Lục Tiên

Chương 497

Phần thân rắn hợp thể với Cát An Phúc rất lớn, nhìn như một tòa núi nhỏ, khi nó xuất hiện không khí cũng tràn ngập một mùi tanh hôi, Thẩm Thạch vốn muốn tới gần chút nữa để quan sát phần thân rắn cổ quái kia nếu như có thể tìm được nhược điểm là tốt nhất, bởi vì sinh vật hung hãn như thế e rằng thân thể cũng vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn tầm thường chỉ sợ không thể gây tổn thương lớn tới nó được. Khi nãy Chung Thanh Trúc nhìn thấy hắn, tuy hai người cũng không mở miệng trao đổi nhưng khi ánh mắt giao nhau, Thẩm Thạch đã đoán rằng trong lòng Chung Thanh Trúc cũng sẽ phối hợp với mình. Quả nhiên Chung Thanh Trúc sau đó dùng những lời lẽ chua ngoa khó nghe để châm chọc Cát An Phúc, khiến cho con quái vật nửa người nửa thú này giận dữ thu hút lực chú ý của gã lên người nàng, giúp Thẩm Thạch lặng lẽ tới gần. Tuy rằng trước đó đã thành công tốt đẹp nhưng mấy lời cuối cùng của Chung Thanh Trúc cũng khiến Thẩm Thạch cảm thấy có chút chói tai, khó nghe, tên Cát An Phúc tuy không hiểu rõ việc hợp thể cùng Thượng Cổ Xà Thần là gì, nhưng nửa thân thể vẫn còn là hình người, cũng giữ lại được thần trí, bị Chung Thanh Trúc trào phúng một lúc bắt đầu giận tới phát cuồng. Thế này không phải là khéo quá hóa vụng sao? Mặt đất dưới chân Thẩm Thạch đột nhiên chấn động, trong tình thế nguy cấp bất chấp việc vẫn chưa tìm được nhược điểm của thân rắn, hắn vẫn phải nhảy lên, kích phát một chiêu Hỏa Cầu Thuật đánh vào phần đầu rắn, không mong có thể đả thương được kẻ địch, chỉ mong có thể khiến gã phân tâm, đồng thời chân hắn cũng giẫm lên phần thân rắn tiến về phía Chung Thanh Trúc. Đương lúc nửa phần thân trên của Cát An Phúc trên đầu của Cự Xà phát ra tiếng gào rú phẫn nộ, duỗi ra hai tay đầy lân phiến tựa như muốn xé xác Chung Thanh Trúc thì gã cảm thấy thứ gì đó lao tới vội làm ra động tác tránh né. Nhưng cuối cùng thân thể gã chỉ nghiêng sang một bên, có lẽ gã muốn lách mình tránh đòn nhưng đã quên nửa thân dưới đã cùng thân rắn khổng lồ hợp thể cho nên chẳng cách nào tránh nổi. “Phanh” Hỏa cầu đập mạnh vào lưng Cát An Phúc, khói đen bốc lên. Cảnh tượng gần trong gang tấc này cũng rơi vào trong mắt Chung Thanh Trúc, đôi mi thanh tú khẽ nhảy lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: Có lẽ bởi thời gian hợp thể quá ngắn nên Cát An Phúc vẫn không thể khống chế thuần thục được thể xác khổng lồ của Xà Thần? Hoặc giả gã vẫn còn nghĩ mình là người cho nên không thể thích ứng được thân rắn to lớn và quỷ dị này? Bị trúng một đòn sau lưng, Cát An Phúc phát ra tiếng gầm giạn dữ, bất quá khác với những tu sĩ nhân tộc đã giao chiến cùng Thẩm Thạch, Hỏa Cầu Thuật dưới sự gia trì của Âm Dương chú cho dù có đánh trúng lưng của Cát An Phúc nhưng ngoài một làn khói mờ cùng một chút dấu vết ra Cát An Phúc căn bản không có bị một vết thương nào, thậm chí cả một mảnh vảy rắn trên lưng gã cũng không bị tróc ra. Trong lòng Thẩm Thạch có chút trầm trọng, tuy đối mặt với thân rắn quỷ dị này hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng sự cường đại của thể xác này vẫn có chút vượt qua ý liệu của hắn. Bất quá lúc này hắn đã như tên đã trên dây không thể không bắn, bất chấp việc tên Cát An Phúc mạnh ngoài dự đoán, Thẩm Thạch vẫn tiếp tục chạy trên thân rắn, còn Cát An Phúc sau khi khống chế được đầu rắn vội quay người lại. Trong phút chốc, tròng mắt của Cát An Phúc phản chiếu khuôn mặt của Thẩm Thạch, lệ khí đại thịnh. “Là ngươi…” Cát An Phúc bên trên đầu rắn khàn giọng gầm thét, chẳng biết vì sao mà âm điệu mang theo vài phần chán ghét cùng hận ý, cái đầu rắn khổng lồ trong không trung kêu lên một tiếng “hô” sau đó xoay lại hung dữ nhìn vào Thẩm Thạch, rồi mở cái miệng máu nhào tới. Cho dù còn cách khá xa nhưng Thẩm Thạch cũng có thể cảm nhận được lệ khí và dữ tợn của nó, thân rắn chuyển động khiến hắn không cách nào đứng vững được. Tuy không rõ vì sao nhưng lúc này hắn cũng đã thành công thu hút được sự chú ý của Cát An Phúc, tạm thời cứu được Chung Thanh Trúc Đầu rắn khổng lồ táp xuống, thiên địa tựa như cũng chìm trong hắc ám, chỉ còn cái đầu khổng lồ nhanh chóng lao tới tuy nhiên lúc này trong đầu Thẩm Thạch lại xẹt qua một ý niệm kì quái rằng quái xà này thật sự không nhỏ, hung uy cũng ghê gớm nhưng so với bản thể của Thiên Thanh Xà Yêu Ngọc Lâm thì có vẻ như vẫn còn kém. Con rắn này thật sự giống như lời Cát An Phúc nói là Thượng Cổ Xà Thần thật sao? Đã là Xà Thần rồi sao còn không cường đại bằng bản thể của một Xà Yêu. Nghi hoặc này xẹt qua trong đầu nhưng lại không đúng thời điểm, ít nhất lúc này không phải lúc để suy nghĩ những vấn đề như vậy, trong tình cảnh hiểm nghèo Thẩm Thạch quyết định nhảy khỏi thân hình cự xà. Khiến cho cự xà đớp vào khoảng không nhưng thân hình hắn vẫn còn đang lơ lửng thì nó đã quay lại hùng hổ đớp từ dưới lên. Chung Thanh Trúc nhìn thấy cảnh này không khỏi hét lên một tiếng kinh hãi. Đúng lúc đó phía dưới cự xà sinh thể nhỏ bé Tiểu Hắc Trư đang trợn tròn mắt nhìn thân thể to lớn này, không biết phải “hạ khẩu” từ đâu, một lúc sau nó có phần vội vã liền chẳng quan tâm nữa, hàn quang lóe lên, nó đã giương “nanh” cắn vào con rắn, ngờ đâu thân rắn cứng cỏi chẳng chút sứt mẻ nào còn khiến Tiểu Hắc phải lùi lại hai bước. Tiểu Hắc nhất thời thúc thủ vô sách đứng một bên giận dữ “mắng chửi” không thôi. Thẩm Thạch dường như sắp bị miệng rắn khổng lồ nuốt chửng thì dưới thân thể hắn lóe lên một đạo quang mang, một thanh đoản kiếm xuất hiện hóa thành một tia sáng lao vọt đi, tia sáng đó là Khuynh Tuyết Kiếm. Thẩm Thạch ở giữa không trung vội vã thi triển Ngự Kiếm Thuật, một lần nữa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Cát An Phúc trên đầu cự xà gào thét phẫn nộ quát: “Chết đi, đồ vô liêm sỉ!” Nghe thấy tiếng gào phẫn nộ kia, Thẩm Thạch vừa khống chế Khuynh Tuyết Kiếm trốn tránh vừa xuất hiện một suy nghĩ cổ quái trong lòng rằng không biết từ khi nào Cát An Phúc lại hận mình tới mức khắc cốt ghi tâm như vậy. “Rầm rầm, oanh oanh” Những tiếng động vang lên không ngớt, cự xà điên cuồng đuổi theo Thẩm Thạch đang dùng hết tâm lực để tránh né trên không trung, cũng may từ xưa tới nay đạo hạnh của hắn vô cùng vững chắc, Ngự Kiếm Thuật cũng đã hoàn toàn nắm vững, đạt tới cảnh giới tâm động kiếm động, không có nửa điểm trắc trở mới có thể nhiều lần tránh né được đòn công kích của đầu rắn khổng lồ, khó khăn lắm mới có thể tiếp tục chống đỡ. Bỗng nhiên phía trước vang lên một tiếng kêu sợ hãi, Thẩm Thạch cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm truyền tới, Chung Thanh Trúc vốn bị một đoạn thân rắn bó chặt bỗng nhiên từ không trung rơi xuống. Thẩm Thạch tái mặt, chuyện này nào có thể giỡn được, phía dưới kia là vài khúc thân rắn khổng lồ đang không ngừng chuyển động luân phiên giống như Ma Bàn, Chung Thanh Trúc nếu không có thủ đoạn phòng ngự sẽ bị những khúc thân rắn đó nghiền thành thịt nát. Giữa không trung Thẩm Thạch phanh gấp sau đó đổi hướng, vẽ thành một vòng nhỏ, gấp rút bay về phía Chung Thanh Trúc, mắt thấy nàng chỉ còn cách thân rắn vào thước, Thẩm Thạch rốt cục đã đuổi kịp, một tay ôm lấy nàng, Khuynh Tuyết Kiếm hơi trầm xuống nhưng sau đó nó phát ra một tiếng rít chói tai, tiếp tục bay về phía trước nhanh như chớp giật. “Grào” Phía sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng gầm rú như sơn băng địa liệt, tựa như cảnh Thẩm Thạch cứu người càng khiến Cát An Phúc thêm phần kích động, càng thêm điên cuồng, thân rắn khổng lồ dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Cát An Phúc điên cuồng đuổi theo, khí thế như bài sơn đảo hải. Thẩm Thạch cắn chặt răng, thúc dục Khuynh Tuyết Kiếm “bay” thục mạng về phía trước, gió lớn táp mạnh vào mặt hắn, hắn cảm thấy thân thể Chung Thanh Trúc trong ngực mềm nhũn tựa như không còn khí lực, chỉ cần mình buông tay ra e rằng sẽ lập tức rớt xuống. Trong lòng Thẩm Thạch lo lắng vội hỏi Chung Thanh Trúc: “Ngươi không sao chứ?” Chung Thanh Trúc sắc mặt ngưng trọng trầm tĩnh nói: “Ta không sao, chỉ là khi trước trúng phải ám toán, một lúc nữa sẽ có thể khôi phục…” Lời còn chưa dứt nàng lại hét lên một tiếng kinh hãi, mắt rắn to lớn lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng cùng với nó là cái miệng khổng lồ đầy máu đáng sợ. Thẩm Thạch ôm sát thân thể Chung Thanh Trúc, cả người ngả xuống bên cạnh, cơ hồ song song với mặt đất, nhờ vào tốc độ của Khuynh Tuyết Kiếm, một lần nữa trốn thoát khỏi hàm răng nhọn hoắt đáng sợ kia. Tiếng gió càng gấp, Cự xà theo sát không thôi, Thẩm Thạch ôm Chung Thanh Trúc tránh trái tránh phải, kiệt lực né trốn tránh nhưng cảnh giới không cao thực lực có hạn lại phải mang theo một gánh nặng lớn là Chung Thanh Trúc cho nên không lâu sau, Thẩm Thạch bắt đầu thở dốc. Nhìn thấy trán Thẩm Thạch xuất hiện mồ hôi lạnh, sắc mặt Chung Thanh Trúc nghiêm nghị, mái tóc nàng tung bay trong gió, có vài sợi khẽ lướt qua khuôn mặt của nam tử kia. Thẩm Thạch nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu nhẹ giọng nói: “Đừng sợ” Chung Thanh Trúc cảm giác được khí lực của mình khôi phục được một ít, không biết vì sao một loại cảm giác ấm áp sinh ra trong nàng, một đôi tay cường kiện mạnh mẽ ôm lấy thân thể nàng, còn có bộ ngực của hắn gần trong gang tấc. Cho dù sau lưng nàng cách đó không xa là xà yêu đáng sợ, cho dù là sinh tử nhất tuyến, nàng cũng sinh ra cảm giác an tâm. Chỉ là loại cảm giác này nàng giấu nó thật sâu trong đáy lòng, thở phào một hơi, nàng áp sát vào Thẩm Thạch thấp giọng nói: “Trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt. Ngươi tới gần đầu rắn của nó… Ta cảm thấy gã và thân rắn cũng không hoàn toàn phù hợp, nhược điểm ở chỗ hắn và thân rắn dung hợp” Thẩm Thạch cả kinh, cúi đầu nhìn nàng. Chung Thanh Trúc khẽ cắn răng sau đó ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Đó là do ta đoán. Nhưng cho dù trốn cũng sẽ chết, chi bằng liều mạng đánh cược một lần, nếu thật sự ta đã nhầm thì… Thì ta cũng sẽ đem cái mạng này, cả đời này bồi thường cho ngươi” ================ Nhìn nàng đau đớn buông lơi Thạch Đầu gấp rút phi người phóng lên. Một niềm ấm áp không tên Dẫu vào hiểm địa cũng nên tính bàn.