Lục Tiên

Chương 592

Điều này có vẻ giống như một câu chuyện dài cuối cùng đã đến hồi kết thúc.Nhìn thần sắc Hoàng Minh trầm mặc pha lẫn chút mờ mịt, có lẽ sau những tháng năm dài đằng đẵng và cô đơn trong lòng đất, lần đầu tiên hắn cùng người khác nói về những chuyện năm xưa, dường như trong trái tim của mình, có nhiều thứ ngay cả hắn cũng tưởng rằng đã lãng quên. Ấy thế mà hôm nay lại nhận ra mình vẫn còn nhớ rõ mồn một. Thẩm Thạch không hiểu tại sao Hoàng Minh lại nói với mình về những chuyện trước đây nhưng nhìn thần sắc của Hoàng Minh thì hắn cũng suy đoán được vài phần. Có lẽ vì tính mệnh của vị tiền bối này đã bị mai một trong cõi trần ai nên chỉ đơn thuần là trò chuyện mà thôi. Vậy nên đối với đoạn chuyện cũ này hắn cũng không bày tỏ ý kiến gì, có chăng là hiện tại trong lòng hắn đang nổi lên một vấn đề khiến hắn phải đắn đo một hồi rồi mãi về sau nhịn không được nên hắn mới hỏi Hoàng Minh: “Tiền bối, chẳng phải hôm nay ngài đã có được Già La Diệp đó sao? Dựa theo lời của tổ sư Nguyên Vấn Thiên năm đó thì bảo vật này có thể giúp ngài…Hức, siêu thoát sinh tử và cải tạo thân thể? Vì sao tiền bối còn chưa sử dụng?” Hoàng Minh nhướng mày lên nhìn Thẩm Thạch một lát rồi mỉm cười. Lúc trước, không thấy rõ động tác của hắn thế nào mà từ trong đống đồ vật hỗn độn và to tướng của Chung Thanh Lộ khiến người khác phải trợn mắt há mồm, hắn đã tìm thấy cái hộp nhỏ, nó khe khẽ bay lên và lơ lửng trước người hắn. Ánh mắt hắn dừng lại ở cái hộp cổ xưa này và lộ ra chút sắc thái phức tạp, về sau lại chậm rãi lắc đầu, mơ hồ có thể thấy trong nụ cười hiện lên sự cay đắng. Nội tâm Thẩm Thạch nổi lên vài phần bất an, hắn ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối làm sao vậy?” “Đã bao giờ ngươi nghĩ đến việc nếu như năm đó Nguyên đại ca đã nói trong Hồng Mông giới không có Già La Diệp thì tại sao lúc trước Toản Địa Lão và Cẩu Đầu Nhân lại phát hiện ra mùi của nó trên người của cô nương kia rồi mang nàng đến đây không?” Thẩm Thạch rùng mình, cứ ngỡ rằng vốn dĩ hắn là người có tính tình cẩn thận nhưng rõ ràng lại chẳng để ý đến điểm bất ổn này. Lúc trước, vì nghe Hoàng Minh kể lại một đoạn chuyện năm xưa thực sự quá kinh tâm động phách nên khiến hắn không hề có tâm tư chú ý đến cái khác. Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn nhanh chóng ý thức được cái gì đó, Thẩm Thạch nhướng mày kinh ngạc nhìn Hoàng Minh rồi hỏi: “Nói vậy, chẳng lẽ…Ở đây tiền bối đã có Già La Diệp?” Hoàng Minh nở một nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Trong Địa cung chẳng kể năm tháng, đại khái là ngay sau khi Nguyên đại ca bỏ đi, ta nhờ vào Minh Sát Khí cổ quái tu bổ nên cũng dần dần hồi phục hoàn toàn, chỉ có điều đúng như lời đại ca đã nói, ta cũng không có cách nào rời khỏi Yêu Hoàng Điện này được, mặt khác cũng không thấy Nguyên đại ca trở lại. Thời gian dần trôi qua, về sau bên trong Địa cung ngày càng phong bế, các loại quỷ vật, Yêu thú không ngừng sinh trưởng, riêng ta cứ từ từ sống ở trung tâm của Địa cung, nơi có quỷ khí mạnh nhất, đạo hạnh bản thân lại không kém, kết quả đã trở thành Đại vương của đám quái vật trong cả khu vực này.” “Ta chờ đợi Nguyên đại ca rất lâu nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào. Tính toán thời gian, trong lòng ta cũng hiểu rằng nếu lúc trước hắn không nói láo thì sợ là hắn đã chết rồi. Dần dần ta cũng hết hy vọng và chẳng chờ mong điều gì nữa. Bất ngờ cho đến một ngày, Toản Địa Lão từ xó xỉnh nào đó trong Địa cung mang về một xác chết, trên xác chết còn có một cái túi kèm theo một phong thư và nó được chỉ định là phải đưa cho ta.” Thẩm Thạch nhướng mày, chần chừ trong giây lát rồi mới hỏi: “Phải chăng thứ ở trong túi chính là Già La Diệp?” Hoàng Minh cười cười đáp:”Chính xác, trong lá thư viết rằng thứ này là năm đó Nguyên đại ca giao cho, trải qua trăm đắng nghìn cay sáng lập dị cảnh, từ trong dị giới mới tìm được nó, sau đó hậu nhân tuân thủ ước định ngày trước đưa tới, chỉ có điều thời gian qua đi, cảnh vật đổi thay, hôm nay không ai có thể đi sâu vào Địa cung của Yêu tộc được nữa cho nên chỉ có thể làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh vậy.” Thẩm Thạch lâm vào trầm mặc, dường như muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn Hoàng Minh thì hắn lại lặng im. Hoàng Minh cười nhạt, thần sắc như thường rồi bình tĩnh nói tiếp: “Đương nhiên lúc ấy ta vui mừng quá đỗi, hành động của Nguyên đại ca khiến ta cảm động rơi nước mắt, đồng thời cũng xúc động vì hậu đại truyền nhân của hắn vẫn còn nhớ và tuân thủ ước định nên ta nhanh chóng lấy Già La Diệp ra rồi ăn vào.” Sắc mặt Thẩm Thạch biến đổi phức tạp, hắn lặng lẽ quan sát Hoàng Minh, ở đây sau bao tháng năm dài dằng dặc, bên dưới bộ y phục màu vàng vẫn có thể thấy rõ mồn một hài cốt trắng toát, hiển nhiên trong chuyện này thực sự không thuận buồm xuôi gió mà đã xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn. Quả nhiên miệng Hoàng Minh mấp máy nhưng ngữ điệu vẫn coi như còn bình tĩnh, có lẽ trải qua nhiều năm như vậy nên đã sớm lãnh đạm nói tiếp: “Lúc này xác thực là kỳ bảo Già La Diệp của dị giới đã có phần hiệu quả, đối với tàn thân nhiễm nặng Minh Sát Khí của ta liền có tác dụng, nó bắt đầu cải tạo thể xác và huyết mạch. Thế nhưng ngay vào lúc ta đang mừng rỡ muôn phần thì đột nhiên phát hiện ra rằng không ngờ trong Già La Diệp lại âm thầm ẩn chứa một loại kịch độc.” “Kỳ thật nếu bảo là độc thì cũng không hoàn toàn chính xác. Đó là một loại độc tố rất kỳ quái, nó lẫn vào trong Già La Diệp và hầu như vô hại nhưng sau khi dược lực của nó tan ra thì loại độc tố bí ẩn quỷ dị này liền phát sinh biến hóa, nó làm cho dược lực đang cải tạo thân thể nhanh chóng chuyển thành một loại độc dược cực mạnh khiến không một sinh linh bình thường nào có thể chống cự được. Nói một cách khác, thật sự Già La Diệp có thể giúp ta tạo ra thân thể mới nhưng khi ta đang hồi phục đến thời khắc này thì ta cũng lập tức muốn chết đi.” “Lúc ấy, khi ta phát hiện ra loại kịch độc bí ẩn này thì nội tâm hoảng hốt nên lập tức dừng không dùng Già La Diệp nữa. Chỉ có điều là đã quá muộn, độc tố đã xâm nhập vào xương cốt, thậm chí nhiễm sâu vào đầu ta, bởi vì ta nhạy bén phát hiện sớm, mặt khác ta chưa dùng nhiều Già La Diệp cho lắm nên mới may mắn sống sót.” “Từ đó về sau, dù tiếp tục có thêm Già Lam Diệp mới chuyển đến thì đối với ta cũng không còn là bảo vật cải tạo thân thể mà chính là kịch độc đoạt mệnh.” Sắc mặt Thẩm Thạch thoáng tái đi, hắn lặng im hồi lâu rồi mới khẽ hỏi: “Người biết là ai làm sao?” Hoàng Minh thẩn nhiên nói: “Không biết, năm đó ta kích động và phẫn nộ muốn phát điên, cũng từng hoài nghi Nguyên đại ca nhưng rất nhanh ta liền hiểu ra, nếu thật sự Nguyên đại ca muốn ta chết thì đâu cần phải rắc rối như vậy, năm đó chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết ta. Thay vào đó, hiện nay Già La Diệp xuất hiện ở Hồng Mông giới cho thấy hắn vẫn thật sự theo như lời nói năm đó tìm kiếm giúp ta.” Hoàng Minh chậm rãi cúi đầu, một lát sau khẽ thở dài rồi nói: “Ta thật sự rất cảm kích hắn.” Thẩm Thạch lặng im không nói, hắn nghĩ thầm, thành thực mà nói chuyện âm thầm hạ độc vào Già La Diệp, phản ứng đầu tiên trong đầu hắn chính là loại trừ ngay Nguyên Vấn Thiên cùng tất cả các vị Thánh nhân của Nhân tộc ra ngoài vòng nghi ngờ. Dù sao việc này cũng có liên quan khá lớn, các vị ấy lại là bậc thánh hiền được muôn đời kính ngưỡng, nếu không có chứng cứ thì dường như chỉ nghĩ thôi cũng đã là một loại xúc phạm. Chẳng qua bây giờ Thẩm Thạch lại nhịn không được, năm đó cái danh tự Hoàng Minh này đã bị xóa sạch khỏi lịch sử, kẻ làm nên sự tình này cũng như kẻ hạ độc có lẽ hơn phân nửa chỉ là một người. Nghĩ đến đây, thân thể Thẩm Thạch khẽ run rẩy, hắn ngước lên thì lại thấy Hoàng Minh cũng đang nhìn mình, ánh mắt trầm lắng rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi Thẩm Thạch: “Thế nào, ngươi nghĩ tới điều gì sao?” Trái tim Thẩm Thạch đập mạnh một phát, hắn do dự giây lát cho đến khi thấy trong mắt Hoàng Minh thoáng lộ ra phong mang sắc nhọn thì mới đột ngột mở miệng đáp: “Vãn bối cảm thấy… dường như có liên quan đến Thần Tiên Hội.” =============== Già La Diệp nếu đây thực đúng Lão Hoàng Minh chẳng đụng đến sao Năm xưa độc phát tuôn trào Đám Thần Tiên hội phần nào liên can.​ =============== Già La gửi tới địa cung Hoàng Minh phục dụng sẽ cùng chôn thân Đặt lên toan tính bàn cân Là Thần Tiên Hội có phần chủ mưu