Lục Tiên

Chương 492

Về phần Tôn Hằng, Thẩm Thạch lại thấy có chút phức tạp. Bởi vì quan hệ giữa hắn và Tôn Hữu từ trước tới giờ cho nên Thẩm Thạch chẳng suy nghĩ gì khi đứng về phía gã. Một bên là bạn bè thân như huynh đệ ruột thịt, một bên lại chẳng quan hệ gì, cùng lắm chỉ là sơ giao khi ở Thanh Ngư Đảo mà thôi. Vì vậy, đối với Thẩm Thạch thì việc hắn đứng về phía ai không phải là vấn đề gì lớn. Kể cả khi Tôn Hữu vì tương lai của mình mà tranh đấu với Tôn Hằng giành vị trí quan môn đệ tử(*) của Tôn Minh Dương trưởng lão; hay là lúc Tôn Hữu lợi dụng tâm ma của Tôn Hằng mà nghịch chuyển tình thế trong đợt khảo thí ở Lăng Tiêu Tông thì Thẩm Thạch vẫn luôn xung phong hỗ trợ gã. (*): đệ tử nhập thất, thân truyền đệ tử. Từ lúc đó, Tôn Hữu một bước lên trời, nháy mắt đã trở thành đệ nhất nhân trong hàng trẻ tuổi, quyền thế ngất trời ở Tôn gia. Hơn nữa, gã chính thức được lão tổ tông của Tôn gia là Tôn Minh Dương trưởng lão thu làm đệ tử, đạt được tư cách đi vào bí cảnh Vấn Thiên. So với gã thì Tôn Hằng lại cực kì thê thảm, nói hắn thất hồn lạc phách cũng không ngoa. Hắn từ vị trí đích tôn của Tôn gia, được mọi người chú ý, cao cao tại thượng liền bị đạp xuống đất, tâm trạng đau đớn này của hắn cũng dễ hiểu thôi. Thậm chí, trong khoảng thời gian đó, có nhiều người trên Kim Hồng Sơn ở Lăng Tiêu Tông thấy được vẻ chán nản, mất mát của hắn. Tất nhiên, Thẩm Thạch cũng thấy qua bộ dạng đó, chẳng qua vì ở phía đối lập nên hắn chẳng có cảm giác gì với vị công tử cao quý này. Hơn nữa, khi thấy bộ dạng thất thểu của chỉ vì một lần thất bại của tên kia làm nội tâm Thẩm Thạch cũng có chút xem thường. Đối với một người bình thường, luôn dựa vào cố gắng của bản thân, tâm tính cực kì kiên định như hắn thì như vậy có đáng gì. Nhưng mà mọi chuyện lại có vẻ ngoài dự đoán của mọi người, vốn Tôn Hằng đã như kẻ bỏ đi thì không hiểu sao lại thức tỉnh, gã lại bắt đầu đi lên, bỏ qua hết những ánh mắt khinh khi xung quanh mà tiếp tục tu luyện. Không còn hào quang tôn quý của ngày xưa nên gã liền yên lặng tu luyện. Gã đã không thể tham gia bí cảnh Vấn Thiên thì liền thầm lặng tham gia khảo thí trường học của đệ tử bình thường ở Bách Sơn Giới; hơn nữa, gã còn lấy được một danh ngạch trong đó. Nhớ lại đoạn thời gian này làm Thẩm Thạch cũng cảm thán không thôi, thầm nghĩ đúng là chẳng ai đơn giản, có lẽ dưới vẻ bề ngoài họ còn có một bộ mặt khác không muốn ai biết. Chẳng qua, khi nghiền ngẫm, không hiểu sao hắn lại nhớ tới một người khác, là Hạ Tiểu Mai. Nữ tử trẻ tuổi này cũng có quen biết với hắn, ít ra là thân hơn Tôn Hằng rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại, dường như Tôn Hằng thay đổi là sau khi gặp Hạ Tiểu Mai. Chính xác mà nói thì sự thay đổi này từ lúc Tưởng Hồng Quang cãi nhau với Hạ Tiểu Mai vì nàng đi cả đêm không về. Do sự tình trước kia quá nhiều, hơn nữa lại không liên quan gì tới Thẩm Thạch nên dù hắn thấy được một chút manh mối cũng không nghĩ gì khác. Nhưng mà lúc này, khi tỉ mỉ nghĩ lại lúc mình tiện tay cứu Tôn Hằng, hắn tự vấn một hồi. Không lẽ giữa hai người đó có chuyện gì sao? Thẩm Thạch nghĩ ngợi một lát rồi khẽ lắc đầu, dù sao việc này cũng không liên quan gì đến mình, không nên xen vào việc của người khác làm gì. Lúc này, không những trên người hắn có mấy túi như ý chứa thịt rồng mà còn có đầy đủ cổ kiếm Lục Tiên cùng với cổ thư “Âm Dương Chú – Dương Chú Thiên” từ tay của tiểu hài tử thần bí kia. Nếu tính vào cơ duyên thì Thẩm Thạch đã thoã mãn rồi, mọi thứ đã vượt xa những gì hắn dự đoán. Hiện tại, hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, bí mật để tránh qua mấy ngày, không để phát sinh xung đột với những người khác. Chỉ cần hắn ra khỏi bí cảnh Vấn Thiên, đến thế giới Hồng Mông bên ngoài thì liền có quy tắc riêng rồi, uy danh của Lăng Tiêu Tông đã đủ che chở cho hắn. Về phần Tôn Hằng… Hi vọng hắn không có chuyện gì ngoài ý muốn. Thẩm Thạch xoay người đi về phía hạp cốc, trong lòng cũng nghĩ đến mấy bằng hữu của mình; Chung Thanh Lộ, Thanh Trúc, còn có Tôn Hữu hay là tên đệ tử thế gia địa vị cao vời Cam Trạch kia. Không biết bọn hắn đã tìm được cơ duyên gì trong mấy ngày này? Diện tích của Cự Long hoang dã rất lớn, gần như là vô biên vô hạn, mặc dù đại bộ phận là một vùng hoang vu nhưng để tìm được một nơi để có thể che giấu, ẩn trốn thì có lẽ cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm. Sau khi Thẩm Thạch hạ quyết tâm, liền bắt đầu đi về hướng một chỗ khác ở sâu trong Cự Long hoang dã, đôi lúc hắn lại nhảy lên Khuynh Tuyết Kiếm để bay lên không trung quan sát tình hình xung quanh. Dù sao thì bây giờ hắn đang mang trọng bảo(*) trong người, mà thời điểm rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh cũng chỉ còn cách vài ngày nữa, có cẩn thận bao nhiêu cũng không thấy đủ. (*) Trọng bảo: bảo vật quý giá. Thẩm Thạch lúc nhanh lúc chậm như vậy mà qua một ngày, sau đó hắn rất lúng túng mà phát hiện ra đại bộ phận những nơi hắn đi qua đều là một vùng địa hình hoang vu mà bằng phẳng, rộng lớn bát ngát, hoàn toàn không có một cái gò núi hay hạp cốc(*) nào cả. Vậy mà hắn thật sự không tìm được chỗ có thể ẩn trốn. (*) Hạp cốc: khe sâu, khe hẹp, hẻm núi, vực sâu kẹp giữa hai quả núi. Chuyện này làm hắn có chút phải vò đầu bứt tai, thầm nghĩ “hay là quay lại đường lúc trước”. Nếu thực sự nói tới chỗ để ẩn trốn, thì khu vực trải đầy hạp cốc lúc trước không thể nghi ngờ chính là nơi thích hợp nhất, thứ nhất là vì nới đó rất rộng lớn, thứ hai là ở chỗ đó khắp nơi đều là các loại hạp cốc, địa hình vô cùng phức tạp, chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ ở nơi hẻo lánh cũng đủ trốn, thậm chí như cái huyệt động hắn trực tiếp mở trên vách đá khi cứu Tôn Hằng cũng rất khó bị phát hiện. Mà cái khu vực hoang vu bằng phẳng trước mặt này thậm chí đến cây cối cao lớn để nấp cũng không có, đúng là bất cứ một ai đi qua tùy tiện nhìn một cái cũng sẽ thấy hắn. Nhưng rồi khi cẩn thận nghĩ lại, Thẩm Thạch sau cùng vẫn từ bỏ cái ý tưởng quay trở lại đó, chưa nói tới việc đoạn đường này sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian, chỉ riêng việc vài ngày trước hắn thăm dò khu vực hạp cốc này đã liên tiếp gặp đệ tử của Tứ Chính cũng để hắn phải cẩn thận, không một ai có thể nói chính xác được là lúc này quay lại có thể gặp phải những người đó hay không. So với các loại nguy hiểm không biết tên cùng với Yêu thú trên Cự Long hoang dã này, Thẩm Thạch cảm thấy tu sĩ nhân tộc còn đáng sợ hơn một ít. Nghĩ lại thì tình hình bây giờ rất có thể sẽ giống như giai đoạn cuối cùng của thí luyện Bách Sơn Giới trước kia. Khi thấy thời gian sắp hết, một số đệ tử vận khí không tốt mà trắng tay có khi sẽ chuyển mục tiêu lên người những tu sĩ nhân tộc khác. Cơ duyên! Cho dù là tự mình tìm thấy hay là dùng ác ý mà giành được thì chỉ cần là ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh này, ai có thể biết được? Cho nên sau cùng thì Thẩm Thạch vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Lại qua một ngày, cho tới giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Thạch vẫn không hề tìm được chỗ nào để có thể ẩn nấp, trong tầm mắt hắn vẫn là một vùng bằng phẳng mà hoang vu, trơ trụi. Vầng mặt trời tỏa sáng trên cao như đang thiếu đốt đại địa, điều này làm cho tâm trạng của Thẩm Thạch lúc này có chút bực dọc, bất quá trong hai ngày đường vừa qua, ngoài ngẫu nhiên nhìn thấy một vài tiểu yêu thú không mạnh mẽ gì mấy thì hắn không trông thấy bất cứ một tu sĩ nhân tộc nào cả, ngược lại có thể xem là hành trình thuận lợi. Có lẽ vì hướng này quá hoang vắng, nghèo nàn nên căn bản là không có ai thèm để ý tới. Sau khi tự trấn tĩnh bản thân, Thẩm Thạch liền liếc qua Tiểu Hắc ở bên cạnh, chỉ thấy con heo này lại trái ngược với hắn, dường như tâm tình rất tốt, nó hình như không để ý tẹo nào tới thời tiết khô nóng cả. Mà nghĩ kỹ lại thì hình như sau khi rời khỏi dãy núi hình vòng cung kia, Tiểu Hắc càng thích ứng hơn với hoàn cảnh xung quanh. Sau khi trầm ngâm một lát, Thẩm Thạch không nhìn nó nữa rồi lấy ra Khuynh Tuyết Kiếm, ôm lấy Tiểu Hắc bay lên bầu trời, chuẩn bị một lần nữa quan sát tình hình xung quanh. Ngày hôm nay, hắn ít nhất đã bay lên trời quan sát như vậy bốn, năm lần, nhưng những gì nhìn thấy mỗi lần cũng không khác nhau là mấy. Cho nên lần này Thẩm Thạch cũng không hy vọng gì nhiều, vẫn làm chẳng qua là vì thói quen cẩn thận mà thôi. Thậm chí bây giờ hắn còn nghĩ rằng nếu như ở cái nơi hoang vắng, quạnh quẽ này mà không bắt gặp tu sĩ nhân loại thì có lẽ việc tiếp tục chậm rãi đi bộ vài ngày nữa cũng có thể chấp nhận được. Nhưng lần này, khi vừa mới bay về phía trước một lát, Thẩm Thạch bỗng nhiên đột ngột dừng lại giữa không trung, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về một nơi ở phía xa trước mặt. Cảnh tượng hoang vắng vô cùng buồn tẻ mà hắn trông thấy liên tục mấy ngày quá giờ phút này đã có sự thay đổi. Ở phía trước, cách khoảng mười dặm, địa hình vốn đang bằng phẳng bỗng nhiên bắt đầu hạ xuống. Khi mới nhìn qua, thiếu chút nữa thì Thẩm Thạch tưởng rằng đó là một loại địa hình hạp cốc kỳ dị, nhưng khi bay lại gần, Thẩm Thạch liền phát hiện ra điểm không đúng. Địa hình ở phía trước mặc dù có hạ thấp xuống, nhưng biên độ hạ xuống lại rất thấp, hơn nữa ở khoảng giữa hai bên sườn cách nhau độ vài dặm thì cả hai bên đều dốc thoải vào giữa, chỗ sâu nhất thật ra cũng chỉ khoảng vài trượng, nhìn có vẻ không giống hạp cốc mà lại giống như một khúc sông cạn nước. Thẩm Thạch cảnh giác quan sát xung quanh từ trên không trung một lúc, sau khi chắc chắn xung quanh không có bóng người nào khác mới từ từ hạ xuống đất. Sau khi quan sát kỹ một lúc, hắn phát hiện ra ở nơi này có nhiều đá tảng lớn nhỏ khác nhau hơn so với các chỗ khác, hình dạng cũng khá tròn nhẵn, cẩn thận suy nghĩ thì chẳng lẽ đây thật sự là một lòng sông khô cạn? Tại nơi hoang vu khô cằn của Cự Long hoang dã này chẳng lẽ thật sự đã từng có một con sông không nhỏ hay sao? Thẩm Thạch cũng có vài phần kinh ngạc, nhìn xung quanh một lúc, hắn cũng không làm cách nào có thể xác định được hướng nào là thương du và hạ du của dòng sông trong thời gian ngắn. Nhưng mà dù thế nào đi nữa, sự xuất hiện của cái lòng sông khô cạn này đã làm cho vùng hoang dã khô cằn này có thêm vài phần sức sống, tuy là thật ra thì bản thân nó cũng chả có chút sức sống nào cả. Nếu như xung quanh đã không có ai nào khác, vậy Thẩm Thạch dứt khoát dọc theo con sông cạn mà đi về phía trước. Tiếp tục đi dọc theo con sông, Thầm Thạch dần phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, đó chính là trong phạm vi của cái lòng sông khô cạn này thì đá tảng lớn nhỏ có vô số, nhưng trên mặt đất ở chỗ này lại không giống như những nơi khác của Cự Long hoang dã, không hề có các loại cỏ dại khô héo với sức sống ngoan cường thường sinh sôi trong những góc khuất, khe đá. Cả con sông giường như đều là đá tảng, ngoài đó ra thì dường như quá sạch sẽ, không có lấy một cọng cỏ dại, điều này hiển nhiên là không bình thường. Ngay từ đầu, Thẩm Thạch đã có chút cảnh giác, nhưng bất kể là hắn hay Tiểu Hắc đều không phát hiện được bất kỳ điểm dị thường nào ở nơi này. Dường như đơn giản chỉ là cỏ dại trời sinh đã không sinh trưởng trên cái lòng sông cạn này mà thôi. Dọc theo hướng không biết là thượng du hay hạ du của con sông cạn, Thẩm Thạch tiếp tục đi tới như vậy khoảng nửa ngày, ngay khi thấy mặt trời đã sắp lặn xuống phía tây, bỗng nhiên cả người hắn chợt khựng lại, lông mày nhíu xuống. Ở trước mặt hắn, phía xa xa của lòng sông cạn, một đám sương mù dày đặc màu xám đột ngột xuất hiện, bao phủ một phạm vi ước chừng hơn mười trượng. =============== Trên đường suy nghĩ vẩn vơ Nghĩ xem bằng hữu được cơ duyên gì. Cưỡi lên Khuynh Tuyết mà phi Bỗng đâu phía trước dị kỳ mù sương.