Lục Tiên
Chương 705
Đứng im suy nghĩ một lúc rồi Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, có một đoạn thời gian trong quá khứ hắn từng nghĩ uy lực Tam giai thuật pháp Băng Kiếm Thuật đã đủ mạnh rồi nhưng giờ nghĩ lại thì đối tượng thi pháp cũng không quá mạnh ngoài ra còn được Âm Dương Chú gia trì cho nên Băng Kiếm Thuật hầu như không có đối thủ.
Nhưng hôm nay khi đối mặt được một con Tứ giai yêu thú có được Yêu Đan thì tam giai pháp thuật tỏ ra có chút vô lực. Dù biết được điểm này nhưng nhất thời Thẩm Thạch cũng không cũng không có biện pháp gì, những thuật pháp Ngũ Hành này đèu là học với sư phụ Bồ Tư Ý Bồ lão đầu, nếu không rời khỏi Lăng Tiêu Tông những thuật pháp cao siêu cho tu hành sau này hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ… hết thảy đã không còn nữa.
Trong lòng Thẩm Thạch thở dài bất quá trong chớp mắt hắn đã hồi phục lại, ngoại trừ sư môn truyền thụ thì đương nhiên là vẫn có cách tu luyện Ngũ Hành thuật pháp cao siêu hơn , chủ yếu nhất là tiêu phí linh tinh vào những cửa hàng bán bí pháp.
Nhưng so với tông môn truyền thụ thì con đường này khó khăn hơn nhiều, một thuật pháp Ngũ Hành cao giai vốn đã hiếm thấy, cửa hàng bán những quyển trục này lại càng thưa thớt, nói cách khác trong Tu Chân giới có thể thực hiện loại sinh ý này kì thực cũng chỉ có Thần Tiên Hội. Thứ hai là những thứ này đều rất trân quý bởi người chính thức say mê tu luyện Ngũ Hành thuật pháp đã không còn nhiều nên quyển trục của thuật pháp cao giai do Thần Tiên Hội bán ra có giá thành rất cao. Tạm không nói đến Tam giai thuật pháp bởi Thẩm Thạch cũng đã tự mình đi nghe ngóng nhưng từ Tứ giai thuật pháp trở lên thì giá trị vô cùng cao, cực kì đắt đỏ.
Đó chính là sự chênh lệch giữa các môn phái tu chân đặc biệt là các đại phái với tán tu.
Thẩm Thạch lắc đầu, thầm nghĩ về sau lại phải dành tâm tư đi kiếm tiền rồi... Đáng tiếc là đống long huyết long nhục trân quý vô cùng đều đặt ở trong động phủ trên Kim Hồng Sơn, còn bức thư mà mình để lại cho đám người Tôn Hữu đã viết rõ những thứ trong động phủ của mình đều giao cho sư phụ giải quyết, tóm lại mới thấy hi vọng phất nhanh, mới hưởng thụ được một khoảng thời gian ngắn ngủi thì đã lại một nghèo hai trắng rồi.
Thẩm Thạch cười khổ một cái, tâm tình có chút buồn bực, vừa muốn đi tới trong phòng thì nghe thấy tiếng kêu ô ô bên cạnh, chỉ thấy con Hồ Ly đang chạy tới, được nửa đường thì cúi đầu ngậm trong mồm một viên Yêu Đan sáng lập lòe từ trong bụi cỏ dại bên cạnh ra sau đó chạy tới bên cạnh Thẩm Thạch hé miệng đặt trong tay hắn.
Thẩm Thạch bật cười, ngồi xổm xuống nhìn Hồ Ly một cái rồi vuốt ve đầu nó cười nói: “Khá lắm, làm rất tốt. Nếu là Tiểu Hắc còn ở đây thì đồ chơi này mà vào miệng nó thì chắc tới 8 phần sẽ bị nó tham ô, ngươi tốt hơn nó nhiều, ha ha”
“Ô ô!” Hồ Ly kêu lên hai tiếng hết sức cao hứng tựa hồ như đang tranh công.
Thẩm Thạch tiện tay lấy ra một khối thịt khô trong Như Ý Đại ném lên, Hồ Ly trụi lông nhảy lên một cái, dùng miệng tiếp được khối thịt giữa không trung sau đó mặt mày hớn hở nằm rạp trên đất bắt đầu ăn. Tuyết Hồ ăn tạp, bất quá thích nhất vẫn là các loại thịt, những miếng thịt khô này đều là do Thẩm Thạch mua dưới tiểu điếm dưới chân núi, là đồ ăn chuyên dụng của Hồ Ly, nhìn nó tỏ ra mỹ mãn tâm tình Thẩm Thạch cũng tốt hơn nhiều, cười vuốt ve đầu của nó sau đó đứng dậy đi vào căn phòng đổ nát.
Căn phòng tan hoang còn lưi lại hơi thở tanh hôi của con cóc lớn kia, kể cả trên mặt đất còn có một ít chất nhầy cổ quái tựa hồ như có quan hệ với con cóc. Ánh mắt Thẩm Thạch rất nhanh đã bị ánh sáng kỳ dị tựa ánh sao trong góc hấp dẫn, hắn nhìn kỹ chỗ đó một chút rồi sau đó đi tới.
Hào quang màu bạc nhấp nhô bất định trong góc, phản chiếu trên mặt Thẩm Thạch, từng chút từng chút ngân quang tựa như lưu huỳnh chìm nổi bất định trong ánh sáng lộ vẻ xinh đẹp dị thường. Thẩm Thạch ngưng mắt một lát rồi lập tức khẽ gật đầu thấp giọng nói:
“ Nguyên lai là “Phù Quang Thảo”, khó trách”
Phù Quang Thảo trong miệng Thẩm Thạch chính là một linh thảo cực kì quý hiếm, phẩm giai cũng cực kì cao, trong “Hồng Mông dược điển” mà Thần Tiên Hội ban bố thì nó là Linh Thảo ngũ giai. Nghe nói loại linh thảo này sau khi thành thục thì sẽ nở hoa kết quả trong một ngày, sau một đêm thì sẽ khô bại, thập phần quý hiếm. Linh quả có linh lực dồi dào, dược hiệu rất mạnh đặc biệt có một diệu dụng đó là có công hiệu rất lớn với việc tấn cấp của Yêu Thú, nên từ trước tới này nó là tiêu điểm tranh đoạt của phần lớn Yêu Thú cao giai.
Không thể tưởng được phế tích sau Thanh Long Sơn lại có thể chứng kiến một loại linh thảo trân quý như vậy.
Điều tiếc nuối duy nhất của Thẩm Thạch đó là Phù Quang Thảo còn chưa thành thục, loai linh thảo này trân quý nhất đại bộ phận là trong Linh quả, giờ phút này nếu ngắt sớm hiển nhiên cũng có chút linh hiệu nhưng lại kém rất nhiều, con cóc lớn kia cũng vì lí do này mà phải đau khổ chờ đợi ở đây.
Thẩm Thạch trầm ngâm một lúc cuối cùng đành khắc chế dục vọng trong lòng, xoay người rời khỏi phòng, hít môt hơi thật sâu sau đó nói với Hồ Ly đang nằm trên mặt đất: “Chúng ta đi thôi”
Hồ Ly trụi lông bò lên có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Thạch một cái sau đó nhìn về phía căn phòng đổ nát kêu vài tiếng tựa hồ như nhắc nhở hắn. Thẩm Thạch im lặng một lát rồi lắc đầu nói: “Không phải lúc, cố hái lúc này thì có chút quá đáng, thuộc về ai thì phải chờ Thiên Ý thôi, ta không làm những việc chỉ thấy lợi trước mắt.”
Dứt lời hắn quay người ly khai, đi vào sâu trong vùng phế tích, Hồ Ly trụi lông có chút khó hiểu nhìn bóng lưng Thẩm Thạch, bất quá cuối cùng nó vẫn đi theo.
Cứ thế đi trên đường lại gặp thêm mấy đợt Yêu thú bất quá không phiền phức như yêu thú tứ giai nên Thẩm Thạch có thể đánh đuổi từng con từng con một, cứ như vậy hắn mang theo Hồ Ly tới hoa viên phía sau phế tích.
Một vùng cỏ hoang mọc đầy trên đất trống, tựa hồ không thể nào nhìn ra đây đã từng là một cái hố to, ngắn ngủi mấy tháng mà dường như không lưu lại một chút dấu vết nào. Thẩm Thạch đi thành một vòng tròn trong vùng cỏ hoang, nhìn cảnh vật xung quanh một chút, cuối cùng xác nhận nơi này là nơi mà mình và Chung Thanh Lộ đã bị con Toản Địa Lão cực lớn kia đưa ra ngoài.
Hắn đứng vững, trên tay khẽ vung, trong lòng tay đã có thêm một cái cốt phiến hình tròn màu trắng, sau đó hắn liếc nhìn Hồ Ly trụi lông, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Hồ Ly, tí nữa đừng sợ nhé”
Hắn chưa dứt lời thì con Hồ Ly đang rất thoải mái bỗng trở nên khẩn trương, hai con ngươi quay tròn đảo quanh bốn phía, không dám chớp mắt.
Thẩm Thạch cười cười, không để ý tới nó nữa, hai mắt nhắm lại, nắm chặt cốt phiến màu trắng.
Một luồng Linh lực tinh thuần vô cùng từ kinh mạch hắn bừng lên nhập vào trong cốt phiến màu trắng, đồ văn kì dị trên cốt phiến bắt đầu tỏa sáng.
Một luồng khí tức cổ xưa bỗng nhiên xuất hiện trên vùng đất này.
Gió khẽ thổi, cỏ cây khẽ run.
Hết thảy vẫn an tĩnh như thường.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
71 chương
10 chương
501 chương
1253 chương
121 chương