Lục Tiên

Chương 677

Giống như lúc ban đầu, vào ban đêm tuyết nguyên không có quá nhiều sự khác biệt, rét mướt, khắc nghiệt, lạnh lẽo với vô cùng vô tận gió tuyết. Khung trời tối đen, cùng với mặt đất bao la mờ mịt bị tuyết rơi xuống phủ thành một mảnh ảm đạm màu trắng, phần lớn đều không tìm được bất cứ khí tức sinh mạng nào. Cho dù có một số sinh vật có được sức sống thập phần cứng cỏi, cố gắng bám trụ sinh tồn trên mảnh tuyết nguyên nơi cực bắc xa xôi này, cũng hiếm khi xuất hiện vào ban đêm, mà sẽ cố rúc ở trong sào huyệt của mình, đợi chờ đến khi bình minh sẽ đỡ lạnh hơn một chút. Khoảng thời gian lạnh lẽo như lúc này, vốn là lúc mọi người đang bình yên chìm sâu vào giấc ngủ, thế nhưng ở nơi đây, lại có những người không hề ngủ. Sơn động trống một nửa, cho đến đêm khuya, ba người Cam Trạch, Tôn Hữu và Vĩnh Nghiệp, vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Đống lửa vốn đã ảm đạm sắp tắt, thế nhưng luôn có người sẽ cho thêm củi vào, nhanh chóng bốc cháy, sáng rực lên. Ba người bọn y ngồi vây quanh đống lửa, phần lớn thời gian trầm mặc không nói, dường như đều có suy nghĩ riêng của mình. Cam Trạch khẽ thở dài, thân thể y lắc lư đứng dậy, nhân tiện đi tới cửa huyệt động, lúc ánh mắt hắn nhìn ra xa một chút trong mảnh gió tuyết kia, bỗng nhiên thấy được một đạo cột sáng xông thẳng vào màn đêm hắc ám. Tại một chỗ xa xôi ở sâu trong tuyết nguyên, nơi đây gió tuyết càng lớn hơn nữa, nơi đây hoang vu trống trải không có lấy một chút sức sống nào, đứng sừng sững một ngôi chùa khổng lồ. Cung điện lầu các tầng tầng lớp lớp, cho dù gió tuyết có lớn đến mấy cũng không thể che đi khí tức cổ kính vốn có. Phần lớn các tăng nhân đều đã sớm an giấc, thỉnh thoảng trên một ít khoảng sân nhỏ yên tĩnh mới có thể thấy mấy thân ảnh cô độc, đang cởi trần nhắm mắt ngồi trong đống tuyết, mặc cho gió tuyết tàn phá bừa bãi lên thân thể, đó là những đệ tử khổ tu của nhất mạch "Phong Tuyết Thiền" Trấn Long Điện. Bên trong một tòa nội đường yên tĩnh nho nhỏ, có một thiên khổ thượng nhân đang khoanh chân tĩnh tọa, bên trên bàn tay có một chuỗi tràng hạt đang nhẹ nhàng di chuyển, bỗng nhiên dừng lại, hai mắt y mở ra, hướng về phía xa, ánh mắt như nhìn xuyên qua từng bức tường cao lớn, thấy được một cột sáng xông thẳng lên trời. Còn trên một ngọn núi hùng vĩ cao vạn trượng, sừng sững tại một chỗ không biết tên trên tuyết nguyên, bên cạnh ngọn núi ấy là vực sâu đen ngòm, nhìn không thấy đáy, gần như đồng thời, màn đen xôn xao dâng lên, phía dưới vực sâu không đáy xuất hiện một thân ảnh cự nhân không đầu khổng lồ đang chậm rãi đứng dậy, một con rồng già nua rời khỏi sào huyệt của nó, xuất hiện ở trên vai của cự nhân. Dựa vào ngọn núi khổng lồ như nối liền trời đất này, lạnh lùng nhìn cột sáng rực rỡ đang đâm rách mây đen, làm thành một cảnh tượng thiên địa chấn động, phong vân biến sắc, từng gợn sóng mây rộng lớn lan ra. Cự nhân không đầu trầm mặc (có còn đầu đâu mà nói :cuoichet:), còn lão long kia thì lầu bầu một tiếng, thoạt nhìn như vài phần bất đắc dĩ. Trong bóng đêm, y thấp giọng nói một câu: - Chuyện gì phải đến thì sẽ đến, cuối cùng cũng tránh không khỏi a! ---***--- Thực ra tại phiến gió tuyết hắc ám này, cái khí thế khổng lồ kinh người của đạo ánh sáng chói mắt kia thời gian duy trì cũng không quá lâu, kéo dài không đến mười hơi thở, sau đó nhanh chóng ảm đạm rồi biến mất không thấy gì nữa. Bóng tối cùng gió tuyết trong nháy mắt lại tiếp tục chiếm lĩnh mảnh thế giới giá lạnh này, mây đen trên bầu trời lại nhanh chóng tụ tập về lại một chỗ, tựa hồ như muốn chứng minh hiện tại cùng lúc trước hết thảy đều giống nhau, không hề xảy ra chuyện gì. Cột sáng làm rung động nhân tâm kia tuy đã biến mất, nhưng tựa hồ ở bên trong vòm trời hắc ám này vẫn còn lưu lại tàn ảnh, làm cho người ta hít thở không thông, khoảnh khắc đó, đủ để chấn vỡ màn đêm, lưu lại khí tức không thể phai mờ. Phía trên tuyết nguyên, hết thảy đều quay về yên tĩnh. Khi cột ánh sáng chói lọi kia biến mất, dường như bóng tối quay trở lại nhiều hơn lúc trước, vốn ban đầu còn có thể có một chút ánh sáng nhàn nhạt, giờ phút này cũng biến mất không còn thấy gì nữa, tiếng gió cũng ảm đạm hơn, chỉ có tuyết vẫn còn đang lặng lẽ rơi xuống. Qua một lúc lâu sau, ánh mắt Chung Thanh Lộ mới lại thích ứng với bóng tối nơi đây, chậm rãi nhìn thấy mơ hồ một ít cảnh vật chung quanh, mà hô hấp của nàng lúc này tựa như đang run lẩy bẩy. Đạo ánh sáng kia, vốn phát ra từ trên người Thạch Đầu. Nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, trận chiến này thực sự rất tàn khốc, bầy Quỷ Huyết Lang này dữ tợn kinh khủng, cảm giác đi qua lằn ranh sinh tử kia làm cho nàng phải run rẩy, khi còn tu luyện trên Kim Hồng Sơn, cuộc sống thoải mái dễ chịu lại an toàn, cảm giác sợ hãi ấy chưa từng xuất hiện qua. Nàng tựa như biết thêm được mặt u ám khác của thế giới này. Có thể trước kia nàng ngẫu nhiên nghe được một số trưởng lão, bằng hữu từng nói qua những sự việc như thế, nhưng khi lần đầu được nếm trải qua, từ đáy lòng nàng vẫn xuất hiện cảm giác khiếp sợ. Khoảng khắc ấy, nàng bỗng nhiên nghĩ về Thạch Đầu lúc trước cùng mình giao ước, đi Yêu Đảo chém giết sinh tử chính là như vậy sao? Có phải hay không những linh tinh do hắn chiếm đoạt linh tài đem về đổi được, giao cho mình, có hay chăng đều thấm đẫm mùi vị máu tươi? Ánh mắt dần dần rõ ràng hơn, nàng thở ra một hơi, sau đó thấy rõ được tình hình chung quanh, lấy hắn làm trung tâm, tất cả tuyết đọng trong phạm vi hơn mười trượng xung quanh đột nhiên biến mất, giống như có cái gì đó dữ dội nổ tung, làm cho tất cả đều bị hòa tan, mà đám sói hung lệ kia, giờ phút này toàn bộ đều ngã lăn trên mặt đất không nhúc nhích, mặc cho từng bông tuyết rơi xuống phủ lên thân thể bọn chúng. Vố số con mắt u hỏa màu xanh, giờ phút này đều đã bị dập tắt hoàn toàn, trong cột sáng lúc trước, bất luận khí tức ma quỷ nào đều không thể sống sót được. Trên thân thể cả đám Quỷ Huyết Lang đều là một đống máu thịt bừa bãi, dường như bị thiêu đốt bởi một loại lửa nào đó đến từ địa ngục, nhìn không ra hình thù gì, làm cho lòng người phát lạnh. Chung Thanh Lộ chậm rãi quay đầu lại, trên mặt đất sau lưng nàng, vẫn còn một nam tử đang nằm đó, Tiểu Hắc Trư vẫn đang thủ vệ bên cạnh hắn. Trong mắt nàng tràn đầy vẻ khiếp sợ, cùng khó tin, nàng vẫn nhớ rõ một màn không thể tưởng tượng lúc trước. Lúc Thạch Đầu ngã xuống hôn mê, bầy sói chung quanh gào thét nhào tới, muốn đem hắn cắn xé thành từng mảnh, nàng đang ngỡ ngàng ở trên không không biết làm gì, đột nhiên nàng tỉnh ngộ, không thểđể Thạch Đầu một mình ở lại như vậy được, thời điểm đang muốn tóm lấy hắn bay đi, bỗng nhiên nàng chứng kiến từ trên thân thể Thạch Đầu, chính xác hơn là từ vị trí của Đan Điền trên bụng hắn, tản mát ra một đạo ánh sáng màu vàng chói lọi. Kim quang kia lập tức bao trùm lấy toàn thân hắn, ngay sau đó từng mảnh, từng mảnh giáp màu vàng có chứa long văn xuất hiện, bao bọc lấy thêm thể hắn, như mặc vào một đạo khôi giáp màu vàng, đồng thời, mặt Thẩm Thạch vặn vẹo mãnh liệt, dường như hắn đang chịu một sự thống khổ, đau nhức nào đó, làm cho hắn phải giật mình tỉnh lại. Lúc này đàn sói đang nhào tới. Hắn vừa mở mắt ra lại là tuyệt cảnh. Bóng tối ngập tràn nhấn chìm hắn. Lúc này đã không còn có khe hở nào để hắn có thể trốn đi. Tiểu Hắc ở bên cạnh hắn vẫn đang gào thét như cũ, cuồng bạo, dốc sức liều mang ngăn cản đàn sói đang ùa lên, bởi vì không cóđường lui, thân hình nhanh nhẹn của nó cũng không còn cách nào tránh đi những công kích của bầy sói, trên thân thể nó máu tươi mau chóng chảy ra, loáng thoáng còn lộ ra xương trắng. Sau đó kim quang rơi lả tả, giống như vỡ vụn ra. Từng mảnh Long Văn Giáp bắn ra ánh sáng chói lọi cuối cùng trên thế gian này, sau đó dần tiêu tán. Hắn trong bóng đêm, nét mặt lạnh lẽo, trái tim rét lạnh, cảm giác thân thể mình ít nhất đã bị ba con sói cắn xé, vô số ánh ma trơi tựa như u linh đang đung đưa trước mặt, âm thanh gầm gừ hung ác đang bên tai. Hắn khoát tay hất văng một con sói, thủ chưởng như đao, cắm vào bụng của mình. Sự thống khổ khó có thể tưởng tượng được đang giống như thủy triều vọt lên đầu hắn, thân thể hắn run rẩy, trong đầu của hắn bỗng xét qua một thân ảnh. Sau một khắc, chính là một khắc thôi, huyết dịch toàn thân hắn dường như biến mất, hội tụ đến nơi nào đó. Ở phía dưới cung điện hắc ám dưới mặt đất kia, có một thân ảnh nửa người nửa quỷ... ================== Thân lâm vào cảnh tuyệt sinh Bóng hồng sẽ mất còn mình sẽ vong Còn đâu do dự trong lòng Quyết tâm phế bỏ tận trong Đan Điền