Lục Tiên
Chương 723
“Á… Ặc”, Trần lão phu nhân phát ra một tiếng kêu nghe yếu ớt và vô lực, đôi mắt của bà vẫn nhìn ra ngoài cửa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và sửng sốt, tựa như cho đến lúc này vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thanh kiếm sáng trong như tuyết, độc như nanh rắn này trong chớp mắt đã xuyên qua thân thể của bà, cả người của lão phu nhân liền run lên, bước lảo đảo tại chỗ vài bước, cuối cùng không thể trụ nổi nữa mà ngã về phía sau. “Bịch”, một âm thanh nặng nề vang lên trên mặt đất.
Thẩm Thạch liền nhảy lên, nhanh chóng phi ra tới cửa. Ngoài cửa như có tiếng gió thổi qua, khi hắn ra đến nơi, ôm lấy Trần lão phu nhân đã bị nhuộm đỏ cả nửa người thì ngoài bậc thềm đá đã không còn bóng người nào, chỉ thấy ngoài con phố xa có một bóng dáng nhấp nhô, nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người trên đường, cứ thế biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Đồng tử của Thẩm Thạch co rút lại, vừa định phát lực đuổi theo thì lại nghe thấy Trần lão phu nhân đang nằm dưới đất khổ sở rên rỉ trong miệng vài tiếng, cả giọng nói cũng đã trở nên run rẩy. Cơ mặt của Thẩm Thạch thoáng co rút, cuối cùng đành dứt khoát dừng thân thể đang muốn lao ra của mình lại rồi nhanh chóng quỳ xuống bên người Trần lão phu nhân, một tay đỡ ngang bà, tay kia chạm vào túi như ý đeo ở thắt lưng, chuẩn bị móc ra một ít đan dược cầm máu chữa thương.
Nhưng đúng lúc đó thì hắn đã nhìn thấy được miệng viết thương trên bụng của Trần lão phu nhân, hai tay liền lập tức trở nên cứng đờ. Miệng vết thương đó liên tục phun ra máu tươi, mà hiện giờ những giọt máu đang chảy ra đó đã chuyển thành màu đen.
Trên thanh kiếm đó còn có kịch độc!
Thẩm Thạch tử từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lại nhìn vào khuôn mặt hiền lành và ôn hòa của lão phu nhân một lần nữa, trong lòng bỗng có một cảm giác vô cùng khó hiểu, giống như đột nhiên không còn nhìn rõ người đàn bà này nữa.
Là kẻ nào đã hạ độc thủ với một bà lão lương thiện ôn hòa, tay không tấc sắt như vậy?
Hơn nữa không chỉ là ra tay, đối với người bình thường thì một kiếm xuyên bụng như vậy là đã đủ chí mạng rồi, vì sao lại phải bôi chất kịch độc lên thanh kiếm như thế, chẳng lẽ sợ bà không thể chết được hay sao? Hoặc có thể là… Thẩm Thạch thoáng nhìn qua sắc mặt nhăn nhó khổ sở của Trần lão phu nhân, khóe miệng khẽ co giật.
Hay là sợ bà được chết quá sung sướng?
Hung thủ kia đâm một nhát rồi chạy xa, hiển nhiên là đã sớm có âm mưu cho chuyện này, làm việc không hề lề mề dây dưa, thậm chí còn không định bước vào căn nhà này nửa bước. Rốt cuộc là kẻ nào lại có cừu hận lớn như vậy với lão phu nhân này, chẳng lẽ là một cừu địch khác của Trần Trung sao?
Tán tu khi hành tẩu thiên hạ, đặc biệt là khi đã làm ra một vài sự việc dơ bẩn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng thì việc có một vài cừu nhân (*) cũng không có gì là bất ngờ, mà kẻ hung thủ vừa rồi có vẻ cũng không ngờ tới trong căn nhà này lại còn có một người khác nữa.
(*) Cừu nhân: kẻ thù.
“Ô ô, ô ô…” Một chuỗi những tiếng kêu trầm thấp vang lên khiến cho Thẩm Thạch giật mình tỉnh lại từ trong trầm tư, đó chính là con hồ ly lúc trước vẫn theo sát hắn đến đây, sau đó đã nằm bên trong sân nhà để phơi nắng . Thoạt nhìn trông nó có chút bất an, giờ đang há miệng cắn chặt hàm răng vào một góc vạt áo của Thẩm Thạch, nhẹ nhàng kéo kéo vài cái.
Thẩm Thạch xoa xoa đầu của nó, ý bảo hãy yên tâm chớ nóng vội, sau đó liền đảo mắt nhìn vào Trần lão phu nhân. Ngày trước hắn thường xuyên hành tẩu thiên hạ để ma luyện và thám hiểm cho nên hiểu rõ việc trị thương hơn so với tu sĩ bình thường một chút, chỉ nhìn một lát đã biết được lão phu nhân trông hiền lành này đã không thể cứu chữa được nữa rồi, hoặc nói chính xác ra là hắn không có cách nào cứu chữa được cho bà cả.
Đối với người phàm tục thì bị đâm thủng bụng đã là một thương thế chí mạng, huống hồ trên vết thương còn có kịch độc vô cùng mạnh mẽ, thoạt nhìn có vẻ như đã ăn mòn cả nội tạng của bà. Trần lão phu nhân đã hấp hối, ánh mắt hoàn tiêu tán, miệng vẫn còn rên rỉ khổ sở không thôi, cơ mặt méo mó đến nỗi thậm chí trông bắt đầu có chút dữ tợn, bộ dạng thật là sống không bằng chết.
Thẩm Thạch khe khẽ gọi bà hai tiếng, không hề có trả lời.
Huyết dịch màu đen chảy lan ra khắp mặt sân, khiến cho cỏ xanh mọc trên đất cũng bắt đầu héo rũ đi nhanh chóng.
Thẩm Thạch do dư một lát, cuối cùng hắn thoáng nhìn qua Trần lão phu nhân đã mất đi thần trí, chỉ còn đang rên rỉ rồi vươn tay ra đặt lên trên cổ bà.
Trong một khắc đó, động tác của hắn thoáng dừng lại trong chốc lát, một cảm giác hơi lạnh truyền đến từ các đầu ngón tay khiến cho hắn chần chừ đến khó hiểu. Tuy vậy, sau khi đợi chờ một lúc hắn liền hít sâu vào một hơi rồi bỗng nhiên vận sức năm đầu ngón tay, chỉ thấy dưới lòng bàn tay hắn có âm thanh “Rặc Rặc” vang lên, trầm thấp mà trong trẻo như dội vào tận trong tim.
Toàn thân Trần lão phu nhân chấn động, tay chân bà run rẩy, hai mắt thoáng trợn trừng. Một lát sau, đầu của bà đột nhiên vẹo sang một bên, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
***
“Ư…”
Một tiếng gào trầm thấp như tiếng nức nở, nghẹn ngào vang lên từ bên cạnh hắn. Thẩm Thạch liền chậm rãi đứng lên và quay đầu nhìn lại, thấy trong khoảng sân rộng lớn này chỉ có hắn và một con hồ ly đang đối mắt nhìn nhau. Khi ánh mắt của hắn đảo qua, con hồ ly đột nhiên như có chút sợ hãi, liền lui về phía sau hai bước, tạo thành một khoảng cách với Thẩm Thạch. Đôi mắt sáng ngời của Hồ ly gắt gao nhìn chăm chăm vào người hắn, dường như không dám buông lỏng một khắc nào.
Đôi môi của Thẩm Thạch bỗng hơi nhúc nhích, tựa như muốn nói với con hồ ly điều gì đó, có lẽ là an ủi nó vài câu, nhưng đến cuối cùng chẳng biết tại sao hắn lại chẳng nói được một lời nào.
Khoảng sân hoàn toàn tĩnh mịch và yên lặng vô cùng, phía đằng kia có mùi máu tanh thoang thoảng, dường như cả gió cũng muốn không muốn thổi đến nơi này.
Thẩm Thạch chậm rãi đi tới cửa lớn của gian nhà, đường phố bên ngoài đó không hề có bóng người, dường như không ai để ý tới việc nơi đây có một lão phu nhân hiền lành, thân thiện vừa mới đột ngột ra đi. Thẩm Thạch đứng trầm mặc ở cửa ra vào một lúc lâu, sau đó không lập tức rời khỏi đây mà chỉ quay người khép cửa phòng lại.
Tiếng cót két vang lên, cánh cửa được đóng lại, khoảng sân đầy máu tanh như bị chia cắt với thế giới bên ngoài. Thẩm Thạch trở lại bên người lão phu nhân, cúi người bế bà lão đã chết lên đặt vào trong phòng khách khi trước.
Sau đó hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn cỗ thi thể kia một lát, chỉ thấy trên người lão phu nhân loang lổ đầy vết máu, máu đen giàn giụa, khuôn mặt méo mó khổ sở trông thê thảm vô cùng. Hắn lắc đầu khe khẽ rồi quay người ra ngoài, đi về phía khoảng sân nhỏ của căn nhà ít người biết đến này.
Đằng sau đó tất nhiên là nơi chủ nhân nơi đây sinh hoạt hàng ngày, Thẩm Thạch không mất nhiều công sức đã tìm được phòng ngủ của lão phu nhân. Trong đó quả nhiên giống như những lời lúc trước bà đã nói, chỉ có một mình bà ở đây mà không có bất cứ ai hầu hạ.
Lối đi nhỏ, khung cửa sổ, bàn ghế, giường chiếu, tất cả trông đều sạch sẽ, chỉnh tề, có lẽ bà lão kia là một người chịu khó và ưa sạch sẽ. Thẩm Thạch lặng lẽ ôm một tấm chăn trên giường lên rồi đi về phòng khách, rải chăn ra phủ lên thi thể của lão bà.
Sau đó hắn đi tới chiếc ghế ở sâu trong phòng khách rồi ngồi xuống, lặng yên chờ đợi.
Thời gian tĩnh lặng vô thanh vô tức trôi qua, ánh sáng ngoài căn phòng đã trở nên lờ mờ, xa xa có tiếng gió thổi qua ngọn cây, những chiếc bóng trên mặt đất cũng không ngừng biến đổi lúc dài lúc ngắn, bất định như tâm tình Thẩm Thạch.
Con hồ ly vẫn còn có chút cảnh giác cẩn thận như ban đầu, cũng không cảm thấy thoải mái với căn phòng có xác chết bên trong. Tuy vậy, sau đó nó vẫn miễn cưỡng theo thói quen mà nằm ngủ ở một chỗ cách Thẩm Thạch không xa.
Ngoài phòng sắc trời dần tối.
Thẩm Thạch ngồi trong bóng đêm, vẫn lặng yên chờ đợi.
Cho đến khi đêm khuya vắng lặng, xung quanh khắp mọi nơi đều đã tối đen, phòng khách quỷ mị này dần dần trở nên âm trầm được một khoảng thời gian thì đột nhiên từ đằng xa, phía ngoài cửa lớn bỗng có một tiếng “Ké...e…ét” truyền tới.
Có người đẩy cửa lớn ra mà bước vào.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
81 chương
66 chương
291 chương
41 chương
41 chương