Hiển nhiên không có khả năng — bình tĩnh mà thanh thản, Diệp Cô Thành đang xem cuộc chiến trên cây rất rõ ràng, bước chân Cung Cửu thoạt nhìn như rối loạn, phảng phất như nội lực không đủ hoặc bị làm sợ hãi mà thất thường, nhưng trên thực tế đó chính là một bộ pháp hết sức tinh diệu, cả Diệp Cô Thành cũng âm thầm sợ hãi, trợn to hai mắt muốn nghiên cứu một phen. Vô số đao, kiếm cùng ám khí, các chiêu số tinh diệu, từ một đám sát thủ võ công nhất lưu sử ra, nhưng cả nửa góc áo của Cung Cửu cũng không ai đụng được. Diệp Cô Thành không khỏi âm thầm than một tiếng đáng buồn đáng tiếc cho đám sát thủ cùng kẻ sai sử phía sau màn một tiếng: Cũng chỉ có Lục Tiểu Phụng cái tên nhờ vận khí nghịch thiên kia, mới có thể dùng phương thức không thể tưởng tượng trừ bỏ tên yêu nghiệt Cung Cửu này…… Mà trước đó, phàm là địch nhân với Cung Cửu kết cục như thế nào…… Còn cần phải hỏi sao? Đến lúc này, Cung Cửu rốt cục không cười nữa– bộ dáng hắn cười rộ lên, kỳ thật rất tao nhã, làm người ta như mộc xuân phong, nhưng vẫn luôn làm Diệp Cô Thành cảm thấy giả dối hơn nữa không đứng đắn; Hiện tại hắn không cười, chỉ làm người khác cảm thấy thập phần nguy hiểm, ngay cả Diệp Cô Thành cũng tâm sinh cảnh triệu, bất giác nắm chặt chuôi kiếm…… Ai nói người thoạt nhìn giống công tử phú quý không thể là cao thủ? Lại có ai ngờ, chiếc quạt Cung Cửu nắm trong tay, không khác chi mấy so với bảo kiếm? Cung Cửu xếp chiếc quạt lại, nắm trong tay – chiếc quạt ngắn ngủn kia, dường như đột nhiên liền biến thành một lưỡi dao sắc bén, lập tức một vệt bóng trắng xuyên qua bên trong sát thủ, cứ như một con rắn quỷ dị mà linh động, không bao lâu sau, tất cả  sát thủ nằm giữa sân không động đậy. Cung Cửu ngừng lại, lại lần nữa đứng ở chính giữa, tùy ý mà nhàn nhã vuốt thẳng những nếp nhăn nhỏ trên quần áo do đánh nhau mà ra. Trên cổ tất cả các sát thủ đều có thềm một lỗ hổng, chiều dài không sai chút nào, ngắn ngủn, tất cả đều nằm cùng một chỗ trên yết hầu – trong giây phút cuối trước khi chết, không biết nhóm sát thủ này có nghĩ tới không, lúc nãy Cung Cửu tuy chỉ dùng khinh công mà không đánh trả…… Nhưng tay hắn luôn phe phẫy chiếc quạt, liền phảng phất như một nhã sĩ đang dạo bước nơi sân vắng, ngâm thơ ngắm trăng. Sát thủ nhóm “Đông” một tiếng, đều ngã xuống. Mùi máu tươi dần dần tỏ khắp, Cung Cửu động tác tiêu sái lại mở chiếc quạt ra, che hơn nửa khuôn mặt, hít sâu một hơi, lại hưởng thụ hô ra một tiếng– loại hương vị tanh mặn này, luôn có thể khiến tâm hắn sinh ra sung sướng chi tình. Chậm rãi phe phẫy chiếc quạt đi tới tàng cây, Cung Cửu hơi ngửa đầu, than thở nói:“Ta bị sát thủ đông thế vây công, thành chủ thấy chết không cứu, thật khiến người ta thương tâm quá mà.” Diệp Cô Thành nhẹ nhàng nhảy xuống, bồng bềnh rơi xuống đất, khóe miệng hơi nhếch, mang theo chút trào phúng, nói:“Ngươi muốn ta cứu ngươi, hay là cứu bọn họ?” võ công của Cung Cửu quả nhiên sâu không lường được, nơi nào còn cần y tới cứu, thật là trò đùa mà. Thấy Diệp Cô Thành đúng là nở nụ cười, đôi mắt Cung Cửu sáng lên, cảm thấy khẽ nhúc nhích, đang muốn tiến lên đùa giỡn một phen, nhưng Sa Mạn vẫn ngồi dưới tàng cây bỗng nhiên dáng vẻ yêu kiều đứng dậy, nhào vào lòng Cung Cửu, mang theo vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, hai mắt đẫm lệ sương mù nhìn về phía Cung Cửu, nói:“Cửu công tử…… Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm …… Sa Mạn rất lo lắng cho người a~……” Hưng trí của Cung Cửu bị đánh gãy, cảm thấy có chút không kiên nhẫn, lại không ngờ Diệp Cô Thành còn nói:“Rõ ràng dễ như trở bàn tay, lại còn giả bộ, làm cho mỹ nhân lo lắng, hừ.” Làm bộ làm tịch cái gì chứ, thấy là ghét rồi. Cung Cửu nghe tiếng hừ lạnh kia của Diệp Cô Thành, trong lòng bỗng rung động, thốt ra:“Sao dám làm thành chủ lo lắng cho ta……” Cung Cửu vốn tưởng thêm hai chữ “Mỹ nhân” vào sau danh từ “Thành chủ”, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhưng thấy Diệp Cô Thành ngẩn ra, lập tức phản ứng ngay, Cung Cửu liền nói sang chuyện khác, nói:“Bản công tử lúc nãy chỉ là muốn xem xem võ chiêu số công của chúng, phỏng đoán đến tột cùng là thế lực nào muốn nhắm vào ta mà thôi.” Diệp Cô Thành quyết định xem nhẹ câu nói tràn ngập ý đùa giỡn kia của Cung Cửu, để tránh phiền toái, cho nên bình tĩnh nói tiếp, hỏi:“ xem ra là kẻ nào không?” Cung Cửu thầm thấy đáng tiếc, nếu không có Sa Mạn ở đây, thật muốn sờ y một phen…… Bản thân Cung Cửu tuy cũng không để ý bị người ta vây xem chút nào, nhưng Diệp Cô Thành khẳng định sẽ để ý, bất lực đành bất đắc dĩ lắc đầu, nói:“ võ công những kẻ này pha tạp, xài chung hai mươi chín loại võ công, võ công này mười bốn môn phái khác nhau đều có, lại không phải tuyệt học bí truyền gì, nên tạm thời không biết là do người nào sai sử .” Sa Mạn còn tựa vào người Cung Cửu, có chút không vui vì bị xem nhẹ, lập tức tiếp lời nói:“Lại có người muốn gây bất lợi cho công tử, công tử phải cẩn thận đề phòng a……” Cung Cửu vươn tay vỗ một cái lên kiều đồn của Sa Mạn, đánh gãy lời nàng, nói:“Lúc nam nhân nói chuyện, nữ nhân không nên xen mồm.” ngữ điệu của hắn ôn nhu lưu luyến, như đang trách cứ, lại càng giống tán tỉnh. Nhưng ánh mắt Cung Cửu lại một mảnh thanh minh, trên mặt còn chợt lóe một tia không kiên nhẫn và khinh thường. Diệp Cô Thành xem tại trong mắt, tâm tình lại không biết vì sao tốt lên, hỏi:“Ngươi có tính toán gì?” Kỳ thật Diệp Cô Thành có chút hiếu kì, đám sát thủ này thực lực không kém, đến tột cùng là ai phái tới? Trong Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, đoạn này, cách lúc Cung Cửu xuất trướng còn lâu lắm, hết thảy đều không rõ, điều này làm cho Diệp Cô Thành quen thuộc tình tiết sinh ra ý muốn tìm tòi — nhân sinh lạc thú, chẳng phải ở ngay trong tương lại mù mịt sao? Nếu thật sự mọi chuyện đều sáng tỏ tinh tường, như vậy nhân sinh liền vô vị nhàm chán. Sa Mạn cũng không thấy được biểu tình của Cung Cửu, chỉ nghe thấy tiếng hắn nói, lại bị vỗ vào chỗ kia, không khỏi “Ưm” Một tiếng, mặt đỏ bừng, chui đầu vào vai Cung Cửu không nói gì nữa. Cung Cửu cảm thấy Diệp Cô Thành hơi hòa hoãn, trong lời nói càng như ngầm có ý thân thiết, không khỏi sung sướng nở nụ cười, ngạo nghễ nói:“Thành chủ không cần lo lắng, trên giang hồ tuy Cung Cửu là hạng người bừa bãi vô danh, nhưng trên đời này người có thể động vào ta lại còn mấy ai!” Cho nên nói, kỳ thật ta sẽ rất rất xứng với ngươi đó. Lời Cung Cửu nói ra, khí thế lộ ra ngoài, tại bến tàu u ám này, lại như phát ra ánh hào quang nổi bật đứng vững. Diệp Cô Thành không khỏi nghĩ: Đây mới là khí thế đại nhân vật phản diện cuối cùng phải có nha…… Cung Cửu tên biến thái này cuối cùng cũng hiện nguyên hình, nhưng làm ơn giảm bớt chút tự mình đa tình đi — ai thèm lo lắng chứ? Diệp Cô Thành thầm oán thầm không thôi, nhưng biểu tình nghiêm nghị vẫn y như cũ, gật đầu khẳng định nói:“Thực lực của ngươi, quả thật rất mạnh.” Cung Cửu cũng không biết vì sao, như bỗng nổi lên hứng thú nói chuyện, lại tựa hồ…… Muốn được Diệp Cô Thành khẳng định — nếu hắn coi trọng Bạch Vân thành chủ, muốn y tới tay mình, tự nhiên không thể để Diệp Cô Thành xem thấp hắn, cho nên liền ngạo tính mười phần hỏi ngược lại:“Võ công chỉ là nhất phần của thực lực thôi, thành chủ có biết, thực lực tối trọng yếu của một người là gì không?” Diệp Cô Thành cảm thấy hơi chấn động, cũng không động thanh sắc, nói:“Ngươi nói.” Cung Cửu vừa cười, cười có chút bí hiểm, nói:“Đó là ‘Thế’.” Nói xong hắn cũng không tái thừa nước đục thả câu , lập tức giải thích:“Một người võ công cao đến đâu, nếu không có thế lực, cũng chỉ là lục bình không rễ, trôi không được bao lâu liền mai một trong giang hồ sóng gió.” Kiếp trước không phải Diệp Cô Thành cũng là thế sao? Y tuy là Bạch Vân thành chủ, nhưng xưng hô này cũng chỉ mang tính vinh dự, sự vụ thực tế lại không do y quản. Hơn nữa thế lực Bạch Vân thành vốn ở hải ngoại, Diệp Cô Thành lại một mình đến Trung Nguyên, Nam Vương tạo phản một đại sự như vậy, Diệp Cô Thành chỉ lấy thân phận kiếm khách đứng đầu tham dự mà thôi, cũng không lấy thân phận Bạch Vân thành chủ trở thành lực tương trợ, ảo diệu trong đó…… Cung Cửu sống lại đương nhiên nhất thanh nhị sở, nhưng Diệp Cô Thành thì sao? Y tự nhiên không hiểu, y chỉ là một kiếm khách thuần túy mà thôi. Diệp Cô Thành, tên của y, kỳ thật đã nói hết nhân sinh bản thân y. Cung Cửu nghĩ như vậy, lại lần nữa cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Cô Thành, nhịn không được vươn tay ra, chỉ vào thành trấn đã đèn đuốc sáng trưng kia, nói:“Trong thành liền có ‘Thế’của ta, sát thủ lúc nãy, cả ta cũng không nhìn ra lai lịch bọn chúng, nhưng bọn thuộc hạ của ta lại có thể vì ta tìm ra người phía sau bức màn…… Thành chủ liệu có hứng thú nhìn rõ hay không?” Diệp Cô Thành, cạnh ngươi chỉ có vài tên trung thành đi theo, mà ta, Cung Cửu thuộc hạ đắc lực lại trải rộng thiên hạ — kiếp trước chúng ta hai người tuy đều vì tạo phản mà chết, nhưng ngươi cùng ta…… Kỳ thật là một trời một vực. Đạo lý trong đó, kiếp trước Cung Cửu khẳng định sẽ không nói với bất kì kẻ nào, nhưng kiếp này Cung Cửu lại muốn chia sẻ một chút cùng Diệp Cô Thành, chỉ là không biết…… Diệp Cô Thành có nguyện ý nhận “tình” của Cung Cửu chăng?