Đương cánh cửa khổng lồ, mà trong mắt Diệp Cô Thành là “ra vẻ đến không thể ra vẻ hơn”, chậm rãi mở ra, “căn cứ bí mật” của Cung Cửu rốt cục hiện ra trước mắt mọi người — nơi này chỉ có thể dùng bốn chữ “Quả nhiên” để hình dung, giống như Diệp Cô Thành đã suy nghĩ, đây là một cung điện ngầm cực kỳ khổng lồ, bên trong lớn có lương trụ, thính đài, màn che, nhỏ có bàn, ấm trà, khăn trải bàn…… Không nơi nào không dùng vật liệu thượng đẳng cùng thủ công tối tinh mỹ chế thành, thậm chí cả ghế dựa bốn chân, cũng điêu khắc hoa văn kim văn, dưới còn *** nhuyễn ngọc. Hai mươi mỹ nữ dung mạo hoặc kiều mỵ hoặc thanh thuần, quần áo và cách ăn mặc cũng hoàn toàn phù hợp khí chất của mỗi cá nhân phân ra hai bên thảm tiếp khách, dùng ánh mắt thâm tình nhất nhìn chăm chú vào mỗi một người đi vào địa cung, cho dù Sa Mạn là một nữ tử, tình ý trong mắt các nàng cũng không giảm nửa phần, chỉ cần các nàng nhìn ngươi, liền phảng phất như trong thế giới của họ chỉ có một người ngươi…… Đến tột cùng phải là loại người cứng rắn đến đâu, mới có thể còn mặt không đổi sắc tâm không khiêu lúc đối mặt các nàng? Cung Cửu dẫn Sa Mạn cùng Diệp Cô Thành, bước lên thảm lông trắng đi vào trong cung điện ngầm cự đại mà xa hoa này. Vẻ mặt của hắn lúc này, tự phụ mà kiêu ngạo, cứ như một con khổng tước đang xòe đuôi, điều quái dị là cũng không làm người ta chán ghét…… Tựa hồ hắn vốn đã là người như thế, mặt nạ tao nhã này kỳ thật cũng không thích hợp Cung Cửu — Cung Cửu chân chính, có lẽ sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi hoặc chán ghét; Nhưng dũng khí hắn can đảm đối mặt với bản thân chân chính này, lại đủ để ngạo thị thiên hạ. Không phải mỗi người đều có gan thừa nhận chính mình, cảm thấy kiêu ngạo vì chính mình. Cho dù Cung Cửu biết rõ vặn vẹo và nhược điểm trong bản tính, cũng biết rõ chỗ không bình thường của hắn — hắn có thể đeo mặt nạ, che dấu đi bí mật này; Nhưng hắn cũng không thất vọng với bản thân, cũng chưa bao giờ vì tính cách vặn vẹo của mình mà cảm thấy sỉ nhục…… Một người, nếu ngay cả bản thân mình cũng xem thường, thì có ai có thể coi trong hắn chứ? “Thật” của Cung Cửu, chính là vốn kiêu ngạo của hắn. Phất phất tay, Cung Cửu tư thái tiêu sái ra hiệu cho một nữ tử dáng người nổi bật, dung mạo tuyệt mỹ đến, chỉ chỉ Sa Mạn, nói:“Ngươi mang vị cô nương này đến phòng khách nghỉ ngơi, hảo hảo hầu hạ .” Dứt lời lại nhìn về phía Sa Mạn, ôn nhu nói:“Sắc trời đã muộn, ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, ta cùng thành chủ còn có việc muốn nói.” Sa Mạn thuận theo gật đầu, liền đi theo mỹ nhân kia rời đi. Hôm nay nàng thật sự nhìn thấy quá nhiều tình cảnh nàng không thể tưởng tượng, coi tri thức và nhãn giới từ trước đến giờ của nàng, cũng cần tiêu hóa một phen, mới hảo hảo ngẫm lại…… cho dù Sa Mạn là một nữ nhân thông minh, nhưng lúc này nàng cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, từ nhỏ sinh trưởng ở thanh lâu, còn thua xa Sa Mạn thành thục thâm trầm, có thể mê đảo Lục Tiểu Phụng cũng như giải quyết cả Cung Cửu của “Mười năm sau” sau kia. Sa Mạn “Mười năm sau”, giống như một đóa Anh túc nở rộ, thành thục mê người, mà lại mĩ lệ nguy hiểm — nhưng nàng như vậy, là thành tựu của Cung Cửu. Nếu không có người tự phụ như Cung Cửu, đã coi nàng như một món đồ chơi, lại dạy nàng võ công cao thâm, còn mang nàng đi khắp các nơi, thậm chí lúc xử lý rất nhiều sự tình cũng không kiêng dè nàng…… Sa Mạn không có khả năng trở nên hoàn mỹ mà chói mắt như vậy. Cung Cửu giam cầm Sa Mạn, lại cho nàng hy vọng – dưới tình cảnh đó, Sa Mạn có thể không lột xác sao? Nàng muốn thoát khỏi trói buộc vô cùng cường đại của Cung Cửu, sẽ không thể không cố gắng, không thể không biến cường — ngay cả Cung Cửu cũng xem nhẹ nàng ! xem nhẹ nữ nhân ! Trong mười năm ấy, Sa Mạn không lúc nào không hận Cung Cửu, muốn thoát khỏi hắn; Lại không lúc nào không hướng Cung Cửu học tập, hấp thu năng lượng và trí tuệ trên người hắn — mà Sa Mạn cuối cùng có thể nương vào vận thế của Lục Tiểu Phụng chiến thắng Cung Cửu kia, không phải trên thân thể không mang theo bóng dáng của Cung Cửu? Nàng chẳng những tư duy kín đáo, từng bước một bắt được trái tim Lục Tiểu Phụng, lại có thể ở trước mắt bao người không chút do dự cởi sạch trơn để dụ hoặc Cung Cửu, chỉ vì tạo cơ hội để Lục Tiểu Phụng giết chết Cung Cửu…… Sa Mạn tàn nhẫn mà quyết tuyệt Như vậy, thậm chí còn liều lĩnh, cho dù chính mắt thấy Cung Cửu chết đi, nhưng cả đời cũng không thoát khỏi dấu vết của Cung Cửu. Sa Mạn như vậy, chẳng phải chính là duyên tục của  Cung Cửu sao? Mà Cung Cửu à? Hắn thật sự không thể tha thứ cho Sa Mạn — hoặc là nói, hắn chưa bao giờ đặt Sa Mạn tại vị trí ngang hàng với hắn, nói chi đến tha thứ? Một người ăn một con gà, lại bị xương gà nghẹn chết — nếu hắn trọng sinh, chẳng lẽ sẽ đi suy ngẫm coi có tha thứ cho con gà không à? Nhưng cảm giác Cung Cửu dành cho Sa Mạn, lại không đơn giản như vậy. Sa Mạn đối với Cung Cửu, không chỉ có một món đồ chơi, một con gà, còn là một tác phẩm….. nữ nhân của “Mười năm sau” kia, chẳng lẽ không đúng là một tác phẩm hoàn mỹ nhất trong cuộc đời Cung Cửu sao? Hắn tạo phản thất bại, kế hoạch của hắn tan biến, ngay cả bản thân hắn cũng chết, chỉ có Sa Mạn hắn tạo nên là thành công . Đó chẳng phải là một trò cười khổng lồ vận mệnh mở ra sao? Sau khi Cung Cửu trọng sinh sở dĩ không lập tức giết Sa Mạn, ai có thể hiểu được hắn tột cùng suy nghĩ cái gì? Đợi đến khi Sa Mạn ly khai địa cung đại điện, Cung Cửu lại vung tay lên, nhóm tiểu mỹ nhân còn lại cũng lui xuống – gót sen các nàng nhẹ nhàng tuyệt đẹp, phinh phinh lượn lờ đi, lại không phát ra nửa điểm tiếng vang. Thẳng đến lúc này Cung Cửu mới xoay người nhìn về phía Diệp Cô Thành biểu tình không hề biến hóa, cười dài hỏi:“Lấy ánh mắt thành chủ, cảm thấy nơi đây thế nào?” Diệp Cô Thành lạnh nhạt nói:“Tiêu xài quá lớn.” đây căn bản chính là thiêu tiền a…… biến thái chết tiệt, bại gia tử khốn kiếp, thảo nào bị đạp ngã! Người đạp được Cung Cửu xuống, không biết đã cứu mạng nuôi sống bao nhiêu người — Diệp Cô Thành thập phần lạnh nhạt nghĩ, gần đây năng lực y khống chế cảm xúc lại tăng thêm một đỉnh cao mới, này đều nhờ công lao của Cung Cửu a ! Quả nhiên, cùng Cung Cửu một chỗ, bất luận kẻ nào cũng không ngừng tiến bộ. Cho dù điều động cảm quan toàn thân, cũng vẫn không cảm thấy cảm xúc của Diệp Cô Thành có nửa điểm gợn sóng, Cung Cửu thoáng cảm giác có chút thất bại và thất vọng, nhưng Diệp Cô Thành như vậy, không thể nghi ngờ càng làm hứng thú của hắn tăng vọt. Vì thế Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“ lời Thành chủ nói thật chí lí, vì nơi đây, ta thật sự tốn không ít tâm tư. Bất quá thành chủ có biết vì sao Cung Cửu phải kiến tạo nhân gian thắng cảnh nơi này chăng?” Địa cung này mới nhìn còn thấy xa hoa vô cùng, xa xỉ vô song, nhưng tiếp đó chỉ còn cảm giác hoa mắt — nơi này có đài cao, còn có bàn đánh bạc; nhà ăn, cũng có bể tắm; Thậm chí còn có đầy các giá sách cự đại cùng vũ khí đủ loại kiểu dáng, và trân bảo ngọc khí, đồ cổ thi họa các loại…… Như vậy, nơi này rốt cục là dùng làm gì chứ? Diệp Cô Thành hơi cười lạnh, nói:“ thắng cảnh Nhân gian thì chưa đến đâu, bất quá là chốn để đãi khách mà thôi.” Khoe khoang, ngươi cứ ra sức khoe khoang đi. Cung Cửu nao nao, lập tức thở dài nói:“Không hổ là Diệp thành chủ, nhưng không biết lấy cao kiến của thành chủ, như thế nào mới được cho là thắng cảnh nhân gian?” Nơi này quả thật là chỗ Cung Cửu dùng để chiêu đãi khách nhân, chẳng qua “Khách nhân”có thể đi vào nơi này, tuyệt đối không phải người bình thường — không phải nhất phương hào kiệt, cũng có nhất nghệ tinh…… Nói ngắn gọn, chính là người Cung Cửu muốn mượn sức lại không dễ lôi kéo. Trong quá trình Cung Cửu tổ kiến thế lực các nơi, cuối cùng gặp được một ít người như thế, hoặc là đối thủ tạm thời với hắn, hoặc là cùng mục tiêu và theo đuổi như hắn. Những người này đều không đơn giản, tạm thời còn không thể giết được, vậy chỉ có thể mượn sức, nhất định mượn sức — vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức lợi dụ…… Tất cả thủ đoạn đều phải xuất ra, cho nên Cung Cửu chuyên vì lí do này mà kiến tạo địa hạ cung thất nơi đây. Đầu tiên phương thức thần bí tiến vào này liền đủ để người ta không nghĩ nổi gì nữa, nên sinh ra cảm giác kính sợ; Mà phiến cửa đá kia đại biểu cái gì, người có mắt đều có thể hiểu được hàm nghĩa sau lưng — thuyết minh thế lực của Cung Cửu khổng lồ, cao thủ dưới trướng đầy rẫy; Mà tòa cung điện tráng lệ này thứ nhất đã lộ rõ tài lực hùng hậu của Cung Cửu, thứ hai nơi này cái gì đều có – chứng tỏ chỉ cần đi theo Cung Cửu, muốn cái gì đều có thể có, vô luận là mỹ nhân, tiền tài, bảo vật hay thần binh lợi khí, thậm chí cả bí tịch võ công cũng đặt đầy một giá sách khổng lồ…… Sau khi trải qua này hàng loạt những vòng kinh sợ này, trên cơ bản rất ít người còn có thể kháng cự lại Cung Cửu. Nhưng mà, nếu người ý chí kiên định nào đó đến tận đây còn không nguyện ý hợp tác cùng Cung Cửu hắn – thì cũng chẳng sao, dưới cung thất này còn có một phòng hành hạ cũng to không kém, nhóm khách quý có thể tiếp tục tham quan một chút, hình cụ kia cam đoan cái gì cần cũng có hết . Diệp Cô Thành lúc này, quả nhiên nửa điểm cũng không động, chỉ nghe y thản nhiên nói:“Duy sơn chi hậu trọng, hải chi tráng khoát, thiên chi cao viễn…… Thiên địa tự nhiên mỹ, người độc nhất vô nhị, mới là thắng cảnh nhân gian.” Hừ, ngươi khoe mã hả? Ta cũng khoe nè! cái gì gọi là phong phạm cao nhân? Đây mới là phong phạm cao nhân nghe chưa hử! Vẻ mặt Cung Cửu quả nhiên thay đổi, thật lâu sau, mới “Ha ha” cười to hai tiếng, nói:“Hảo, hảo! quả tuyệt diệu! Diệp Cô Thành, phàm là người từng đến nơi này, từ trước đến nay đều chỉ có hai kết cục: Thứ nhất là trở thành người của ta; Thứ hai chính là làm quỷ — nhưng đối với ngươi, ta lại hy vọng là kết quả thứ ba……” Nói xong ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, tiếp đó:“Đó là làm người bạn chân chính đầu tiên của Cung Cửu ta, không biết liệu ta có vinh hạnh này?” Nếu tạm thời không trấn được ngươi, càng ăn không xong ngươi, vậy vẫn là làm bằng hữu đi, làm “Bằng hữu chân chính”…… Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người của Cung Cửu ta, không có ngoại lệ, cũng sẽ không có bất ngờ nào. Diệp Cô Thành dừng một chút, thấy vẻ mặt Cung Cửu một mảnh chân thành tha thiết, không giống giả bộ, rốt cục gật đầu lên tiếng:“Hảo.” Xem ra mị lực của ca quả nhiên vô địch, ngay cả đại biến thái Cung Cửu cũng bị ta khuynh đảo …… Khụ, mà sao nghe Cung Cửu nói đoạn này…… Tại sao lại làm người ta có loại cảm giác tim đập thình thịch vậy trời? Ảo giác, nhất định là ảo giác ! Cung Cửu ôn nhu nở nụ cười, nói:“Ta cùng ngươi làm bằng hữu, chỉ vì ngươi là Diệp Cô Thành, mà không phải vì ngươi là Bạch Vân thành chủ, hy vọng ngươi cũng như thế.” tuy nói Cung Cửu “Có mưu đồ khác”, nhưng người hắn tính kế chính là Diệp Cô Thành, cũng không có ý mượn sức hoặc lợi dụng Bạch Vân thành, còn không đáng để Cung Cửu làm như vậy. Trên thực tế Cung Cửu cảm thấy, có thể cùng Diệp Cô Thành giao bằng hữu cũng thực không sai, dù sao hắn đúng là chưa từng giao bằng hữu, chẳng qua…… Bằng hữu nha, quen thuộc xong càng tiến thêm một bước chẳng phải càng tốt hay sao? Diệp Cô Thành nhìn về phía Cung Cửu, hỏi:“Ngươi có thân phận rất đặc thù?” Chẳng lẽ Cung Cửu thật sự sẽ đem thân phận Thái Bình vương thế tử nói cho ta biết? Nếu nói như vậy…… Nể mặt chuyện hắn thành tâm như thế, giao bằng hữu cũng không phải không được, cùng lắm thì ca về sau bảo kê cho hắn, không để hắn bị Lục Tiểu Phụng giết chết là được. “Thành chủ nhìn người thật mắt sáng như đuốc,” Cung Cửu nghĩ nghĩ, kỳ thật cũng không có gì không thể nói, kế hoạch tạo phản đời này của hắn vốn cũng cần thay đổi, nhưng mà…… vẫn giữ lại một chút, chậm rãi lộ ra, mới hiện ra hắn chân thành tha thiết đến dường nào a…… Sau đó Cung Cửu hơi lộ nụ cười khổ, ngữ khí khó xử nói:“Kỳ thật…… Ai, kỳ thật ta vốn là Thái Bình vương thế tử đương triều, chỉ vì đủ loại nguyên nhân, ta mới rời nhà nhiều năm phiêu bạc giang hồ…… nội tình trong đó thật khó có thể mở miệng, ta……” “Đã khó xử, liền không cần nói tiếp.” Diệp Cô Thành đánh gãy lời Cung Cửu, ngữ khí thoáng nhu hòa nói:“Chúng ta là bằng hữu.” Cư nhiên cả bí mật này cũng có thể nói cho ta biết, nói tiếp nữa…… Cũng không nên vén ra vết sẹo của người ta…… Kỳ thật Cung Cửu này cũng không tồi lắm, chân thành mà không giả dối. Hơn nữa hắn cũng khá bi kịch, đều là nhân vật phản diện bi kịch trong nguyên tác giống Diệp Cô Thành a…… Ai, nay nếu đã đổi thành ta, Diệp Cô Thành khẳng định sẽ không bi kịch, vậy tiện thể cũng kéo Cung Cửu một phen đi, nói gì thì nói có bằng hữu lợi hại như vậy…… Tuy hơi biến thái một chút, kỳ thật cũng thực không sai nha. Cung Cửu nghe vậy, không khỏi trong lòng cười trộm: Diệp Cô Thành quả nhiên là ngoài lạnh trong nóng. Nhưng trên mặt hắn vẫn mang vẻ chân thành tha thiết mà cảm động nói:“Cung Cửu có thể có được một tri kỷ, thật sự không uổng đời này.” Lập tức lại ôn hòa nói:“Kỳ thật trong địa cung này còn có huyền cơ khác, vả lại thành chủ không vội nghỉ ngơi, không bằng theo ta tham quan một phen, thế nào?” Diệp Cô Thành gật đầu đồng ý:“Ân.” Thật vất vả có cơ hội mở rộng tầm mắt một phen, sao lại không xem? Một buổi tối không ngủ cũng không thành vấn đề…… Nói tri kỷ cái gì, thật là sến súa a, yên tâm đi Cung Cửu, có bằng hữu như ta, cam đoan ngươi “Không uổng đời này”, nhất định không để ngươi chết cái kiểu….. Làm người ta không nói nên lời như thế đâu. Cung Cửu hoàn toàn không biết não Diệp Cô Thành phong phú ra sao, mang theo Diệp Cô Thành đi vào một gian sau màn che, trong này có giường hồng màn nhẹ, còn tràn ngập hương thơm, vừa thấy đã biết là chỗ điên loan đảo phượng.(chỗ ấy ấy) Cung Cửu quay đầu cười ái muội, lập tức liền đi về phía chiếc giường kia. “……” Diệp Cô Thành vẫn tiếp tục duy trì mặt than không nói gì, thầm nói: Ngươi có cần nhộn nhạo như vậy không, có cần dụ hoặc ca nhanh như vậy không? Ca không chịu nổi mĩ nam dụ hoặc đâu à nha…… _______________________