Lục Tiên

Chương 568

Tốc độ của quái vật Cẩu Đầu Nhân này thực là quá nhanh, Thẩm Thạch cũng biết rằng thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng vào hoàn cảnh này có muốn tránh cũng không thể tránh nổi rồi, mắt nhìn vũng máu đen kia đang đánh xuống muốn nuốt trọn thân hình của mình thì trên tay Thẩm Thạch cũng chỉ có miễn cưỡng kích hoạt một cái hỏa cầu, nhưng dưới sự bao trùm của vũng máu này thì dường như ánh sáng do hỏa cầu phát ra trông rất là ảm đạm. Cùng lúc đó thì bên cạnh Cẩu Đầu Nhân bỗng nhiên xuất hiện một bóng màu vàng, chủ nhân của cái bóng đó chính là Hoàng Minh người vẫn một mực ở trên bệ đá kia giờ đây thần không biết quỷ không hay đã đứng bên cạnh của Cẩu Đầu Nhân. Cẩu Đầu Nhân bỗng nhiên hốt hoảng, muốn mở miệng nói câu gì thì đã thấy tay Hoàng Minh đã nhẹ nhàng đặt lên vai của nó, rồi lặng yên như không ném Cẩu Đầu Nhân qua một bên. Cái vũng máu đen kia cũng lập tức theo chân Cẩu Đầu Nhân mà tán loạn về hướng khác, nhưng mà Hỏa Cầu Thuật được kích hoạt vội vàng của Thẩm Thạch vẫn trên đường bay đến. Giờ phút này tuy đã mất đi mục tiêu ban đầu là Cẩu Đầu Nhân nhưng hỏa cầu vẫn cứ bay đến và nó đang bay thẳng đến trước mặt của Hoàng Minh. Trong chốc lát, ánh lửa của hỏa cầu ngày càng đến gần và chiếu lên khuôn mặt của Hoàng Minh, trong hai con mắt của y cũng phản chiếu lại hai luồng hỏa diễm. Nhưng lạ thay cũng không hề thấy được Hoàng Minh có động tác gì , khuôn mặt của y rất bình tĩnh lặng yên mà ngắm nhìn đoàn hỏa cầu đang bay tới gần, xung quanh đều như chìm vào yên lặng không một tia khí hay tiếng gió nào phát ra cả. Nhưng một đoàn hỏa cầu nóng bỏng đang cấp tốc bay đến đột nhiên tốc độ chậm dần lại, rồi đình trệ giữa không trung xoay xoay hai vòng rồi ngọn lửa đột nhiên tắt lịm và sau đó nhanh chóng tiêu tán như chưa từng xuất hiện trước mặt của Hoàng Minh vậy. Thẩm Thạch không khỏi trợn tròn mắt ra mà xem, trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoàng Minh hiện lên một câu “thật không thể tin được”, điều làm hắn không thể tin được đó là nếu mà hỏa cầu kia mà bị Hoàng Minh ra tay dập tắt hoặc là hỏa cầu không có tác dụng khi đánh lên người Hoàng Minh thì hắn còn có thể dễ dàng chấp nhận được đằng này khi chứng kiến kết cục của hỏa cầu thì lại làm cho hắn mơ hồ cảm giác được chính Ngũ Hành thuật pháp của mình thi triển ra lúc đến gần Hoàng Minh thì hoàn toàn mất đi sự khống chế mà bị điều khiển theo ý của Hoàng Minh vậy. Một người mà có thể điều khiển được Ngũ Hành thuật pháp mà người khác thi triển sao? Trong cuộc đời này của Thẩm Thạch chưa bao giờ chứng kiến được nhân vật nào mà đáng sợ và quỷ dị đến như vậy, kể cả Bồ Lão sư phụ của hắn là trưởng lão đứng đầu Thuật Đường ở Lăng Tiêu Tông về mặt thuật pháp tạo nghệ tuyệt đối là thiên tài xuất chúng nhưng cũng không thể có khả năng và năng lực đáng sợ như vậy. Mà nếu như mà hắn suy đoán không lầm thì bất kể tu sĩ nào có tạo nghệ ở mặt Ngũ Hành thuật pháp thì trước mặt cái vị Hoàng Minh này đều không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì cả, thậm chí nếu còn muốn nói sâu xa hơn thì lực lượng ban đầu hay khởi nguyên của Ngũ Hành thuật pháp mà tu sĩ tu luyện đó chính là Linh Lực, mà như vậy suy ra được là vị Hoàng Minh này có khả năng điều khiển linh lực sao! Thẩm Thạch nhìn về phía Hoàng Minh, đột nhiên trong lòng không rét mà run. Hoàng Minh cũng đang nhìn Thẩm Thạch. Trên cao nhìn xuống, yên lặng mà nhìn Thẩm Thạch. Ánh mắt của hắn không hề có một tia lăng lệ ác liệt nào thậm chí cũng không nóng rực hoặc lạnh lùng như băng, quả thật là ngay từ đầu nhìn thấy Thẩm Thạch cho đến bây giờ ngoại trừ thần sắc có chút biến hóa sau khi nghe đến Già La Diệp ra thì Hoàng Minh mọi lúc mọi nơi ánh mắt đều rất là bình tĩnh. Chính vì ánh mắt bình tĩnh như vậy lại càng khiến cho y trở nên rất khác thường, dường như là trên cõi đời này không còn có bất kỳ một thứ gì có thể kiến y động dung và kinh ngạc, ánh mắt đó như là đã nhìn thấu vạn vật trên thế gian, thấu hiểu nhân sinh cho nên khi vừa bị ánh mắt đó quét qua Thẩm Thạch cảm thấy mình không thể giấu diếm nổi một tia cảm xúc nào. Sau đó Thẩm Thạch nhìn xem ánh mắt Hoàng Minh sau khi quan sát một thoáng trên người của hắn lại phóng tầm mắt về phía sau hướng đến vị trí của Chung Thanh Lộ. Thấy vậy Thẩm Thạch bỗng bồn chồn lo lắng, cho tới tận bây giờ tuy là hắn không biết cái gọi là “ Già La Diệp” đến cùng là cái vật gì và trước đó hắn đã nghe thấy chính miệng của Cẩu Đầu Nhân lớn tiếng kêu lên cái từ “ăn tươi nuốt sống nữ nhân này” nhưng những lời nói ác độc đó vẫn cứ văng vẳng bên tai của hắn lúc này. Hắn vội vàng di chuyển đem thân hình của mình mà che chắn cho Chung Thanh Lộ, tuy rằng hắn sẽ phải đối diện với một người được xem như là lão quái vật cường đại nhất từ trước đến giờ nhưng không thể làm ngơ trước việc Chung Thanh Lộ bị người khác ăn tươi nuốt sống được. Ánh mắt của Hoàng Minh bỗng dừng lại, một lần nữa lại nhìn xuống trên mặt của Thẩm Thạch, sau một lát hắn mới mở miệng nói một câu :” Ngươi biết nàng?” Thẩm Thạch gật đầu nhẹ một cái. Hoàng Minh tiếp tục nói :” Có phải ngươi đang sợ hãi?” Trong lòng Thẩm Thạch liền thầm oán một câu, nghĩ thầm mình gặp phải một lão quái vật sống cả vạn năm mà không sợ thì mới là gặp quỷ ấy. Chả qua nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy buồn cười, tại địa cung của Yêu tộc nơi đây đâu đâu cũng đầy rẫy Vong Linh Quỷ vật, nếu mà nói là gặp quỷ thì cũng đã gặp vô số lần rồi.Biết vậy đành cười khổ một tiếng, Thẩm Thạch hắn vẫn cố gắng kiên trì đứng chắn trước người của Chung Thanh Lộ, một tay nắm lấy cánh tay của nàng nhưng ánh mắt vẫn không dời người đối diện là Hoàng Minh mà nói : "Phải." Hoàng Minh nghe vậy liền cười cười và nói :” Lúc trước ở phía quan tài màu vàng kia, khi ngươi chứng kiến động tĩnh trong quan tài cũng như chứng kiến việc ta xuất hiện tuy rằng rất khẩn trương và kinh ngạc nhưng ta lại không thấy ngươi sợ hãi chút nào. Nhưng bây giờ có vẻ hơi lạ đấy? ngươi đang sợ gì vậy?” Thẩm Thạch im lặng một lúc, thành thật mà trả lời :” Ta sợ ngươi sẽ ăn thịt nàng!” Ánh mắt của Hoàng Minh bỗng chốc trở nên kinh ngạc, hắn lại nhìn thoáng qua thân hình hiện ra quá nửa đằng sau lưng Thẩm Thạch của Chung Thanh Lộ kia, một nữ tử đang hôn mê bất tỉnh với mái tóc rối tung lên, nhưng điều đó cũng không che đậy được dung nhan xinh đẹp thanh thoát của nàng, bên trong chốn Yêu Hoàng điện với tế đàn đặt chiếc quan tài màu vàng âm trầm quỷ dị kia thì trông hình bóng của cô gái này như một đóa hoa bách hợp xinh đẹp yên lặng nở rộ trong bóng đêm vậy. Hoàng Minh cũng không nói thêm câu gì với Thẩm Thạch mà tay lại hướng ra phía đằng sau lưng mà phất phất. “Rống…” một tiếng gầm nhẹ từ bên ngoài Yêu Hoàng điện truyền đến, tựa như âm thanh đem theo vài phần kinh ngạc của Toản Địa Lão, mà Cẩu Đầu Nhân cũng giật mình kinh hãi tiến lên một bước mà hỏi :” Đại Vương, ý của người là muốn…” Hoàng Minh không quay đầu lại mà thản nhiên nói :” Các ngươi lui ra ngoài đi.” Tình hình này sảy ra hết sức đột ngột, Cẩu Đầu Nhân nhất thời không ý thức được là đã sảy ra điều gì, chỉ đứng chôn chân một lúc rồi lại nhìn thấy Hoàng Minh lần nữa phất tay phía trước, tuy rằng trời sinh nó đã có bản tính hung hãn thô bạo nhưng ở trong cái chốn địa cung của Yêu Tộc này người mà nó duy nhất kính sợ mà xưng là “Đại Vương” kia thì từ trước đến nay chưa có lần nào nó dám làm trái bất cứ một cái quyết định gì của hắn cả, tuy không đành lòng nhưng nó vẫn phải tuân theo mà đi ra phía bên ngoài của Yêu Hoàng điện này. Mà ở phía bên ngoài Yêu Hoàng điện kia một bóng đen với thân hình to lớn cũng từ từ lui về phía sau, hiển nhiên là Toản Địa Lão cùng giống như Cẩu Đầu Nhân nhất thời phải rời ra xa khỏi Yêu Hoàng điện này. Thẩm Thạch không rõ lý do mà Hoàng Minh bắt hai con quái vật kia rời đi, nhưng mà đối với hắn thành thực mà nói thì chỉ cần Hoàng Minh còn đứng ở chỗ này thì áp lực mà hắn mang lại vẫn nặng nề như núi Thái Sơn cho dù Cẩu Đầu Nhân cùng Toản Địa Lão lợi hại đến như nào đi chăng nữa thì cũng chả có ý nghĩa gì nếu đem so sánh cả, cho nên tâm trạng của hắn chưa hề buông lỏng một chút nào. Ánh mắt của Hoàng Minh sau khi nhìn Cẩu Đầu Nhân rời đi cũng không có lập tức để ý đến Thẩm Thạch ở phía đằng sau mà chuyển sang một hướng khác phía bên kia. Ở phía bên kia nơi có một chỗ tối tăm hẻo lánh không biết từ bao giờ thân hình của Bạch Ảnh đã di chuyển đến nơi đó. Như là phát hiện ra được ánh mắt của Hoàng Minh đã chú ý đến động tĩnh của mình, cái nữ tử mà thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khóc quỷ dị lúc nào cũng trong trạng thái lạnh nhạt thờ ơ thân thể bỗng nhiên có chút run lên, sau đó tựa như là nàng cảm giác được cái gì đó thân hình lại chậm rãi dời đi chỗ khác, cũng như là học theo động tác của Cẩu Đầu Nhân đó là hướng tới đại môn của Yêu Hoàng điện mà trôi đi, nhìn như là đang muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng cùng lúc đó bỗng nhiên tiếng nói của Hoàng Minh vang lên: “Bạch Ảnh, tại sao ngươi lại dẫn người ngày đến chỗ của ta?” Hoàng Minh đang quan sát quỷ nữ áo trắng với mái tóc đen che kín khuôn mặt kia mà chậm rãi nói tiếp :” Ngươi vẫn muốn ta chết, đúng không?” ================= Hoàng Minh địa vị cực tối cao Khoát tay tam yêu lui ra nào Cẩu đầu, Toản Địa ly khai trước "Bạch Ảnh ngươi muốn ta chết sao?" ================= Hết Bạch Ảnh, tới Hoàng Minh Mà sao việc cứ rối tinh thế này? Thạch ta vốn chẳng mảy may Liều thân thủ hộ liền ngay bên nàng!