Lục Tiên

Chương 487

Tiểu Hắc chạy xuống hai tầng thềm đá, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện Thẩm Thạch vẫn còn đứng im ở cánh cửa không di chuyển, hành động có chút kỳ quái, liền “hừ hừ” 2 tiếng gọi Thẩm Thạch. Thẩm Thạch lại không để ý đến nó, hắn chau mày mà nhìn phía xa nơi rừng rậm Cự Mộc xum xuê dị thường, sắc mặt âm trầm, hơn nửa ngày vẫn không nói gì. Qua thật lâu sau, lúc Tiểu Hắc có chút nhàm chán mà một lần nữa chạy đến bên chân Thẩm Thạch rồi nằm xuống tỏ vẻ buồn ngủ, Thẩm Thạch bỗng nhiên quay người lại, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về." Một lần nữa đi về đình viện, khắp nơi bừa bộn gió tanh mưa máu, mùi huyết tinh nồng đậm tựa hồ đập vào mặt. Khi trước đứng ở chỗ này tựa hồ cũng không có cảm giác kích thích, nhưng mà đi ra cánh cửa kia một chuyến rồi trở lại, Thẩm Thạch lại cảm giác mình có chút không thích ứng nơi này. Đây là một cảm giác thập phần cổ quái, chính hắn cũng không hiểu rút cuộc là vì cái gì, ngay vừa rồi đứng ở bên ngoài cánh cửa cách chỗ này không xa, hắn căn bản cũng không cảm giác được dù chỉ một chút mùi vị máu tanh, tựa hồ tất cả khí tức đều bị một sức mạnh vô hình phong bế trong đình viện cổ xưa. Có lẽ, đây cũng là sức mạnh đã từng tồn tại ở nơi này, giam cầm hung hầu không biết bao nhiêu năm tháng sao? Thẩm Thạch không biết nghĩ vậy đúng hay không, bất quá giờ phút này cũng hắn cũng không muốn để ý chuyện này mà nghĩ đến những việc khác. Cũng không phức tạp, đại khái cũng chỉ có hai cái mà thôi. Đầu tiên chính là rừng rậm Cự Mộc bên ngoài hiển nhiên xảy ra chuyện gì quỷ dị biến hóa, nhìn lại sinh cơ bừng bừng, nhưng Thẩm Thạch lại có cảm giác trong đó hung hiểm khó lường. Có thể bố trí ra một mảnh rừng rậm quỷ dị như vậy chỉ sợ hơn phân nửa chính là người năm đó trấn áp hung hầu Thượng cổ làm ra, Thẩm Thạch hoàn toàn cho rằng mình không hề có năng lực đối đầu với nhân vật bực này. Ngoài ra, còn có nguyên nhân thứ hai chính là Long tộc, tuy rằng lời lão Ngưu kỳ quái không thể tin hoàn toàn, nhưng Thẩm Thạch lại không thể không đề phòng sự nguyền rủa của Long tức. Vốn hắn nghĩ tại Hồng Mông Thế Giới ắt hẳn là không có Long tộc tồn tại, chỉ cần ra đến bên ngoài thì cũng không cần sợ hãi việc này. Nhưng mà ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị ly khai nơi đây, Thẩm Thạch lại đột nhiên nghĩ: chính là Hồng Mông Thế Giới không có Long tộc, nhưng mà Vấn Thiên Bí Cảnh là nơi thế nào? Ngoại trừ chín con Hắc Long vừa mới bị hung hầu lông xám giết chết, bên trong bí cảnh này quỷ dị mà thần kỳ khó lường, đến cùng có hay không khả năng sẽ còn Long tộc tồn tại? Thẩm Thạch nghĩ vậy một chút lúc, lập tức cảm thấy bất an, bởi vì hắn biết rõ, đến khi mình ly khai Vấn Thiên Bí Cảnh còn có một đoạn thời gian, nhưng mà tại bên trong Bí Cảnh, nếu như không có Hắc Long sinh tồn, chỉ sợ hơn phân nửa cũng vẫn sẽ có Long tộc khác. Trong truyền thuyết sự nguyền rủa của Long tức hầu như không thể phai mờ, như vậy trước khi mình rời Vấn Thiên Bí Cảnh nếu bị Long tộc phát hiện, chỉ sợ đã có kết cục bi thảm rồi… Thẩm Thạch thậm chí cảm thấy được, nếu như nói trong Vấn Thiên Bí Cảnh còn có Long tộc khác tồn tại, chỉ sợ vùng xung quanh nơi này - dãy núi cao ngất hình vòng cung thì khả năng là cao nhất. Như vậy, việc mình tùy tiện ly khai nơi đây rất hung hiểm quả thực là điều không cần phải nói. Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thạch lại ngạc nhiên phát hiện, tựa hồ ở tại chỗ này, đúng hơn là, tiếp tục ở bên hung hầu, thoạt nhìn nguy hiểm, ngược lại là lựa chọn an toàn nhất. Đầu tiên, hung hầu tuy rằng có yêu pháp thông thiên, hung hãn tuyệt luân, Hắc Long quần chiến cũng không phải đối thủ của nó, nhưng đối với Thẩm Thạch, kể cả Tiểu Hắc, nó lại tựa hồ như cũng không có quá nhiều ý thù địch, có lẽ là vì Thẩm Thạch đã từng bỏ ra một chút sức lực hỗ trợ nó thoát cảnh giam cầm. Cho nên nếu ở bên cạnh nó sẽ không có nguy hiểm tính mạng; tiếp theo, chính là bởi vì hung hầu thực sự quá hung hãn, thậm chí đến Long tộc cũng không là gì trong mắt nó, một đường tàn sát tới đây, đến mức hình thành Long Sát. Chỉ cần hung hầu không việc gì, Long tộc sẽ chẳng có can đảm mà tới gần, nói một cách khác, tại Vấn Thiên Bí Cảnh, nếu như muốn tránh né Long tộc đuổi giết, rõ ràng bên cạnh hung hầu chính là chỗ an toàn nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, ý tưởng này vẫn làm người khác khó tin là thật, Thẩm Thạch cũng là có vài phần bất đắc dĩ, bất quá so với việc tùy tiện rời khỏi nơi đây đi ra bên ngoài hung hiểm khó lường, nguy cơ tứ phía thì nơi đây vẫn là tốt hơn. Lúc này Thẩm Thạch ngẩng đầu về phía trước nhìn quanh, phát hiện mới suy nghĩ một chút thời gian, hung hầu cùng lão quái Ngưu rõ ràng cũng không trông thấy trong đình viện rồi, tuy vậy do Hầu Tử thân hình khổng lồ, cho nên Thẩm Thạch vẫn là rất nhanh thấy được nó. Nhìn hướng Hầu Tử đi tới, tựa hồ là phía sâu bên trong đình, bên kia có thấp thoáng những lầu các xen kẽ cùng rừng cây, nhìn từ xa thấy chúng rách nát, cũ kỹ, bất quá Hầu Tử lại là cũng không có quản những thứ này, cứ vậy mà đi. Lão Ngưu đi theo Hầu Tử, cách một khoảng không xa, cũng hướng bên kia đi tới. ※※※ Thẩm Thạch hít sâu một hơi, gọi Tiểu Hắc một tiếng, theo bóng lưng của Hầu Tử đuổi tới. Kéo dài theo đình viện, thấy đầy những huyết nhục ngoài ra còn có những thân thể Hắc Long tùy ý có thể thấy được, lúc trước Thẩm Thạch thu máu rồng, thịt rồng làm đầy các Như Ý Đại, kể ra toàn bộ chỗ đó vẫn chỉ là một thành trong mười thành mà thôi. Thẩm Thạch cũng là vô thức mà nghĩ những thân thể Hắc Long, trong nội tâm một hồi tiếc rẻ, nghĩ thầm chỗ máu rồng thịt rồng này nếu có thể lấy đi, ngày sau về Hồng Mông Thế Giới trực tiếp bán tại Thần Tiên Hội, thì có thể đổi không biết bao nhiêu Linh Tinh a? Chỉ có điều trước mắt cũng là không thể làm gì, Thẩm Thạch lắc đầu bỏ qua ý niệm vô ích đó, bước nhanh qua mảnh đình viện ngập tràn mùi máu tanh, hướng phía trước đuổi tới. Hung hầu lông xám thân hình cực lớn, đi một bước gấp người thường hơn mười lần, bất quá nó tựa hồ không ngừng nghĩ ngợi hoặc là tìm kiếm manh mối nào đó, trên đường đi ngó đông ngó tây, tuy vậy cơ vẫn là theo hướng phía sau đình viện mà đi đến, nhưng thường thường mỗi lần đi được hai bước nó lại cẩn thận dừng lại để nghĩ ngợi một chút, cho nên tốc độ cũng coi như không hơn Thẩm Thạch quá nhanh. Vì vậy, Thẩm Thạch ngược lại là không tốn quá nhiều linh lực để đuổi theo. Nhìn về phía trước, hung hầu lông xám đang đi đi, nghỉ nghỉ kia có thân hình cực lớn khi nhìn gần, dù là biết nó đối với chính mình cùng Tiểu Hắc cũng không có gì quá nguy hiểm, nhưng Thẩm Thạch trong lòng vẫn là có một cảm giác kính sợ. Dù sao cũng có rất ít người có thể bình thản, ung dung mà tùy ý đứng bên cạnh một con hung hầu có thể như tùy ý nghiền nát mình như nghiền nát một con kiến. Cho nên tuy đuổi theo nó, Thẩm Thạch vẫn giữ vững một khoảng cách với hung hầu, bởi như vậy, hắn lại là càng lúc càng đến gần lão Ngưu. Cũng rất nhanh biết Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc đang đi tới, lão Ngưu lại lải nhải tựa hồ bệnh cũ tái phát, hắn vừa đi theo hung hầu, vừa nói liên miên không ngừng. “Này, Hầu Tử a, ngươi đừng tìm được không?” “Ta đã sớm nói với ngươi, ngươi muốn tìm vật không có ở đây nơi đây sao.” “Ngươi thế nào lại không tin ta a, A… Ta đã nói với ngươi a Bát Hầu, ngươi không suy nghĩ mình bị trấn áp dưới viên đá kia đã bao nhiêu năm? Thời gian lâu như vậy, người kia cũng đã sớm mất rồi.” “Người há có không hiểu đạo lý, trên đời này bất tử bất diệt tuy có đấy, cũng chỉ có chúng ta là như vậy. Ngươi vận khí tốt , năm đó ăn viên Thiên Đế Minh Thạch, bị trấn áp vô số năm vẫn bất tử bất diệt, ngược lại là thực lực đại tiến, nhưng mà ngươi suy nghĩ một chút, chủ nhân ngươi có thể giống như ngươi sao? Lâu như vậy đã sớm hóa thành hư vô rồi!” “Rống!” Đột nhiên hầu tử gầm lên giận dữ, hung hầu hết nhìn đông, ngó tây sau thoáng một phát xoay người một cách mãnh liệt, thân hình kia nhanh như thiểm điện, Thẩm Thạch thậm chí cũng không có kịp phản ứng, chỉ thấy một nắm đấm cực lớn lại lần nữa nện xuống, oanh một tiếng, chính như trước nắm đấm kia, đại địa đột nhiên kịch liệt run rẩy thoáng một phát, sau đó liền trông thấy nắm đấm hung hăng mà trực tiếp nện xuống đất chỗ lão Ngưu, lại xuất hiện một cái lớn hố sâu. Qua một lát, hung hầu thu hồi nắm đấm, đôi mắt đỏ lòm, cực lớn lạnh lùng nhìn về hướng hố to chính mình vừa tạo nên, sau đó trở lại tiếp tục đi thẳng về phía trước. Thẩm Thạch đứng ở một bên, chỉ cảm thấy một hồi rét run ập đến, một lát sau chậm rãi đi tới, tại hố liền nhìn thoáng qua, sau đó trong miệng chậc chậc hai tiếng, nói: “Có thể a, lão Ngưu, ngươi rõ ràng còn không chết!” Phía dưới hố, toàn thân lão Ngưu tựa hồ như mảnh giấy bị hãm thật sâu trong đất bùn, nhưng mà chính như Thẩm Thạch nói, lão thoạt nhìn như phải chết, vậy mà, vẫn như cũ, vẫn như chẳng khác gì với lúc ban đầu… Chẳng qua là thoạt nhìn bộ dạng hắn có chút mệt mỏi, hữu khí vô lực ngẩng lên đầu hướng Thẩm Thạch nhìn thoáng qua, sau đó chậm rãi bò lên. Trong lúc đó, trên người lão Ngưu một lần nữa xuất hiện vầng sáng kỳ dị màu đen bao phủ toàn thân, một lát sau lại chậm rãi tiêu tán, lại một lần nữa cứu hắn một mạng. Lão Ngưu đứng thẳng người, ho khan hai tiếng, sau đó chậm quá mà dùng cả tay lẫn chân bò khỏi cái hố, cũng không để đến Thẩm Thạch, vẫn là đi thẳng về phía trước, không bao lâu lại đến sau lưng hầu tử, tiếp theo trong miệng lại tiếp tục lải nhải. “Bát Hầu a, ngươi nghe ta một câu, coi như hết, đừng tìm nữa, vô dụng thôi.” “Chết Hầu Tử, ngươi như vậy tâm tính tốt hay không tốt, ta đã sớm nói chuyện với ngươi, chủ nhân ngươi đã chết a.” “Rống. . .” “. . . Được rồi, được rồi, ta thừa nhận chủ nhân ngươi lợi hại, lão Long ta sống lâu như vậy, xác thực chưa thấy qua kẻ nào lợi hại như hắn.” “Thật sự là gặp quỷ rồi, tùy tiện nuôi một sủng vật, kết quả là thiếu chút nữa đem Long tộc tru diệt đến tuyệt chủng gia hỏa, loại người này vì cái gì mà xuất hiện trên đời a?” “Bất quá ngươi hãy nghe ta nói, hắn tuy lợi hại, cũng chỉ là người bình thường, ngươi có thể bất tử bất diệt, hắn có được vậy không?” “Cho nên hắn đã chết a, đã chết a…” “Rống…” “Ngươi đối với ta nổi giận cũng vô dụng a, đúng hay không, năm đó hai ta nhiều ít cũng có chút giao tình, đúng không?” “Lại nói, chủ nhân ngươi xảy ra chuyện gì, cũng không thể đổ lên đầu ta a, nếu muốn truy cứu tới cùng, người đầu sỏ gây nên chuyện đó chả phải ta… A… Thánh Hậu Nương Nương, chẳng lẽ… ngươi còn muốn đi tìm nàng báo thù?” “Ha ha, ngươi nếu là thực sự đi tìm nàng, vị chủ nhân kia sẽ đồng ý sao…” ================ Chuyện cũ nhắc lại, Hầu tử nổi hung Ăn một nắm đấm, Ngưu lão oằn mình. Chủ nhân Hầu tử, Thánh hậu nương nương Tình hay thù hận phận nô chớ bàn. ================ Trư muốn thoát, chủ nhân nhìn rừng quỷ Nhưng nơi đây, chẳng rõ cấm chế gì Khỉ dáo dác, tìm trong ngoài đình viện Ngưu lão khuyên, hầu tử cảm thấy phiền.