Lục Tiên

Chương 696

Người trẻ tuổi kia còn chưa dứt lời thì từ bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Chậm đã.” Tráng hán cùng người trẻ tuổi đồng thời quay đầu lại nhìn, hai người liền thấy trên mặt tuyết cách họ một trượng có một gã nam tử chẳng biết đứng đó từ khi nào, nhìn qua tuổi hắn cũng không lớn, độ khoảng hai mươi, nhưng thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, hắn liếc nhìn qua hai người cuối cùng ánh mắt rơi vào bạch hồ đang bị treo ngược kia. Bạch hồ bị treo ngược lúc này bỗng nhiên kích động, cố dùng sức liều mạng giãy dụa, miệng nó kêu to ô ô ô liên hồi, kêu đến kiệt lực, khàn giọng. Chỉ là sau một hồi vùng vẫy, nó hoàn toàn không thể lay động được bàn tay cứng như thép nắm lấy cái đuôi của nó, nhìn bạch hồ giống như là giãy dụa trong tuyệt vọng mà thôi. Tráng hán cùng người trẻ tuổi đều xụ mặt xuống, lạnh lùng nhìn Thẩm Thạch một lát rồi tráng hán cười lạnh nói: “Huynh đệ, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?” Thẩm Thạch thôi không nhìn tuyết hồ nữa mà nhìn sang vị tráng hán kia, bình tĩnh nói: “Ta cũng tuyết hồ này có vài phần cơ duyên, kính xin hai vị mở một đường sống tha cho tuyết hồ một mạng.” Tráng hán cười lạnh, y còn chưa mở miệng nói, thì người trẻ tuổi bên cạnh đã lộ hung quang mắng: “Ngươi tính toán hay vậy sao, huynh đệ chúng ta bắt được con mồi, ngươi nói thả là thả sao?” Thẩm Thạch im lặng một lát, nói: “Như vậy đi, hai vị cuối cùng thì cũng là muốn đem da lông nó về đổi lấy tiền, tại hạ nguyện ý xuất ra linh tinh để mua nó, được chứ?” Tráng hán cùng người trẻ tuổi nhìn nhau, trên khuôn mặt có chút động dung, một lát sau tu sĩ trẻ tuổi kia quát: “Ngươi ra gia bao nhiêu linh tinh, da lông con tuyết hồ có giá trị không ít, ngươi đừng hòng dùng giá thấp để lừa gạt huynh đệ chúng ta.” Thẩm Thạch nhìn hắn rồi thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy hai vị ra giá đi.” Nam tử trẻ tuổi đảo mắt về phía con hồ ly trắng vẫn đang giãy dụa, cười lạnh nói: “Loại linh thú hiếm thấy thì da lông ít nhất cũng sáu mươi linh tinh.” Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, nói: “Giá này mắc rồi.” Người trẻ tuổi này tính tình cực kì dễ dao động, thậm chí còn mang theo lệ khí không ít, khi nghe Thẩm Thạch nói vậy thì mặt mũi tràn đầy tức giận, trong mắt lộ ra hung quang, quát: “Không hề đắt, tên hỗn đản nhà ngươi không tin lời lão tử sao?” Thần sắc Thẩm Thạch không thay đổi, tựa hồ đối với sự hung ác của người này làm như không thấy, nói: "Theo như giá thị trường, một tấm da tuyết hồ tốt nhất ở thành Thiên Hồng bán được năm mươi Linh tinh, nhưng đó là giá người ta mua trong thương hội. Các ngươi lúc này lấy da lông đem bán ở thành Phi Tuyết vắng vẻ này tự nhiên là bán không được giá tốt, nếu muốn đi thành Thiên Hồng, trên đường hao phí không nói, đến thành Thiên Hồng thì Thần Tiên Hội cũng chỉ trả tối đa cho các ngươi tối đa bốn mươi linh tinh." Nói đến đây, ánh mắt của Thẩm Thạch nhàn nhạt mà đảo qua khuôn mặt tràn đầy lệ khí của tu sĩ trẻ tuổi kia, nói: "Như thế nào, các ngươi cuối cùng đạt được tối đa cũng chỉ có thể ở ba mươi lăm Linh tinh mà thôi. Như vậy đi, ta theo như giá thị trường cho các ngươi năm mươi Linh tinh, hẳn là được rồi, như thế nào?" Tu sĩ trẻ tuổi ngơ ngác một chút, không nghĩ tới Thẩm Thạch đối với da loại hồ ly trắng này lại rõ ràng giá trên thị trường như thế, ở trong đó có bao nhiêu tính toán, chính y cũng không rõ lắm, nhưng mà trong trực giác y thì y cảm giác Thẩm Thạch nói như thế hẳn là sự thật. Nếu tính toán như vậy, năm mươi viên Linh tinh thật đúng là kiếm lợi lớn, trong lúc nhất thời y không khỏi có chút động tâm, quay đầu nhìn về phía bên tráng hán. Vừa rồi ở thời điểm Thẩm Thạch cùng tu sĩ trẻ tuổi kia đối thoại, tráng hán luôn nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Thạch, như có điều suy nghĩ, lúc này khi người trẻ tuổi nhìn qua, tráng hán liền cười ha ha một cái, chìa tay ra kéo một phát, nhưng làđem tu sĩ trẻ tuổi kia kéo về phía sau mình, đồng thời đi lên phía trước một bước, đem con hồ ly trắng kia trên tay dùng sức quăng một cái. Bạch Hồ lập tức phát ra một tiếng kêu đau thống khổ. Thẩm Thạch nhíu nhíu mày. Tráng hán thì cười lạnh một tiếng, nói: "Năm mươi thì không được, ngươi muốn mua mạng sống của con hồ ly trắng này có thể, ngươi xuất ra một trăm viên linh tinh đi!" Sắc mặt của Thẩm Thạch từ từ trầm xuống, nhìn chằm chằm vào tráng hán kia, sau đó chậm rãi nói: "Này, như thế là sao?" Trên mặt tráng hán lộ ra vẻ dữ tợn, vui vẻ, nói: "Tiểu tử, không phải ngươi nói ngươi và con hồ ly trắng này có cái cơ duyên chó má gì sao? Tấm da hồ ly này đích thực chỉ trị giá năm mươi viên Linh tinh, nhưng là cơ duyên kia của ngươi, liền tính thêm năm viên linh tinh." Tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh lập tức mắt sáng ngời, vỗ tay nói: "Đại ca nói rất đúng!" Dứt lời, hắn quay phắt đầu, đối với Thẩm Thạch hung dữ mà hô to, "Có nghe hay không, đại ca của ta nói, muốn mua mạng của con tuyết hồ này, lấy một trăm viên linh tinh ra." Thẩm Thạch không nói. Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Trên bầu trời tuyết bay, bông tuyết màu trắng mang theo khí tức băng hàn, rơi vào trên mặt của hắn, có hàn ý thấu xương khiến người ta có chút run rẩy. Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, sau một chốc, lại lần nữa mở ra, nhìn qua hai tu sĩ nhân tộc kia, nói khẽ: "Nhiều lắm." Tu sĩ trẻ tuổi giận dữ, nhảy ra ngoài, chỉ tay về phía Thẩm Thạch, cả giận nói: "Đánh rắm, lời đại ca của ta nói, ngươi rõ ràng còn dám trả giá!" Thẩm Thạch không có để tâm hắn, chỉ là nhìn xem tên tráng hán kia, nói: "Ngươi ra cái giá này, là cố ý muốn lừa bịp ta sao?" Tráng hán cười một tiếng dữ tợn, ánh mắt nhưng lại không có hảo ý mà nhìn Thẩm Thạch một cái, lập tức mà nhìn nhìn xung quanh, ý tứ hết sức rõ ràng, trên cánh đồng tuyết hoang dã này một mảng yên tĩnh, trừ ba người bọn họ ra, tự nhiên không có nửa bóng người rồi. Sau đó tráng hán giống như cười mà không phải cười mà nói: "Đã là như thế, ngươi lại muốn như thế nào?" Thẩm Thạch trầm mặc, một lát sau, hắn cúi đầu xuống, lấy ra túi Như Ý đeo ở trên hông xuống. Ánh mắt tráng hán cùng người trẻ tuổi kia lập tức đều rơi trên cái túi trong tay hắn này, sau đó Thẩm Thạch không nói một lời từ trong túi Như Ý lấy ra một nắm linh tinh, lập tức ánh mắt của hai người trở nên nóng rực lên. Linh tinh sáng long lanh lóng lánh, nhẹ nhàng nhấp nhô ở giữa tay của Thẩm Thạch, bông tuyết tung bay rơi xuống ánh sáng phát ra từ những bảo thạch đẹp mắt này mà chiết xạ ra hào quang rực rỡ này mà trở nên mỹ lệ, lóe ra quang huy rung động lòng người. Thẩm Thạch yên lặng mà đếm một trăm viên linh tinh, sau đó đem túi Như Ý đeo lại bên hông, hăn cầm lấy linh tinh hướng tráng hán cùng người tuổi trẻ kia đi đến, mà hai người kia hô hấp giờ phút này đều lộ ra có chút dồn dập, ánh mắt không ngừng nhìn linh tinh và túi như ý trên hông Thẩm Thạch lúc này bọn họ chẳng còn ý tứ trao đổi gì nữa. Thẩm Thạch đi đến bên cạnh. Thẩm Thạch đưa cánh tay hướng về trước. Thẩm Thạch thản nhiên nói: "Cầm đi, ta mua mạng của nó." Tráng hán cùng tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, ở trong một sát na đó, bọn chúng phảng phất tâm hữu linh tê, đều thấy được suy nghĩ trong lòng người kia. Sau một lát, tu sĩ trẻ tuổi tiến lên một bước, duỗi hai tay ra muốn nhận những linh tinh kia, mà tráng hán kia lại mạnh mẽ hất tay lên, nhưng lại đem hồ ly trắng kia đột nhiên ném ra ngoài, sau đó cánh tay khẽ đảo, trong nháy mắt xuất hiện một thanh đại đao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, cuống nộ quát lên một tiếng, trực tiếp hướng Thẩm Thạch hung hăng bổ xuống, đồng thời trong miệng nhe răng cười nói: "Hay là cầm mạng của ngươi để đổi a!" Cùng lúc đó, người tuổi trẻ kia cũng là hô to một tiếng, hai tay lật lên, một đôi chủy thủ âm độc vô cùng từ tay áo hiện ra, xuyên thẳng ngực của Thẩm Thạch, một nụ cười đắc ý, hiện trên khoé miệng y. Một đứa con nít này, còn dám mang theo nhiều hàng hóa tiền bạc như vậy một thân một mình đi ở dã ngoại hoang vu, không giết ngươi, giết ai? Ánh đao xuất hiện, tay của Thẩm Thạch khe khẽ run rẩy một cái, buông lỏng ra, linh tinh sáng lóng lánh trong nháy mắt rơi đầy đất. Hắn giương mắt, im lặng mà nhìn lại. Trong thiên địa, gió lạnh chợt nổi.