Lục Tiên
Chương 594
Hai lựa chọn, hai con đường cần phải lựa chọn đột nhiên xuất hiện, khiến cho Thẩm Thạch kinh ngạc, lâm vào tình huống khó xử. Trước đây Thẩm Thạch chưa bao giờ nghĩ Âm Dương Chú lại xung đột với công pháp tu luyện chính quy được Lăng Tiêu Tông truyền thụ, ít nhất thì những năm tu luyện gần đây hai công pháp này vẫn được Thẩm Thạch tu luyện một cách bình yên vô sự. Kì thực mà nói, hắn phải tu luyện thời gian gấp đôi so các bạn đồng trang lứa với hắn, người bình thường mỗi ngày hấp nạp một lần linh lực vào cơ thể, còn Thẩm Thạch phải tu luyện đến hai lần một lần là để lấp đầy khiếu huyệt mi tâm, còn một lần là cho đan điền.
Nhiều năm nay, Thẩm Thạch cũng đôi lần ngẫu nhiên nghĩ tới, nếu trong cơ thể mình không tồn tại hai loại công pháp bất đồng, với sự chăm chỉ, miệt mài trong tu luyện chưa hề gián đoạn thì đạo hạnh hiện nay cũng có lẽ hơn gấp đôi Ngưng Nguyên cảnh sơ giai mới đúng. Nhưng ý tưởng này tự nhiên không có khả năng xảy ra nên hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, mà càng ngày hắn càng say mê Ngũ hành pháp thuật, lại phát hiện ra Linh khiếu kèm theo Âm Dương Chú âm thầm trợ lực trong thi triển pháp thuật, khiến cho hắn có được chiến lực thập phần cường đại, tự nhiên việc tốt như vậy thì không thể bỏ qua.
Giờ phút này ở một nơi sâu bên trong địa cung Yêu Tộc, thật chẳng có thiên lý khi Hoàng Minh đột nhiên đưa một sự thật khó có thể chấp nhận, buộc hắn phải lựa chọn.
Hai con đường phải chọn một cái, nếu không chon thì vẫn có con đường thứ ba nhưng con đường đó lại là tử lộ.
Thẩm Thạch trầm mặc thật lâu, rất lâu sau mới khó khăn thốt thành lời, nói: “Tiền bối, thật không có biện pháp khác sao?”
Hoàng Minh thản nhiên nói: “Không có, hai giải pháp, tự ngươi lựa chọn đi.”
Thẩm Thạch lại lâm vào trầm mặc, rất lâu sau đó, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Hoàng Minh cắn răng, trầm giọng nói: “Nếu như quả thật đúng như vậy, vãn bối chọn phế bỏ linh khiếu giữ lại đan điền.”
“Ân”
Hoàng Minh xoay người lại, lông mày chau lên nhìn Thẩm Thạch, thần sắc có chút ngoài ý muốn nói: “Giữ lại đan điền? Nếu ta nhìn không lầm thì trên người của ngươi linh lực ở Linh khiếu dồi dào, thuần khiết hơn a.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, gật đầu nhẹ nói: “Vâng, cho đến hôm nay khi vãn bối cùng người ta đấu pháp chém giết, kỳ thật cường đại nhất vẫn là khi sử dụng Âm Dương Chú thôi động Ngũ Hành pháp thuật.”
Hoàng Minh nhìn Thẩm Thạch với thêm vài phần hứng thú, nói: “Đã như vậy vì sao ngươi vẫn chọn giữ lại đan điền? Ngươi nên biết rằng nếu buông bỏ đan điền, đem toàn bộ linh lực của ngươi tụ về khiếu huyệt mi tâm thì Âm Dương Chú của ngươi sẽ tiến thêm một bước dài, nhiều loại thuật pháp cũng sẽ có uy lực lớn hơn nữa. Nếu như…Ta đem Âm Dương Chú trọn vẹn truyền cho ngươi, bổ sung tất cả những thiếu sót nói không chừng ngày sau ngươi sẽ có thành tựu lớn, vậy vì sao ngươi lại muốn chọn lựa đan điền?”
Sắc mặt Thẩm Thạch biến đổi liên tục, hiển nhiên trong lòng cũng đang tranh đấu, nhưng cuối cùng đành cười khổ một tiếng, nhìn về phái Hoàng Minh nói: “Tiền bối người nói như vậy trong lòng vãn bối đã minh bạch, người muốn vãn bối tích luỹ tu luyện thế nhưng mà…nếu như vãn bối lần này thật sự có thể từ địa cung trở ra bên ngoài, thiên hạ này to lớn thêm vào đó trưởng lão trong tông tuệ nhãn như đuốc không thể không có khả năng không nhìn ra dị trạng trong cơ thể vãn bối. Đến lúc đó vãn bối đã không còn đan điền thì chẳng khác gì phế nhân , sợ là không có cách nào ở lại Lăng Tiêu Tông nữa, thậm chí ngày cả bí mật về Linh khiếu cũng bị phát hiện rồi bị gán cho tội danh là tu luyện tà ma ngoại đạo, vãn bối chạy không thoát lúc đó thật sự càng thêm không xong.”
“Cho nên vãn bối thấy nên giữ lại đan điền, lúc trước tiền bối có nói, nếu phá huỷ linh khiếu thì trong đan điền vãn bối cũng đồng dạng có thể tụ lại linh lực kia, đến khí đó đạo hạnh của vãn bối tăng lên không ít, về sau khi ở trong tông môn thời gian dành cho lo sợ cũng sẽ giảm đi một ít.” Thẩm Thạch thành khẩn nhìn Hoàng Minh, đem những lời thật lòng nói ra.
Hoàng Minh nhìn Thẩm Thạch bỗng nhiên phất tay áo, cau mày nói: “Đại trượng phu, tu hành bản thân là căn bản, ngươi để ý đến lời nói của ngoại nhân làm gì?”
Thẩm Thạch bước lên hai bước nhìn xung quanh cung điện cực lớn phong cách cổ xưa, nhìn nam nhân vạn năm trước tung hoành thiên hạ, nghiêm mặt nói: “Hảo ý của tiền bối, vãn bối hiểu rõ, nhớ vào năm đó ngài cùng Lục Thánh Nguyên Vấn Thiên Tổ sư tự tay tiêu diệt Thiên Yêu Vương Đình, đều là tuyệt đại nhân vật , phong thái đó vãn bối không thể nào bì được.Mà thời thế hiện nay so với lúc trước đã có bất đồng, vào thời loạn thế mọi thứ đều không có sự ước thúc, nhưng hôm nay nhân tộc thống nhất Hồng Mông thế giới đã hơn vạn năm, trong thế giới tu chân mọi thứ sớm đã có quy tắc, nếu như vứt bỏ đan điền để tu luyện tiếp như lời ngài nói, không biết chừng tiền đồ sẽ tiến xa, nhưng tiền bối cũng thứ cho vãn bối nói thẳng, con đường đó hôm nay không thể đi tiếp dduowc nữa.”
“Âm Dương Chú dù sao cũng là Yêu Tộc bí pháp, một tu sĩ không có đan điền mà có pháp lực sung túc, chiến lực cường đại tự nhiên sẽ gây nhiều sự chú ý, huống chi vãn bối lại là đệ tử thân truyền của Tứ Chính danh môn. Sự chú ý này thật không thể tránh khỏi, một khi tiết lộ chỉ sợ vãn bối rơi vào cảnh chết yểu, hơn nữa dùng thái độ hôm nay của Nhân Tộc đối với Yêu Tộc, nếu vãn bối chọn con đường này thì chẳng khác gì vãn bối chống lại cả Nhân Tộc.”
Thẩm Thạch lắc đầu, thần thái dần bình tĩnh lại, hiển nhiên Thẩm Thạch đã hạ quyết tâm, vẫn không có ý tứ dao động nói: “Con đường này, vãn bối đi không được.”
Hoàng Minh hừ một tiếng nói: “Do tâm tính ngươi không kiên trì thôi.”
Thẩm Thạch cười cười cúi đầu không nói, chuyện này mỗi người có một cách nhìn khác nhau của riêng bản thân mỗi người, thật sự không có cách nào thống nhất được.
Chỉ là lựa chọn của Thẩm Thạch khiến Hoàng Minh không thoải mái, nhưng đoạn thời gian ở chung với Thẩm Thạch Hoàng Minh đối với hắn có ấn tượng không tệ với tên hậu bối này, nên cũng chẳng có ý cưỡng bách bắt buộc. Sau một lát trầm ngâm, Hoàng Minh phất tay nói: “Mà thôi dù sao đây cũng là lựa chọn của ngươi, ta cũng không nhiều lời.”
Nói xong ánh mắt Hoàng Minh chớp lên, đứng yên một chỗ lộ vẻ suy tư, bỗng nhiên ném một kiện đồ vật về phía Thẩm Thạch, Thẩm Thạch liền đưa tay đón lấy, tập trung nhìn vào, phát hiện đúng là quyển sách cũ kĩ lúc trước mình đưa cho Hoàng Minh, là quyển sách về Âm Dương Chú. Nhưng quyển sách lúc này đã không còn là quyển sách lúc trước, nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, về sau như ý thức được điều gì, tim hắn đạp nhanh hơn vài phần, vội vàng lật vài tờ quả nhiên phát hiện ngoài Thanh Tâm Chú cùng Thiên Minh Chú, những trang sau của quyển sách vốn dĩ trống rỗng giờ đã xuất hiện những đoạn văn tự.
“Ta đã giúp ngươi giải khai cấm chế trên quyển sách, cuối cùng cho dù ngươi bỏ đi linh khiếu hay đan điền, bí pháp hợp nhất toàn bộ linh lực trong cơ thể ta cung đã ghi vào rồi.” Hoàng Minh thản nhiên nói.
“Đạo hạnh bây giờ của ngươi không cao, vẫn còn thời gian quyết định, sau khi rời khỏi đây, có thể tự mình nghĩ tiếp, nếu đã có quyết định thì chọn theo một cái mà tu luyện.”
Thẩm Thạch cắn răng, mặt mũi tràn đầy vẻ cảm kích, hướng về Hoàng Minh trịnh trọng thi lễ, đồng thời khẽ giật mình trên mặt lộ ra nét vui mừng, nói khẽ:
“Tiền bối ngài nói là… vãn bối có thể ly khai nơi này, trở ra ngoài sao?”
Hoàng Minh hừ một tiếng, tựa hồ tính nói điều gì, bỗng nhiên kim sắc quan tài bên cạnh Hoàng Minh trầm mặc từ lâu bỗng nhiên vang lên tiếng cười chói tai, sau đó truyền ra một thanh âm mang theo vài phần ý tứ ác độc:
“Dối trá… Tiểu tử không lẽ hắn nói cái gì ngươi cũng tin hoàn toàn sao?”
================
Đan điền Nhân tộc đã quen
Linh khiếu quyết bỏ một phen bất ngờ
Được sách liền chớp thời cơ
Địa cung thoát khốn, giấc mơ dễ thành?
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
71 chương
10 chương
501 chương
1253 chương
121 chương